Kiếm ý tuyệt thế!
Trong đại điện Thanh Vân, Diệp Bình đầy rung động.
Hắn hiện giờ, gần như cái gì cũng có, nhưng hắn để ý nhất đúng là kiếm ý.
Lúc ở Thanh Châu Cổ Thành, Diệp Bình vốn đã định ngưng tụ ra kiếm ý của mình.
Nhưng tiếc là, hắn vẫn chưa ngưng tụ thành công.
Bây giờ nghe thấy trong Tấn quốc Học Phủ có một đạo kiếm ý vô thượng, làm sao Diệp Bình không kích động, không hưng phấn.
Nhưng Thanh Vân Đạo nhân vẫn chưa nói xong.
Ông vẫn đang nhìn Diệp Bình.
"Diệp Bình, thật ra Đại sư huynh ngươi bảo ngươi đi Tấn quốc Học Phủ còn có một mục đích nữa."
Thanh Vân Đạo nhân đứng dậy, chắp tay ra sau lưng, yên lặng nhìn Diệp Bình.
"Mời sư phụ cứ nói."
Diệp Bình hành lễ, dáng vẻ rất “ngài dạy con nghe”.
"Diệp Bình, Đại sư huynh ngươi nhờ sư phụ nói với ngươi, cường giả chân chính, phải bắt chước hùng ưng trên bầu trời, phải có ý chí muốn giương cánh bay cao, phải biết bộc lộ tài năng, nhưng ít nhất, là phải biết xem xét thời thế."
"Lần này tuy ngươi đã đạt được một chút thành công nhỏ ở Thanh Châu, lúc đầu nói thật Đại sư huynh ngươi vẫn còn có chút lo lắng, sợ ngươi vì vậy mà kiêu căng, nhưng giờ xem ra nó đã lo xa quá."
"Hôm nay bảo ngươi đi Tấn quốc Học Phủ, không chỉ là vì kiếm ý tuyệt thế, mà cái chính là muốn ngươi ma luyện đạo tâm. Tuy ngươi bái nhập vào tông môn ta chưa lâu, nhưng ít ra cũng đã được ba bốn tháng, cũng đã học được một ít bản lĩnh."
"Đại sư huynh ngươi không muốn ngươi vì vậy mà kiêu ngạo, nhưng càng không muốn ngươi vì vậy mà nhu nhược nhiều hơn, hắn hy vọng ngươi đi Tấn quốc Học Phủ, thể hiện tài năng của ngươi, thể hiện sự lợi hại của ngươi."
"Thánh Nhân có nói, chim ưng con tuy nhỏ, thì vẫn là bá chủ của bầu trời, Chân Long tuy còn non, nhưng vẫn là vua của vạn thú."
"Không trải qua mưa gió, sao nhìn thấy cầu vồng."
"Không trải qua ma luyện, làm sao có thể trưởng thành, Diệp Bình, ngươi có hiểu ý của Đại sư huynh mình không?"
Thái Hoa đạo nhân nói đến là hăng say khí thế, những lời này vốn chính là ông muốn nói với Diệp Bình, nhưng bây giờ đều giả thành là lời của Tô Trường Ngự.
Chim ưng con tuy nhỏ, thì cũng là bá chủ của bầu trời!
Chân Long tuy còn non, nhưng vẫn là vua của vạn thú!
Không trải qua ma luyện, làm sao có thể trưởng thành!
Những lời nói của Thái Hoa đạo nhân không ngừng vang vọng trong tai Diệp Bình.
Hắn hiểu ý của những câu nói ấy.
Vì lúc ở Thanh Châu Cổ Thành, Tô Trường Ngự cũng đã từng nói lời tương tự.
"Diệp Bình, ta hiểu ý của Đại sư huynh ngươi."
