Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 142: Chương 142: Nếu Diệp Bình là đồ đệ của ta, ta sẽ dẫn đầu học phủ đánh lên mặt trăng!



Tấn quốc Học Phủ.

Trong đại điện.

Các trưởng lão bối rối.

Nhất là Lý Mạc Trình.

Vừa mới bảo mấy chục năm nay Tấn quốc Học Phủ không đào tạo ra được một thiên tài.

Giờ liền đưa tới một thiên tài?

Có cần may mắn tới vậy không?

"Tôn trưởng lão, ngươi có ý gì? Nói rõ một chút!?"

"Hơn hai mươi tuổi đã ngưng tụ ra khí huyết hoả lò? Không phải mắt ngươi mờ đó chớ?"

"Một người mà đánh bại cả Tứ Đại lẫn Tam Đại? Thật không vậy?"

"Tôn trưởng lão, nói dối là phải nuốt một ngàn cây kim đó, ngươi biết chứ?"

Tới khi các trưởng lão lấy lại tinh thần, ai nấy liền thi nhau bày tỏ ý kiến.

Bọn họ có hơi mộng mị.

"Còn có thể LÀ ý gì, Tấn quốc Học Phủ chúng ta đã xuất hiện một yêu nghiệt mới tới, chả phải hôm nay ta đi giảng bài cho đệ tử Tam Đại hay sao?"

"Kết quả đột nhiên có một đệ tử Tứ Đại chạy vào, bảo có một đệ tử mới tới một hơi đánh bại tất cả đệ tử Tứ Đại, nên hắn chạy tới mời đệ tử Tam Đại đi hỗ trợ."

"Ta nghe xong cũng rất kinh ngạc, đám đệ tử Tam Đại đang nghe giảng bài đều chạy đi, ta cũng chạy theo."

"Các ngươi biết ta nhìn thấy gì không?"

"Diệp Bình kia, quả thực như một Ma Thần, mỗi một quyền đánh bay hơn mười đệ tử Tam Đại, hơn nữa khí huyết còn hóa thành hoả lò, thế không thể đỡ."

"Ta dùng Vọng Khí Thuật nhìn hắn, các ngươi biết ta nhìn thấy gì không?"

Tôn trưởng lão nói với giọng vô cùng kích động, kể lại cho các trưởng lão nghe, nhất là Lý Mạc Trình.

"Ngươi thấy cái gì? Ngươi nói mau lên!"

"Đúng đó, ngươi nói nhanh một chút, nói cả buổi chả ra tới đâu cả."

"Các ngươi đều im lặng, để cho Tôn trưởng lão từ từ nói."

Các trưởng lão lòng nóng như lửa đốt, muốn Tôn trưởng lão nói nhanh một chút, ai nấy ồn ào hối thúc, làm Lý Mạc Trình phải quát to, mới chịu im hết, không cắt ngang lời Tôn trưởng lão nữa.

Tôn trưởng lão nuốt nước miếng nói tiếp.

"Ta nhìn thấy rồng!"

"Đệ tử mới Diệp Bình này, có sức mạnh Chân Long, pháp lực của hắn, khí huyết của hắn, tinh khí thần của hắn, tạo thành một con rồng số mệnh."

"Phủ chủ, các sư huynh đệ, Tôn mỗ ta tu luyện Vọng Khí Thuật 350 năm, chưa từng nhìn thấy rồng số mệnh."

"Các ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?"

"Sách cổ có viết, thân thể viên mãn, có thể hóa hoả lò, pháp lực viên mãn, có thể hóa tứ hải, tinh khí thần đầy, có thể hóa hình rồng, số mệnh vô thượng, mệnh như Chân Long, có thể ngưng tụ ra rồng khí vận."

"Rồng số mệnh này, có nghĩa chính là tu sĩ đó, dù pháp lực, hay thân thể, tinh khí thần, số mệnh, đều đã viên mãn, thì mới hình thành ra được, đây mới thực là yêu nghiệt, cả đời ta mới được nhìn thấy lần đầu."

"Tấn quốc Học Phủ chúng ta lần này ra rồng thật rồi!"

Nói xong câu cuối, Tôn trưởng lão kích động tới mức khí huyết cuồn cuộn, tim đập thình thịch.

Ông ta chủ tu Vọng Khí Thuật, chỉ bằng vọng khí thuật của mình có thể đo đếm được một cách chính xác thực lực của một người, tiềm lực của người đó, thậm chí có thể nhìn thấy cả số mệnh của họ.

