Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 46: Giống như một nho tiên tuyệt thế, nụ cười trên mặt Hứa Lạc Trần



Dịch: Tiểu Băng

Sau sườn núi Thanh Vân.

Diệp Bình hoàn thành tôi thể lần thứ hai.

Theo màn đêm buông xuống, một mảng ánh trăng phủ lên người Diệp Bình.

Qua hai lần tôi thể, cơ thể Diệp Bình đã xuất hiện sự biến đổi hoàn toàn.

Da thịt của hắn, vốn trắng như tuyết, nay lại ưng ửng hồng.

Mặt mũi cũng có hơi thay đổi, biến hắn từ một thiếu niên thanh tú thành một mỹ nam tử.

Đúng vậy, thứ thay đổi lớn nhất Thần Ma luyện thể mang tới cho Diệp Bình không phải là về sức mạnh, mà là về tướng mạo.

Diệp Bình trước đây, nhìn vô cùng thanh tú, trông như một thư sinh Nho gia.

Nhưng Diệp Bình bây giờ, lại mang tới cảm giác như một tiên nhân nho gia tuyệt thế.

Khuôn mặt tuấn mỹ, không phải mày kiếm, làm thiếu một chút Kiếm Tiên chi khí, nhưng chân mày lá liễu, lại tăng thêm một phần nho nhã.

Hắn ngồi đó tĩnh tọa, tỏa ra một cảm giác làm người ta cảm thấy bình tâm, nếu cảnh này mà để nữ tử nhìn thấy, e là sẽ mất hồn lạc vía.

Chủ yếu nhất chính là khí chất.

Không sai, chính là khí chất.

Trong tu tiên giới, chỉ cần ngũ quan không phải quá khác thường, trên cơ bản sẽ rất hiếm khi xuất hiện nam nhân xấu xí, mà dù cho ngũ quan có cực kém, thì sau khi đạt tới Trúc Cơ Cảnh cũng có thể nắn chỉnh lại xương.

Tu sĩ sẽ bài tiết, đẩy chất độc trong cơ thể ra ngoài, nên chẳng bao giờ bị cái gọi là mụn dậy thì, nên tu sĩ không có phân chia nam nhân đẹp xấu, chỉ có phân chia về mặt khí chất mà thôi.

Khí chất là không thể nào thay đổi, nó cần sự tích lũy theo năm tháng, hoặc là trở thành Tiên Thiên.

Giống như trường hợp của Tô Trường Ngự, khí chất của hắn trời sinh thuộc dạng cao ngạo lạnh lùng, vô cùng phù hợp với hình tượng kiếm tiên trong lòng thế nhân.

Nhưng khí chất Diệp Bình thì lại hợp làm tiên nhân Nho đạo, tạo cho người ta cảm giác đại đạo tự nhiên, bình tâm yên tĩnh.

Loại khí chất này cực kỳ hiếm có, ai mà không biết, không chừng sẽ cho rằng Diệp Bình là tuyệt thế nho tiên.

Nhưng mà Diệp Bình không hề quan tâm chút nào tới tướng mạo khí chất của mình.

Thứ hắn quan tâm chính là thực lực.

Thần Ma luyện thể lần thứ hai, hắn cảm thấy toàn thân dồi dào sức mạnh, hơn nữa thân thể cũng xuất hiện lột xác, đẩy ra một lớp da chết.

Cơ thể của Diệp Bình hiện giờ vô cùng rắn chắc, hắn lấy bảo kiếm thử cắt một đường lên mu bàn tay, phát hiện bảo kiếm đại sư huynh tặng cho không để lại chút dấu vết nào ở trên da cả.

Hắn không cắt lên ngón tay, là vì hắn hơi thấy sợ, có câu tay đứt ruột xót, Diệp Bình không thể nào hiểu nổi tại sao người ta hễ cứ động một tí là lại tự cắn đầu ngón tay, hay cắt đầu ngón tay để lấy máu.

Diệp Bình biết hắn đang ngưng tụ Tiểu Thần Ma thân.

Thái cổ Thần Ma Luyện Thể quyết, có năm đại cảnh giới.