"Nó không muốn ngươi bị giam cầm trong phạm vi một Thanh Châu nho nhỏ. Trong mắt nó, Thanh Châu chỉ là một nơi nhỏ bé, Tấn quốc cũng là một nơi nhỏ bé, mười nước cũng vẫn nhỏ bé, thế giới chân chính là ở bên ngoài."
"Chỉ khi nào ngươi chính thức nhìn nhìn thấy hết thế giới này, ngươi mới biết mình nhỏ bé cỡ nào, mình còn phải đi bao lâu nữa."
"Diệp Bình, đi Tấn quốc Học Phủ đi, đó là nơi khởi điểm của ngươi, Đại sư huynh ngươi và cả sư phụ, không quan tâm ngươi sẽ đạt được thành tựu gì, chúng ta chỉ muốn ngươi nhìn thấy thế giới này, nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhìn thấy thế giới bao la."
"Nói tóm lại, Diệp Bình, lần này ngươi phải đi Tấn quốc Học Phủ, tranh giành nhất định là phải tranh giành, nếu ngươi thắng, không được kiêu, nếu như thua, không được nản, mà phải dùng nó để ma luyện đạo tâm của mình, không được sợ, không được sợ, ngươi hiểu chưa?"
Trong đại điện.
Thái Hoa đạo nhân đứng chắp tay sau lưng, mặt mày vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Diệp Bình.
Nếu theo tính tình trước kia của Thái Hoa đạo nhân, hẳn sẽ bảo nếu Diệp Bình gặp chuyện thì nên nhịn, nhưng Trần Linh Nhu đã nói đúng.
Dạy người bình thường như bọn họ, có thể bảo bọn họ nhịn, nhưng dạy thiên tài thì không thể dùng cách này.
Nhất là loại thiên tài như Diệp Bình, ông không nên làm trễ nãi tiền đồ của hắn, không nên phá hủy thiên phú của hắn!
Đương nhiên nếu Diệp Bình không thích như vậy, ông cũng sẽ không nói thêm nữa.
Nghe Thái Hoa đạo nhân nói xong.
Diệp Bình im lặng.
Hắn vừa như suy nghĩ, vừa như đốn ngộ gì đó, im lặng không nói một lời.
Cả đại điện chìm trong yên tĩnh.
Nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng chân mày của Diệp Bình cũng giãn ra, nét mặt hiện vẻ ‘đã hiểu’.
"Đa tạ sư phụ, đồ nhi đã hiểu."
Diệp Bình nở nụ cười.
Hắn đã hiểu rồi.
Đã hiểu thật rồi.
"A, ngươi hiểu cái gì?"
Thái Hoa đạo nhân không nhịn được hỏi.
Diệp Bình trả lời ngay.
"Sư phụ, ý của Đại sư huynh là nói cho ta biết, tuy ta không phải là hùng ưng, không phải là chân long, nhưng phải giống như hùng ưng, rèn luyện bản thân, bất khuất không gãy, cũng phải giống như Chân Long, không biết sợ hãi, quyết chí xông lên."
"Chỉ có như vậy, ta mới có thể trở thành hùng ưng, mới có thể trở thành Chân Long, có đúng không? Sư phụ?"
Diệp Bình nói.
"Ừ, đúng vậy."
Thái Hoa đạo nhân gật đầu, khá là hài lòng với câu trả lời của Diệp Bình.
Quả nhiên, Diệp Bình chưa bao giờ làm người ta thất vọng về mặt lý giải, đốn ngộ.
"Nhưng mà Chưởng môn, mỗi tháng đệ tử trở về tông môn hai ngày có được không? Vì dạo này, Nhị sư huynh và Tam sư huynh đang dạy ta đan đạo và trận đạo, nếu gặp phải chỗ nào không hiểu, đệ tử muốn trở về hỏi hai vị sư huynh."
Diệp Bình lên tiếng.