Vọng khí sư như ông, có địa vị tôn quý, là thượng khách của vô số tông môn và Học Phủ, có đôi tuệ nhãn mà bất kì thiên tài nào cũng không thoát khỏi pháp nhãn của mình.

Nên mỗi một câu Tôn trưởng lão nói ra, ai cũng đều tin.

Chỉ là điều ông nói, mọi người không phải ai cũng hiểu.

"Tôn trưởng lão, ngươi nói cho chúng ta biết, Diệp Bình đó mạnh tới cỡ nào? Nói cách nào mà chúng ta có thể nghe hiểu được ấy!"

Lý Mạc Trình mở miệng, chính ông cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy hình như rất là lợi hại, nhưng lợi hại tới cỡ nào thì không biết.


Các trưởng lão cũng dồn hết chú ý vào Tôn trưởng lão.

Tôn trưởng lão im lặng suy nghĩ một lúc.

Sau đó vô cùng nghiêm túc nói.

"Chư sư huynh đệ, trong Vọng Khí Thuật có ghi chép, thiên tài có bảy loại, là trong trăm có một, cả ngàn có một, cả chục ngàn có một, vương mệnh trời sinh, hoàng mệnh trời sinh, Đế mệnh trời sinh, và như tiên hạ phàm."

"Chư vị còn nhớ rõ Tư Không Kiếm Thiên không? Hắn chính là có tư chất vương mệnh trời sinh, sinh ra là vương, còn Diệp Bình này, ít nhất phải là Đế mệnh trời sinh, vì loại thứ bảy cơ bản là không có khả năng tồn tại trên đời này."

"Nói một cách đơn giản, Diệp Bình này chỉ cần chúng ta chỉ điểm thêm một chút, không tới mười năm, dù là thiên tài mười nước, hay thiên tài Đại Hạ học cung gì, cũng phải ảm đạm chịu thua, giờ có hiểu chưa?"

Tôn trưởng lão nói với giọng nghiêm túc, tuy nhiên thấy phân nửa đám người Lý Mạc Trình vẫn còn chưa hiểu, thì nghiến răng, bèn dùng một cách đơn giản nhất, để hình dung thiên tư của Diệp Bình.

Quả nhiên, nghe xong, các trưởng lão chấn kinh.

Một lô một lốc ban đầu quá trời bọn họ nghe không hiểu được.

Nhưng câu cuối cùng thì đều hiểu.

Chỉ cần chỉ điểm thêm một chút thôi? Là có thể quyền đánh thiên tài mười nước, chân đạp tuấn kiệt Đại Hạ?

Ôi khiếp, khủng bố như vậy?

"Tôn trưởng lão, ngươi nói thật không? Đừng có gạt ta nha, ta không chịu nổi kí.ch thích vậy đâu!"

Lý Mạc Trình nuốt nước miếng, ông là người hồi thần lại đầu tiên.

Phải biết là, thi đấu mười nước đã tới gần trước mắt, tuy nói lần này dù có bị đứng nhất từ dưới lên, cũng sẽ không bị học phủ mười nước loại bỏ, nhưng vấn đề là, nếu cứ như vậy mãi.

Thì Tấn quốc Học Phủ quả thật là nên giải tán cho rồi.

Nhất là chỉ cần gần mười năm nữa là ông ta hết nhiệm kỳ, nếu thi đấu mười nước lần này thua, đứng nhất từ dưới lên, Lý Mạc Trình ông sẽ chẳng còn mặt mũi.

Nên Lý Mạc Trình rất là hồi hộp, cũng là người mong ước Tấn quốc Học Phủ có một thiên tài nhất.

"Phủ chủ, ta lừa ngươi làm gì? Nếu ngươi không tin, thì tới Diễn Võ Trường mà xem, giờ đám đệ tử Tứ Đại với Tam Đại vẫn còn đang nằm dài ở đó."

Tôn trưởng lão có chút buồn bực.

Ông ta vừa nói xong, những bóng người thoắt cái biến mất ngay tức khắc, vọt về phía Diễn Võ Trường.

Nói thật không phải mọi người không tin Tôn trưởng lão, mà vì Tôn trưởng lão nói nghe khoác lác dữ quá.

