Bản tính của y vốn đã thiên hướng tươi tỉnh lạc quan, am hiểu luyện đan, cũng là một cây rụng tiền trong thời gian tới của Thanh Vân Đạo Tông.
Dù sao đi theo con đường đan đạo nhất mạch mà thành công, vậy đúng là chậu châu báu.
Chỉ tiếc Hứa Lạc Trần đã tham gia thi kiểm tra luyện đan sư bảy lần mà vẫn luôn thất bại, tuy nhiên điều này không hề đả kích được lòng tự tin của Hứa Lạc Trần. Dù sao bây giờ y cũng còn trẻ, sau này lúc nào cũng có cơ hội tham gia khảo hạch.
Chuyện cần làm bây giờ là ôn tập cho thật tốt, và thuận tiện dạy tiểu sư đệ luyện đan.
Nhắc tới tiểu sư đệ, Hứa Lạc Trần không khỏi thở dài.
Nhưng không phải là than thở vì Diệp Bình.
Mà là than thở Tô Trường Ngự.
Nói thật lòng, Diệp Bình tư chất kém, trong lòng mọi người đều biết, nếu như tư chất không tồi làm sao bái nhập vào Thanh Vân Đạo Tông!
"Ài, đại sư huynh à đại sư huynh, thánh nhân nói rằng, ‘làm gương tốt cho người, truyền nghiệp thụ đạo’, không thể bởi vì đệ tử của mình tư chất kém, mà trở nên điên điên khùng khùng, không trầm ổn một chút xíu nào thế này. Sau này kế thừa Thanh Vân Đạo Tông, sớm muộn gì cũng sẽ tàn lụi trong tay huynh."
Hứa Lạc Trần vừa đi vừa lầm bầm.
Y tới sau sườn núi Thanh Vân.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Hai hôm nay, Diệp Bình đều nghiên cứu kĩ lưỡng Thiên Hà kiếm pháp.
Tứ Lôi Kiếm Pháp bây giờ chỉ thiếu cái gọi là kiếm ý, Diệp Bình dự định tạm để sang bên cho thoải mái, không thể nóng vội, đã có câu dục tốc bất đạt mà.
Qua hai ngày khổ tu, Diệp Bình đã thôi diễn Thiên Hà kiếm pháp tới chiêu một ngàn tám trăm.
Chiêu kiếm thôi diễn ra càng nhiều, kiếm thuật càng mạnh.
Lúc đánh nhau, không phải thi triển ra hết toàn bộ chiêu thức là tốt, mà chủ yếu là kiếm thế.
Kiếm pháp có ba cảnh giới.
Kiếm chiêu, kiếm thế, kiếm ý.
Số lượng kiếm chiêu càng nhiều, kiếm thế sẽ càng mạnh, kiếm thế lĩnh ngộ được càng mạnh, kiếm ý ngưng tụ được cũng sẽ càng mạnh.
Bởi vì nếu ngươi có thể giác ngộ kiếm thế của một môn kiếm pháp, thì ngươi chỉ cần đánh đại ra một kiếm, đó chính là uy lực của cả bộ kiếm pháp.
Tứ Lôi Kiếm Pháp hòa thành một thể, một kiếm đánh ra, sẽ có uy lực tương đương với một ngàn bốn trăm sáu mươi đạo chiêu kiếm cộng lại.
Cho nên số lượng kiếm chiêu càng nhiều, uy lực kiếm thế sẽ càng mạnh.
Trong mắt kiếm tu, một quyển kiếm phổ tốt hay xấu về cơ bản có thể đo lường từ số lượng kiếm chiêu của nó.
Số lượng kiếm chiêu không phải ngươi nói bừa là được, nhất định phải hợp lý mới có thể biến mạnh.
Đương nhiên, cũng có tu sĩ, chủ tu chỉ một chiêu duy nhất, tu luyện nó tới xuất thần nhập hóa.
Nhưng tu hành như vậy, về ý cũng không sai.