Hắn sẽ đi Tấn quốc Học Phủ, một là để tìm kiếm ý tuyệt thế, hai là để ma luyện đạo tâm, thật ra dạo này Diệp Bình cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng mà vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời, thì hôm nay nghe được lời nhắn của Đại sư huynh qua lời của Thái Hoa đạo nhân.
Giúp tất cả những hoang mang trong lòng hắn đều được giải quyết hết.
Hắn muốn đi Tấn quốc Học Phủ, chẳng những đi, mà còn tới với tư thế của người vô địch, đương nhiên, giống như Thái Hoa đạo nhân đã nói, cần tranh giành sẽ tranh giành, có thất bại cũng không sao cả.
Chuyện chính là có về lại tông môn hy không. Nếu đi Tấn quốc Học Phủ liền tù tì mấy năm trời không cho quay về tông môn, thì Diệp Bình cũng không muốn đi.
Hắn cảm thấy mình học chưa giỏi, muốn được học thêm chút thứ nữa.
Nghe Diệp Bình hỏi vậy, Thái Hoa đạo nhân gật đầu: "Chuyện này ta không biết, ngươi đi hỏi đồ nhi kia của ngươi xem, không chừng hắn biết đấy."
Thái Hoa đạo nhân không biết đi học rồi có được về hay không. Dù sao nơi đó cũng là Tấn quốc Học Phủ, thường thì nghe nói là không được, nhưng Lý Ngọc là Tấn quốc Thái Tử, nhất định biết rõ hơn.
"Dạ, tí nữa ta sẽ đi hỏi Lý Ngọc, phải rồi, sư phụ, đồ nhi còn có một vấn đề, muốn hỏi sư phụ."
Đây là một chuyện đã khiến hắn cảm thấy hoang mang một thời gian rất dài.
"Ngươi nói."
Thái Hoa đạo nhân bình tĩnh đáp.
"Sư phụ, đồ nhi muốn biết, thực lực của ta, rốt cuộc là mạnh hay yếu?"
Diệp Bình hỏi.
Không phải Diệp Bình không tự tin, mà vì hắn đã có tới hai giai đoạn làm người, hắn không thể trẻ trâu như đám thanh niên, luôn cảm thấy mình là một người xuyên việt, chân đạp bốn phương, quyền đánh tất cả.
Nhiệt huyết là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác.
Nói ví dụ, đã xuyên việt vào thế giới tiên hiệp ba năm, hoành hành suốt ba năm trời, thế mà hắn không hề biết mình xuyên vào thế giới tu tiên.
Vất vả lắm mới phát hiện ra đây là thế giới tu tiên, thì lại biết được tư chất mình cực kém, tham gia hơn năm mươi buổi đại hội Thăng Tiên, thế mà làm một đệ tử ký danh cũng không được.
Bây giờ bái nhập được vào tông môn ẩn thế, thì cũng mới chỉ tu luyện được ba bốn tháng.
Điều này làm Diệp Bình không đánh giá được thực lực của mình, nếu nói mạnh, thì thiên hạ cường giả nhiều như vậy, nếu nói yếu, thì đợt đi Thanh Châu lần này lại khiến hắn có cảm giác là mình rất mạnh.
Cho nên, vốn hắn muốn hỏi vấn đề này với Tô Trường Ngự kia, nhưng Đại sư huynh mãi vẫn chưa về, Diệp Bình đành phải hỏi Thái Hoa đạo nhân.
Nghe Diệp Bình hỏi xong.
Thái Hoa đạo nhân im lặng.
Ông không hiểu, sao Diệp Bình lại hỏi loại vấn đề này.
Ngươi thế này mà còn chưa mạnh hả?
Ngươi mới tu luyện mấy tháng? Mà ngay cả ta cũng còn nhìn không thấu được tu vi ngươi! Chỉ một ngày đã lĩnh ngộ Tứ Lôi kiếm thế, luyện đan, trận pháp cái gì cũng tinh thông.
Đây còn không phải là mạnh mẽ, thì ai mạnh?