Gì mà con rồng số mệnh, gì mà Đế mệnh trời sinh, còn gì mà chỉ cần tùy tiện chỉ điểm một chút, là có thể quyền đánh thiên tài mười nước, chân đạp tuấn kiệt Đại Hạ.

Nghe sao xạo quá.

Nên để nghiệm chứng lời nói của Tôn trưởng lão, nhất định phải đi nhìn cho tận mắt.

Cả đại điện thoắt cái chỉ còn một mình Tôn trưởng lão.

Ông sững ra, sau đó cũng lập tức chạy theo.

Diễn Võ Trường.

Chưa tới ba lần hô hấp, các trưởng lão đã tới Diễn Võ Trường.

Chỉ thấy mấy trăm người đang nằm dài ở Diễn Võ Trường, người nào cũng bị thương tích không nhiều thì ít, đám đệ tử mới đang đỡ bọn họ dậy, đưa họ đi chữa thương.

Thấy các trưởng lão xuất hiện, đám đệ tử đều kinh ngạc.

"Chúng ta ra mắt trưởng lão."

Các đệ tử mới thi nhau lên tiếng chào.

Đệ tử Tam Đại và Tứ Đại đều không mở miệng, kẻ thì không mở miệng được, kẻ thì quá xấu hổ nên không mở miệng.

Các trưởng lão nhìn nhau.

Tới lúc này, bọn họ đã tin lời của Tôn trưởng lão.

Các trưởng lão trầm mặc, một người đi tới trước mặt Lý Nham, kích động hỏi.

"Ngươi bị ai đả thương?"


Người này là sư phụ của Lý Nham, giọng ông vô cùng vội vã.

"A?"

Lý Nham hơi sững ra, nhưng vẫn vô thức trả lời.

"Sư phụ, là một đệ tử mới, tên Diệp Bình."

Lý Nham thành thật trả lời, không dám nói dối.

"Quả thật là Diệp Bình, hiện hắn đang ở đâu?"

Trưởng lão càng thêm kích động.

"Ở đâu á? Hình như là đi Tàng Kinh Các, sư phụ, lần này là do ta tài nghệ không bằng người, không nên trách sư đệ, người đừng đi tìm hắn gây phiền toái."

Lý Nham đáp, tưởng lầm là sư phụ thấy mình bị thương, nên định đi tìm Diệp Bình trả thù.

Nhưng hắn mới nói xong, sư phụ hắn đã nói ngay.

"Ngươi nghĩ nhiều, là sư phụ muốn đi nhận hắn làm đệ tử quan môn, còn ngươi Lý Nham, ngay cả một sư đệ mới nhập môn mà cũng không đánh lại, đúng là làm mất hết mặt mũi sư phụ, năm nay ngươi không được rời khỏi học phủ, nếu để ta biết ngươi đám đi ra, xem ta có chặt chân ngươi đi không."

Sư phụ Lý Nham nói với giọng giận dữ, sau đó bay thẳng về phía Tàng Kinh Các.

Đúng thế, ông muốn đi nhận Diệp Bình làm đồ đệ.

Một đệ tử mới, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể đã quét ngang cả đệ tử Tam Đại lẫn Tứ Đại, quả thực là yêu nghiệt.

Nếu nhận Diệp Bình làm đồ đệ, chẳng phải mình sẽ lên mây sao?

Nếu thật như Tôn trưởng lão đã nói, chỉ cần tùy tiện chỉ điểm một chút, Diệp Bình có thể quyền đánh thiên tài mười nước, chân đạp tuấn kiệt Đại Hạ.

Thì sau này khi Diệp Bình vô địch thiên hạ, chẳng những mọi người nhớ kỹ Diệp Bình là ai, cũng sẽ nhớ sư phụ hắn là ai.

Gián tiếp trở nên danh chấn thiên hạ, cái này ai mà không muốn?

Thấy sư phụ Lý Nham chạy đi, các trưởng lão khác mới hồi thần.

Thế là, các trưởng lão lại biến mất, vội vã chạy về phía Tàng Kinh Các.

Bọn họ vô cùng kích động, có cảm giác như tìm ra bảo bối, ai nấy đều thi triển thần thông.

Trong Diễn Võ Trường, chúng đệ tử bối rối.

Khó chịu nhất là đám người Lý Nham.

Thấy sư phụ tới, còn tưởng mình được quan tâm một phen, hay được nghe mấy lời hay ho, không ngờ còn bị mắng cho một trận.