Bởi vì ngưng tụ kiếm thế, cũng chính là hòa hợp cả trăm, cả ngàn, cả vạn chiêu kiếm vào thành một chiêu.
Tứ Lôi Kiếm Pháp tổng cộng có một ngàn bốn trăm sáu mươi chiêu.
Thiên Hà kiếm pháp, Diệp Bình đã thôi diễn tới một ngàn tám trăm chiêu.
Hơn nữa còn chưa tới phần cuối, nếu đúng là kiếm pháp của ngân hà, vậy đương nhiên uy lực bất phàm.
Diệp Bình tạm thời chưa tu hành Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết.
Chủ yếu là hắn không có linh khí.
Diệp Bình đang suy nghĩ, mình có nên dùng Luyện Khí Đan hay không.
Hắn cũng muốn đi qua hỏi đại sư huynh, nhưng cảm thấy không hay lắm, lại nhớ ra nhị sư huynh sắp tới đây chỉ điểm mình thuật luyện đan, nếu vậy thì cũng được.
Diệp Bình còn đang suy tư.
Một giọng nói đột ngột vang lên.
"Tiểu sư đệ."
Giọng nói này có hơi quen tai.
Diệp Bình chuyển mắt nhìn qua.
Là nhị sư huynh Hứa Lạc Trần.
"Chào nhị sư huynh."
Diệp Bình đứng dậy, vội hành lễ.
Tướng mạo Hứa Lạc Trần không anh tuấn như Tô Trường Ngự, nhưng có một loại khí chất nho nhã, lúc này y mặc một bộ trường bào màu xanh lam nhạt, ôn nhuận như ngọc.
"Tiểu sư đệ không cần đa lễ."
Tính Hứa Lạc Trần rất ôn hòa, tạo nên khí chất rất là nho sinh.
"Tiểu sư đệ, trong khoảng thời gian tới đại sư huynh có một số việc phải làm, nên bảo ta tới dạy ngươi thuật luyện đan."
Hứa Lạc Trần nói.
"Sư đệ hiểu được. Mấy hôm trước đại sư huynh đã nói rồi."
Diệp Bình cũng rất tò mò với thuật luyện đan.
"Nhị sư huynh, có phải đại sư huynh cảm thấy tư chất ta kém quá nên...."
Nhưng cuối cùng, Diệp Bình vẫn không nhịn được thắc mắc trong lòng, hỏi ra miệng.
Bởi vì đại sư huynh nói có việc quá đột ngột, khiến Diệp Bình khó mà không suy nghĩ miên man.
Hứa Lạc Trần trầm mặc một hồi, rồi nở nụ cười hiền hòa: "Tiểu sư đệ, tư chất kiếm đạo của đệ đúng là không tốt, nhưng đại sư huynh không phải loại người như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên huynh ấy truyền nghiệp thụ đạo, nên đương nhiên mới có tâm tính như thế."
"Ngươi đừng nên thấy khó chịu, hôm nay nhị sư huynh dạy ngươi luyện đan, ngươi hãy học cho tốt. Dù sao con người cũng không phải toàn năng, nói không chừng sư đệ có thiên phú kiếm đạo bình thường, nhưng trong luyện đan lại rất có tạo nghệ thì sao?"
Hứa Lạc Trần an ủi Diệp Bình.
Diệp Bình nghe vậy trong lòng lập tức cảm thấy không vui. Tuy Hứa Lạc Trần an ủi, nhưng cũng không có tác dụng gì.
"Sư đệ hiểu rõ, đa tạ nhị sư huynh an ủi."
Vẻ mặt Diệp Bình tiu nghỉu, nhưng hắn không vì vậy mà nổi giận, ngược lại trong lòng càng thêm kiên định, phải luyện kiếm thật tốt để đại sư huynh tán thành mình.
Đương nhiên hắn cũng muốn luyện đan thật tốt, đại sư huynh đã bị tư chất của mình chọc cho nổi giận bỏ đi, không thể để cho nhị sư huynh cũng bị tức mà bỏ đi.