Nếu đổi thành bất kì ai khác hỏi mình vấn đề này, Thái Hoa đạo nhân sẽ nghĩ người ta đang trêu chọc ông, nhưng Diệp Bình thì khác. Tuy trong lòng Thái Hoa đạo nhân khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn hết sức nghiêm túc.
Nghĩ nghĩ một lúc, mà Thái Hoa đạo nhân vẫn chưa biết phải trả lời như thế nào.
Nếu bảo hắn mạnh, Diệp Bình quả thực là rất mạnh, trên thế giới này, ở đâu cũng có cường giả; nếu bảo hắn yếu, thì thực lực, Diệp Bình bày ra ở Thanh Châu, nói là đứng đầu thế hệ trẻ cũng không quá đáng, thành tựu trong tương lai không thể nào đo đếm được.
Cho nên mất một lúc lâu, Thái Hoa đạo nhân không biết nên trả lời như thế nào, ông cứ nhìn chằm chằm vào ly đèn trong đại điện, chìm trong suy nghĩ.
Bất ngờ, Diệp Bình chợt tỏ vẻ bừng tỉnh.
"Sư phụ, đồ nhi đã hiểu."
Thái Hoa đạo nhân hơi ngạc nhiên.
Hả? Ngươi hiểu cái gì?
Ta chưa nói cái gì hết mà.
Diệp Bình, tuy khả năng lý giải của ngươi rất mạnh, nhưng có tới mức sư phụ còn chưa nói gì mà ngươi cũng hiểu hay không?
Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất hả?
Thái Hoa đạo nhân thật sự là kinh ngạc.
Ông thật sự chưa nói gì cả, chưa thốt một chữ nào, mà Diệp Bình cũng hiểu ra được? Khả năng bổ não này cũng quá mạnh nha!
"Sư phụ, người cứ luôn nhìn vào ly đèn, có phải ý người muốn bảo với ta, thực lực của ta cũng giống như ngọn lửa đó, thiêu đốt được mọi thứ, nhưng nếu gặp phải nước hoặc một trận gió thì vẫn sẽ bị dập tắt."
"Cho nên, có mạnh hay không, không phải do bản thân, mà phải căn cứ vào độ mạnh yếu của kẻ địch, và hoàn cảnh lúc đó."
"Có lẽ lúc ở Thanh Châu ta quả thực là rất mạnh, nhưng nếu nhìn ra khắp Tấn quốc, nhìn ra mười nước, thậm chí nhìn ra thế giới rộng lớn hơn, thì ngọn lửa là ta sẽ chỉ là càng lúc càng nhỏ, cho nên ta nhất định phải không ngừng tự nhắc nhở nâng cao năng lực của mình lên."
"Cho nên dù có người nào bảo ta rốt cuộc có mạnh hay không, cũng không tính, mà đồ nhi phải dựa vào chính đôi nắm đấm của mình để nghiệm chứng địch nhân, cũng như nghiệm chứng bản thân, thắng thì củng cố tự tin, thất bại thì là ma luyện đạo tâm, đúng không?"
Diệp Bình nói một tràng.
Thái Hoa đạo nhân nghe hắn nói mà sững ra.
Hay quá, đúng là Diệp Bình.
"Đúng thế, đó chính là ý của sư phụ."
"Thực lực cũng giống như ngọn lửa, lúc ngươi cho rằng ly đèn này là tất cả của ngươi, vậy thì ngươi thật sự rất mạnh, nhưng đến khi ngươi biết đại điện này mới là tất cả của ngươi, ngươi mới biết là mình rất yếu, và đến khi ngươi lấy cả Đạo tông là tất cả của mình, ngươi mới hay mình không chịu nổi một kích."
"Tu sĩ thực thụ cũng vẫn còn đang thăm dò thế giới, khi cảnh giới của ngươi càng cao, thực lực càng mạnh, thì chỉ cần ngươi hướng mặt nhìn ra ngoài một cái, ngươi sẽ phát hiện ra, bản thân mình vẫn còn chưa tới đâu cả."