Mắng thì mắng đi, chẳng ngờ sau đó ai cũng muốn nhận Diệp Bình làm đồ đệ, thế này bảo sao bọn họ không khó chịu.

Người so với người quả nhiên là tức chết người.

Tấn quốc Học Phủ.

Mấy chục đạo hào quang lập loè.

Các trưởng lão kéo nhau tới Tàng Kinh Các rất nhanh.

Họ đuổi theo nhau chạy tới Tàng Kinh Các, vừa chạy vừa cãi lộn.

"Đêm qua ta xem thiên tượng, phát hiện bên cạnh mệnh tinh của ta có thêm một ngôi sao, hồi trước ta nghĩ mãi mà không ra, nhưng bây giờ ta hiểu, đó là trời cao muốn ta có thêm một đồ đệ, chư sư huynh đệ, có thể cho ta mặt mũi được không?"

"Ngươi đừng nói thế, Từ sư huynh, vì hôm qua ta bấm chỉ tính toán, phát hiện trong thời gian này ta sẽ có thêm đồ đệ, ta nghĩ hẳn chính là Diệp Bình này. Chư sư huynh đệ, thiên ý không thể làm trái, các ngươi nhường Diệp Bình lại cho ta đi."

"Từ sư huynh, Trương sư huynh, hai người có còn biết xấu hổ không? Mấy năm nay hai người đã nhận bao nhiêu đồ đệ? Mà còn chê ít? Cả mười năm nay, ta chưa nhận một đồ đệ nào, Diệp Bình này nhất định phải nhường cho ta."

"Nhường cho ngươi? Ngươi là cái rễ hành nào? Ngươi xứng hả? Đừng tới lúc đó dạy hư học sinh, Diệp Bình này để ta nhận là phù hợp nhất."

"Ngươi muốn ăn rắm! Ta không xứng? Ta không xứng người nào xứng? Đừng có trách ta nói chuyện khó nghe, trong Học Phủ có được mấy người dạy đồ đệ tốt hơn ta?"

"Có sao nói vậy nha, Đặng sư huynh, ngươi quả thật là không xứng."


"Ta mắng cả nhà ngươi, hôm nay ta tuyên bố, Diệp Bình này phải là đồ đệ của ta, nếu không, ta sẽ rời khỏi Tấn quốc Học Phủ."

"Tốt, đi nhanh lên, đi nhanh lên, bớt được một đối thủ cạnh tranh."

"Rất tốt, báo cho Thiện Thực Đường, hôm nay giảm bớt một suất ăn." =))

Bên ngoài Tàng Kinh Các, mấy chục trưởng lão, ồn ào cãi lộn, móc máy châm chọc lẫn nhau, chỉ vì ai cũng muốn trở thành sư phụ của Diệp Bình.

"Yên lặng!"

Tiếng Lý Mạc Trình bỗng vang lên.

Tiếng ông ta vang dội như chuông, các trưởng lão đều im bặt.

Lý Mạc Trình đi tới trước mặt bọn họ, chau mày, ông ta nhìn mọi người với ánh mắt đầy tức giận.

"Còn ra thể thống gì!"

"Còn ra thể thống gì!"

"Các ngươi thế này còn ra thể thống gì hả!"

Lý Mạc Trình rống lên ba lần câu “còn ra thể thống gì”, trong mắt đầy tức giận.

Cả đám người im bặt, không cãi vã nữa.

"Đường đường là trưởng lão Tấn quốc Học Phủ, một người các ngươi tùy tiện đi ra ngoài, có ai không phải nhân vật phong vân của Tấn quốc?"

"Vậy mà lại ở đây cãi nhau mặt đỏ tới mang tai, thậm chí còn muốn đánh nhau. Các ngươi có còn để Phủ chủ ta vào mắt hay không?"

Lý Mạc Trình chỉ vào đám người, uy nghiêm của phủ chủ hiện rõ mồn một.

"Phủ chủ, ta không có ý gì cả, ngài nói một câu có lý đi, mỗi khi Học Phủ xuất hiện thiên tài, đều bị bọn họ cướp hết, hôm nay khó khăn lắm mới lại có thêm một người, vậy mà bọn họ vẫn còn muốn giành, thế này có công bằng không?"

Có trưởng lão không nhịn được mở miệng.