"Diệp Bình sư đệ, cái này không phải là an ủi, kiếm đạo không được không có nghĩa là thời gian tới u sầu rầu rĩ, không hiểu sao sư huynh lại cảm thấy ngươi rất có thiên phú về đan đạo. Đúng rồi, cũng đừng gọi ta là nhị sư huynh gì, gọi ta Lạc Trần sư huynh là được."
Hứa Lạc Trần quả thật không phải là an ủi, kiếm đạo thiên phú của y cũng rất kém cỏi mà, nhưng lại biết luyện đan. Giới tu tiên cũng đâu phải kiếm đạo là độc tôn!
Thánh nhân nói, luyện đan mà tốt, chẳng sợ thiếu con dâu.
"Vâng, Lạc Trần sư huynh."
Diệp Bình gật đầu.
"Được rồi, Diệp Bình sư đệ, bây giờ ngươi tĩnh hạ tâm, sư huynh sẽ giảng giải cho ngươi nghe về đan đạo."
Hứa Lạc Trần bảo Diệp Bình bình tĩnh lại, đừng tiếp tục xoắn xuýt vì chuyện kiếm đạo.
Nếu đã học luyện đan, thì phải học cho thật tốt. Phải giống như y, một lòng một dạ, cần cù chăm chỉ, nhất thiết không thể chân trong chân ngoài.
"Lạc Trần sư huynh, ngài nói, ta nghe."
Diệp Bình nghiêm nghị, lập tức bỏ hết mọi suy nghĩ sang một bên, nghiêm túc nghe Hứa Lạc Trần giảng giải đan đạo.
"Diệp Bình sư đệ, ngươi hãy nghe cho kỹ."
"Đại đạo ba ngàn, không phân thứ hạng, bất kể một loại đạo nào, chỉ cần đi tới cuối cùng, đều là người được thế gian để ý."
"Bất kể là kiếm đạo, hay linh đạo, đan đạo, khí đạo, phù đạo, trận đạo, bất kỳ con đường nào mà ngươi đứng được ở đỉnh cao thì cũng đều không kém bất kì đạo nào khác."
"Mặc dù ba ngàn đại đạo không phân thứ hạng, nhưng có thể nói đan đạo nhất mạch là càng già thì càng nổi tiếng."
"Ngươi biết vì sao không?"
Hứa Lạc Trần hỏi.
Diệp Bình trầm tư một lúc, sau đó trả lời.
"Lạc Trần sư huynh, là bởi vì tu sĩ đan đạo, tuổi càng lớn, thì càng thuần thục, xác xuất luyện đan thành công cũng càng cao hơn đúng không?"
Hắn vừa nói thế.
Mắt Hứa Lạc Trần không khỏi sáng ngời.
Tiểu sư đệ này cũng không tệ lắm mà, tư chất cũng được nha, quả nhiên là không có đệ tử kém, chỉ có sư phụ kém. Nhớ lại biểu hiện của Tô Trường Ngự dạo gần đây, Hứa Lạc Trần thở dài trong lòng, đúng là chưa đủ thành thục nha.
"Ừ, xem ra Diệp sư đệ quả thực là có chút thiên phú."
Hứa Lạc Trần khẽ cười nói.
"Sư huynh hẳn là đang an ủi ta chứ gì?"
Diệp Bình hơi không tin, sợ Hứa Lạc Trần chỉ cố ý an ủi mình.
"Không phải, không phải đâu. Diệp sư đệ, ngươi nhất định đừng vì chút khó khăn mà uể oải, nhớ kỹ lời của sư huynh, ba ngàn đại đạo, đều có người bất phàm, kiếm đạo không được, không có nghĩa là đan đạo cũng không được."
Hứa Lạc Trần tiếp tục an ủi Diệp Bình.
Sau đó, Hứa Lạc Trần hít sâu một hơi, vẻ nghiêm túc hẳn lên.
Y muốn bắt đầu chính thức truyền thụ thuật luyện đan cho Diệp Bình.