"Diệp Bình, sư phụ không ngờ ngươi lĩnh ngộ được đến mức này, xem ra Đại sư huynh ngươi nói đúng."
Thái Hoa đạo nhân khen Diệp Bình một cách thật lòng.
Nếu mấy đồ nhi còn lại của ông, ai cũng giống như Diệp Bình, thì ông còn cần phải tốn công tốn sức đi dạy chúng sao?
"Đại sư huynh nói ta thế nào?"
Nghe Thái Hoa đạo nhân nói vậy, Diệp Bình không khỏi hiếu kỳ.
Thái Hoa đạo nhân bối rối.
Ông hơi hối hận, sao tự nhiên lại thốt ra câu này. Làm sao ta biết Đại sư huynh ngươi nói cái gì.
Thái Hoa đạo nhân có chút hối hận.
Nhưng thấy Diệp Bình nhìn mình với ánh mắt đầy chờ đợi, Thái Hoa đạo nhân đành phải cố nói bừa.
"Đại sư huynh ngươi nói tuy tư chất của ngươi không tốt, nhưng ngươi cực kỳ thông minh."
Thái Hoa đạo nhân nói đại.
"Thật ư? Đại sư huynh quá khen, ta cũng chỉ có chút đầu óc mà thôi, không thể gọi là thông minh, sư phụ, Đại sư huynh còn nói gì nữa không?"
Nghe thấy Tô Trường Ngự khen mình như vậy, Diệp Bình cảm thấy hơi ngượng.
Thái Hoa đạo nhân: "..."
Còn không á?
Ông nhìn Diệp Bình, với nét mặt cổ quái.
Nhưng để không đả kích lòng tự tin của Diệp Bình, Thái Hoa đạo nhân đành tiếp tục bịa.
"Đại sư huynh ngươi còn nói, tuy ngươi thông minh, nhưng cũng chính vì sự thông minh này, khiến ngươi thiếu đi cái ngạo khí mà độ tuổi của ngươi phải có, cũng làm ngươi trở nên hơi thiếu tự tin."
"Tu sĩ chúng ta, có thể có tư chất kém, có thể thiếu cơ duyên, nhưng nhất định phải có nghị lực, cũng nhất định phải có tự tin, mà ngươi muốn có nhiều tự tin, thì phải đi tranh giành. Bất cứ chuyện gì, nếu giành được hạng nhất thì không được để mình rơi xuống hạng hai, đánh thắng được là phải đánh, đánh không lại cũng phải thử đánh."
"Đương nhiên khi luận bàn, nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi vẫn nên độ lượng một chút. Có dũng khí là chuyện tốt, nhưng hữu dũng vô mưu lại là ngu xuẩn, hiểu không?"
Thái Hoa đạo nhân nói.
Thật ra ông cũng cảm nhận ra được, rằng Diệp Bình có hơi thiếu tự tin. Nếu không phải Trần Linh Nhu nói với ông những lời kia, thì ông vẫn còn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu của mình.
Nhưng mà nghe Trần Linh Nhu nói xong, Thái Hoa đạo nhân mình cũng ý thức được, Diệp Bình là thiên tài, nếu đã là thiên tài, thì không thể bảo Diệp Bình dùng phương thức bình thường để đi thích ứng với thế giới tu tiên này.
"Đồ nhi đã hiểu."
Nghe Thái Hoa đạo nhân nói xong, trong lòng Diệp Bình dần có chút hiểu. Hồi ở Thanh Châu, hắn cũng đã từng nghĩ đến những điều này, hôm nay theo Thái Hoa đạo nhân nói ra, giúp hắn càng thêm hiểu rõ.
Trong lòng hắn lúc này đã được chôn vào một hạt giống, sớm muộn nó sẽ phát triển thành một cây đại thụ che trời.