"Chim khôn biết chọn cây mà đậu, Hứa trưởng lão, không phải bọn ta lựa chọn thiên tài, là thiên tài lựa chọn bọn ta, là do chính ngươi không được, nên những đệ tử thiên tài kia mới không chọn ngươi, chẳng lẽ ngươi dạy không tốt mà cũng muốn thu đồ đệ?"

"Đúng thế, ta đồng ý với ý kiến của Vương trưởng lão, hơn nữa, đám đồ đệ bọn ta nhận hồi đó mà cũng gọi là thiên tài à? Ngươi muốn thì ta tặng cả cho ngươi đấy, ngươi chỉ cần nhường Diệp Bình lại cho ta."

"Cái gì gọi là hắn nhường Diệp Bình lại cho ngươi, ngươi chưa có hỏi ý kiến của ta!"

"Chim khôn biết chọn cây đậu hả? Cười chết ta mất, bằng các ngươi á? Các ngươi mà cũng xứng?"

"Tại sao không xứng? Coi bộ lão già họm hẹm nhà ngươi không phục phải không? Không phục thì đi ra ngoài đánh một trận? Ngươi có dám không?"

"Ồ không, ồ không, các ngươi nói như thế, ý cho là ta không dám đánh đúng không?"

"Chả có ai thấy ngươi dám đánh hết!"

Chỉ trong thoáng chốc, mọi người lại bắt đầu cãi vã, mùi thuốc súng nồng nặc.

Thật không tưởng tượng nổi, cái cảnh một đám lão già đều hơn mấy trăm tuổi nhào vào đánh nhau loạn xà ngầu sẽ như thế nào.

Nhưng điều này đã đủ chứng minh đúng là Tấn quốc Học Phủ trước nay không có thiên tài, hôm nay có thiên tài tuyệt thế tới, ai cũng muốn nhận Diệp Bình làm đồ đệ.

"Câm miệng hết cho ta!"

Thấy các trưởng lão lại muốn cãi vã, Lý Mạc Trình quát to.

Không thể không nói, trong Tấn quốc Học Phủ, Lý Mạc Trình vẫn còn có chút uy nghiêm. Ông ta vừa lên tiếng, mọi người lại im lặng lần nữa.

"Một đám người các ngươi, cộng lại cũng hơn chục ngàn tuổi, mà đi cãi nhau như trẻ con ba tuổi, thật là làm mất hết mặt mũi Tấn quốc Học Phủ ta."

"Diệp Bình này, đúng là rất phi phàm, cũng quả thật là một thiên tài tuyệt thế, nhưng nếu để hắn nhìn thấy các ngươi như vậy, nói lời khó nghe, dù hắn có bái tảng đá làm sư phụ, cũng còn tốt hơn là bái đám người các ngươi! "

"Không có lấy một tí phong phạm trưởng lão nào, không có một chút phong phạm cao nhân nào, các ngươi như thế này, đừng nói là bái sư không thành công, mà còn làm người ta coi thường Tấn quốc Học Phủ chúng ta."

Lý Mạc Trình nói một tràng, ai nấy á khẩu không trả lời được.

Ông ta nói không sai. Nếu cứ ồn ào thế này, bị Diệp Bình thấy được, không chừng quả thật sẽ khiến Diệp Bình coi thường Tấn quốc Học Phủ.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách bọn họ, dù sao tới bây giờ, bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy thiên tài tuyệt thế.

Đối với bọn họ, chuyện tu hành của bản thân đã không còn tiền đồ gì đáng giá, dạy đệ tử chính là hy vọng duy nhất của bọn họ, chỉ mong đồ đệ có thể vượt qua bản thân mình, coi như là một cách giả trâu bò khác.

"Vậy Phủ chủ, ngươi nói bây giờ làm sao? Chúng ta nghe ngươi."

"Đúng, Phủ chủ, bây giờ ngươi nói thế nào, chúng ta nghe theo thế ấy."

"Ừ, tất cả nghe theo ngươi, ngươi nói đi."

Các trưởng lão gật đầu, cũng biết vừa rồi đám người bọn họ đã hơi thất thố.

Nghe vậy, giận dữ trong mắt Lý Mạc Trình tiêu tán không ít.

"Các ngươi đều nghe theo lời ta?"


"Thế này đi. Trước hết để Diệp Bình đi theo ta học một thời gian, ổn định hắn trước đã, chờ sau một thời gian, ví dụ như một hai năm, chúng ta sẽ để Diệp Bình tự chọn lựa, thế nào?"

Lý Mạc Trình nói.

Ông ta vừa nói xong.

Ánh mắt mọi người lập tức trở nên… kì quái.

Làm Lý Mạc Trình có chút lúng túng.

Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?

Biện pháp của ta không tốt à?

Có ý kiến gì thì nói.

Các ngươi không nói lời nào là ý gì?

Vậy còn bảo ta nêu ý kiến làm chi? Muốn đánh nhau phải không?

Lý Mạc Trình bị nhìn tới mức lúng túng.

"Hay lắm, Phủ chủ, ta còn tưởng ngươi làm người chính trực, không ngờ ngươi lại coi bọn ta là đám ngốc!"

"Ngươi coi bọn ta là lũ ngu hả? Để Diệp Bình đi theo ngươi một hai năm! Vậy chả phải Diệp Bình thành đồ đệ của ngươi à?"

"Ta còn tưởng ngươi có cách gì hay! Phủ chủ, ngươi chỉ có cách này thôi?"

"Phủ chủ, nếu đó là ý ngươi muốn, ta không đồng ý."

"Ta cũng phản đối."

"Phủ chủ, loại chuyện dạy đệ tử, ngươi đừng có xen vào, ngươi không thích hợp dạy đệ tử."

Các trưởng lão đều lên tiếng, bọn họ không ngu, để Diệp Bình đi theo Lý Mạc Trình, vậy chả phải biến thành đồ đệ Lý Mạc Trình sao?

"Chư vị, nếu không thì thế này, các ngươi nhường Diệp Bình lại cho ta, ta cam đoan, chỉ sau ba lần thi đấu mười nước, ta nhất định sẽ khiến Tấn quốc chúng ta đoạt giải quán quân, thế nào?"

"Còn đòi tận ba lần? Ta chỉ cần hai lần thôi! "

"Ta chỉ một lần!"

"Loại thiên tài như thế này, mà mục tiêu của các ngươi chỉ vẻn vẹn là thi đấu mười nước? Chư vị sư huynh đệ, những thứ khác ta không dám nói, nếu Diệp Bình thành đồ đệ của ta, trong vòng một trăm năm, ta sẽ dẫn Tấn quốc Học Phủ đi về hướng huy hoàng, trở thành một tồn tại không thua gì Đại Hạ học cung."

"Muốn khoác lác đúng không? Ta chỉ cần mười năm thôi!"

"Các ngươi cũng dám nói? Vậy được, ta chỉ cần trong vòng một năm sẽ khiến cho Tấn quốc Học Phủ cất cánh."

"Ha ha, tên sau còn phét hơn tên trước. Vậy được, nếu Diệp Bình thành đồ đệ của ta, ta chẳng những dẫn Tấn quốc Học Phủ đứng lên hạng đầu trong Tu Tiên giới, mà còn đánh lên mặt trăng, thành lập phân phủ."

"Ta ủng hộ Lý trưởng lão, ông ấy bảo sẽ dẫn bọn ta đánh lên mặt trăng."

Các trưởng lão lại bắt đầu cãi vã.

Ai cũng nhất quyết không nhả.

Lý Mạc Trình cũng bị tức giận tới không chịu nổi, nhìn bọn họ nói.

"Ngươi đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta là loại người này sao?"

"Các ngươi cũng quá coi thường người khác!"

Lý Mạc Trình mắng.

"Phủ chủ, ngươi cũng sắp ba trăm tuổi, đừng có giở mấy trò vặt này nữa, ngươi là người thế nào chúng ta còn không biết hay sao?"

"Đúng thế, đúng thế."

"Nếu không chúng ta đánh một trận, người nào thắng Diệp Bình thuộc về người đó, thế nào?"

"Được, đánh nhau ta rành!"

"Ta không đồng ý, chúng ta đều là người đọc sách, đánh nhau còn ra thể thống gì, văn đấu đi!"

"Văn cái con khỉ, đánh nhau thôi!"

Trước Tàng Kinh Các, các trưởng lão ngươi một câu ta một câu, tranh luận không ngớt.

Lúc này.

Tôn trưởng lão chợt lên tiếng.

"Ta có ý kiến."

Mọi người quay qua nhìn ông ta.

Không biết Tôn trưởng lão có ý gì đây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.