"Ừ, hiểu được là tốt. Ngươi đi tìm Lý Ngọc, hỏi xem đi Tấn quốc Học Phủ phải chú ý những việc gì. Nếu không có vấn đề gì, thì ba ngày nữa đi Tấn quốc Học Phủ."
Nếu Diệp Bình đã hiểu, Thái Hoa đạo nhân cũng không muốn nói thêm gì nữa.
"Ba ngày nữa? Sao sớm vậy?"
Diệp Bình kinh ngạc, hắn còn định mười ngày nửa tháng nữa mới đi cơ.
Ít nhất cũng phải học cho được ít luyện đan hay trận pháp đã chứ.
"Diệp Bình, không phải sư phụ hối thúc ngươi, nhưng mà Đại sư huynh ngươi đã nói, lần này Tấn quốc Học Phủ đã chiêu sinh không ít thiên tài, nếu có người lĩnh ngộ ra được kiếm ý tuyệt thế kia trước, thì rất phiền."
"Sư phụ biết, ngươi không nỡ bỏ tông môn, nhưng đi học kiếm ý kia trước đã, rồi ngươi lại quay về tông môn, như thế sẽ không ảnh hưởng gì, hiểu chưa?"
Thái Hoa đạo nhân vỗ vai Diệp Bình, giọng thấm thía.
Diệp Bình nghe thế, biến sắc.
Hắn quên béng mất chuyện này.
Đúng thế. Nhất định trong Tấn quốc Học Phủ sẽ có rất nhiều thiên tài, hắn phải nhanh chân tới trước người ta, nếu không thì lỗ nặng!
Nghĩ vậy, Diệp Bình lập tức gật đầu, nói: "Vâng, vậy ta sẽ đi tìm Lý Ngọc nói chuyện, sau đó sẽ lại tới tìm sư phụ, rồi nhanh chóng xuất phát."
Diệp Bình không chút rề rà.
Thái Hoa đạo nhân nói đúng, muốn ở trong tông môn học hành không phải là việc khó, dù sao cũng còn nhiều thời gian, nhưng kiếm ý vô thượng ở Tấn quốc Học Phủ thì không chờ hắn mãi!
"Ừ, đi đi, đi đi."
Thái Hoa đạo nhân gật đầu thoả mãn.
Diệp Bình vội vã đi ra đại điện.
Chờ Diệp Bình đi rồi, Thái Hoa đạo nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện Diệp Bình đi Tấn quốc Học Phủ.
Rất tốt, vô cùng tốt.
Chỉ cần Diệp Bình đi Tấn quốc Học Phủ, vậy thì Thanh Vân Đạo tông có tương lai rồi.
Nhị phẩm tông môn nha!
Rạng rỡ tổ tông nha!
Đây quả thực là làm rạng rỡ tổ tông đó.
Thái Hoa đạo nhân sung sướng cười thành tiếng. Ông vội bịt miệng mình lại, sợ tiếng cười lớn quá vọng ra ngoài.
Nơi ở dành cho khách của Thanh Vân Đạo tông.
Diệp Bình tới tìm Lý Ngọc.
"Sư phụ, sao người lại tới đây?"
Lý Ngọc hơi bất ngờ.
"Có hai chuyện. Chuyện thứ nhất, chuyện thu đồ đệ hôm nay. Tuy Chưởng môn đã lên tiếng bảo ta thu nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng chuyện nhận đồ đệ không thể làm qua loa, tạm thời ta nhận ngươi làm đệ tử ký danh, xem biểu hiện của ngươi. Nếu biểu hiện của ngươi tốt thì không sao, nếu không tốt, vậy chứng minh ta với ngươi không có duyên phận thầy trò."
"Chuyện thứ hai, sư phụ sẽ đi Tấn quốc Học Phủ, nhưng mà mỗi tháng sư phụ muốn được trở về một chuyến, không cần thời gian quá dài, trở về chừng bốn năm ngày là được."
Lý Ngọc vừa mở cửa phòng, Diệp Bình đã nói luôn vào điểm chính, chẳng chút khách khí, quanh co.
Vì đối với các sư huynh sư tỷ trong tông, Diệp Bình vì bối phận nên phải khách khí, còn Lý Ngọc là đồ đệ của hắn, dù chỉ là đệ tử ký danh thì cũng là đồ đệ, nên hắn nói chuyện thẳng luôn.
"Không vấn đề gì sư phụ, đệ tử ký danh thì đệ tử ký danh."
"Nhưng mà Tấn quốc Học Phủ không cho phép tự ý rời khỏi. Đây là phủ quy, trừ phi được trưởng lão đánh giá đạt kết quả học loại ưu, thì mới được rời khỏi học phủ."
"Nhưng sư phụ người yên tâm, nếu người muốn đi, ta sẽ nghĩ mọi cách để giúp người đi, chuyện này không phải là chuyện gì to tát."
Vấn đề thứ nhất, Lý Ngọc đồng ý ngay. Đệ tử ký danh cũng không sao cả, chỉ là có thêm một thời gian kiểm tra mà thôi.
Vấn đề thứ hai, thì hơi khó giải quyết, nhưng nghĩ kĩ thì cũng không có gì to tát.
"Tốt, giải quyết được vấn đề thứ hai thì tốt. Ba ngày nữa chúng ta xuất phát."
Diệp Bình gật đầu, giải quyết được vấn đề này là được.
"Ba ngày nữa? Được, ta lập tức đi chuẩn bị ngay. Sư phụ, mấy ngày này ta sẽ nói cho người biết các quy củ của Tấn quốc Học Phủ, để người có chút kiến thức về nó."
Nghe thấy Diệp Bình đồng ý đi, Lý Ngọc rất hưng phấn.
Nói thật, Diệp Bình đi Tấn quốc Học Phủ, y rất là vui. Đọc chương mới nhất tại bachngocsach.com ; Một là vì Diệp Bình báo thù cho muội muội của y, hai là nếu Diệp Bình nổi tiếng ở Tấn quốc Học Phủ, sau này khi y đăng cơ, chỉ cần Diệp Bình đồng ý, y muốn được Diệp Bình phụ tá cho mình.
Đương nhiên đây chỉ là dự tính trong lòng Lý Ngọc.
"Không cần. Chờ tới lúc đi, vừa đi đường ngươi vừa nói cho ta cũng được, mấy ngày nay ta còn phải chuẩn bị."
Diệp Bình khoát tay, rời đi.
Ba ngày này hắn không muốn bị quấy rầy, muốn tập trung ở trong tông môn củng cố tu vi của mình cho thật tốt.
"Được, sư phụ người đi thong thả."
Lý Ngọc gật đầu, nhìn theo Diệp Bình rời đi.
Diệp Bình đi rồi.
Mới chợt nhớ ra chuyện chính.
Hắn đã quên béng chuyện mang bình ngọc tới cho Nhị sư huynh!
Nhưng tới khi Diệp Bình tới được chỗ luyện đan, thì Nhị sư huynh đã không còn ở đó nữa, dược cao trong nồi sắt cũng không còn.
Làm Diệp Bình có chút tò mò, không biết Nhị sư huynh đi đâu.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng ra sau núi Thanh Vân.
Dù sao ba ngày nữa sẽ phải đi Tấn quốc học phủ, hắn phải củng cố tu vi trước cái đã rồi hẵng nói.
Cứ thế, trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.
Ngày hôm đó.
Trời còn chưa sáng.
Sau núi Thanh Vân, Thái Hoa đạo nhân cầm một bản bí tịch tới tìm Diệp Bình.
Trên bí tịch có viết năm chữ to "Thái Cổ Chân Long Quyền".