Tiểu Thần Ma thân, Đại Thần Ma thân, Vô Thượng Thần Ma thân, Đại Đạo Thần Ma thân, Đại Đạo Tổ Thần.

Trong đó Tiểu Thần Ma thân chia làm bốn cảnh giới nhỏ.

【 thân thể 】, 【 gân cốt】, 【 nội tạng】, 【 tiểu Thần Ma thân 】.

Mỗi một cảnh giới nhỏ, đều cần phải tôi thể chín lần, mới có thể viên mãn.

Thân thể sau khi rèn luyện chín lần, sẽ trở nên vô cùng rắn chắc đến mức không gì sánh kịp, về phần mạnh tới cỡ nào, thì Diệp Bình không biết.

Nhưng bây giờ Diệp Bình hơi sầu, không phải sầu vì mình có mạnh hay không.

Mà vì sau khi mình viên mãn, toàn thân sẽ trở nên vô cùng rắn chắc, nhưng mà có một điểm hơi bối rối khó hiểu.

Nói là chuyện tốt, cũng không hẳn là chuyện tốt.

Nói là chuyện xấu, cũng không hẳn là chuyện xấu.

Chuyện này hơi đau đầu, nhưng hiện giờ thì vẫn còn bình thường, chưa tạo ra ảnh hưởng gì lớn.

Thật ra, chỗ Diệp Bình không rõ lắm chính là, mặc dù hắn chỉ tôi thể hai lần, nhưng sau khi nhục thân đạt tới viên mãn, thì dù là một tu sĩ Luyện Khí viên mãn điều khiển cực phẩm phi kiếm toàn lực chém ra một kiếm, cũng không thể tạo nên tí ti ảnh hưởng nào với hắn.

Nói cách khác, dù có cho Tô Trường Ngự một thanh phi kiếm cực phẩm, bảo hắn đứng đó chém Diệp Bình một trăm năm, thì kết quả sau cùng nhất định sẽ là kiếm nát, chứ người thì chả sao, cảm giác không bằng một con muỗi đốt.

Nếu Diệp Bình ngưng tụ thành công Tiểu Thần Ma thân, thì hắn sẽ giống như một Tiểu Thần Ma, đừng nói thứ như phi kiếm cực phẩm, dù có là đạo khí mà chém lên người hắn, thì cũng sẽ chẳng tạo ra được một chút cảm giác nào.

Muốn ngưng tụ Tiểu Thần Ma Thân, chỉ cần tôi thể thêm ba mươi bốn lần nữa là được.

"Tạch tạch tạch rắc rắc."

Hắn duỗi eo, lập tức một tràng âm thanh như rang đậu vang lên, Diệp Bình đứng dậy, lần này hắn đã tôi thể đến cực hạn.

Mỗi một lần tôi thể, thân thể đều được lột xác, tương đương với một lần thay máu, không thể một hơi lột xác quá nhiều lần, nếu tôi thể quá nhiều có thể sẽ chết.

Tiếp theo chính là, mỗi lần tôi thể đều cần tiêu hao rất nhiều linh khí, Diệp Bình mới mở được có hai tiên khiếu, cơ bản là không chống đỡ nổi lần tôi thể tiếp theo.

Mà muốn mở thêm tiên khiếu? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Sẽ cần nhiều linh khí hơn cả đi tôi thể.

Nói ngắn lại, Diệp Bình đã gặp phải bình cảnh.

Hắn cần tài nguyên.

"Đáng tiếc mình không biết thuật Luyện Khí, nếu biết thuật Luyện Khí, không chừng có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn một chút."

Diệp Bình tự nhủ.

Tuy hắn chỉ mở được hai tiên khiếu, mặc dù hai tiên khiếu này vẫn đang không ngừng hấp thu thiên địa linh khí, nhưng nếu hắn có Luyện Khí thuật, thì chẳng khác gì có thêm một cách để tăng tốc.

Cái gọi là Luyện Khí thuật, chính là giúp tăng tốc độ hấp thu thiên địa linh khí, hơn nữa khi cảnh giới ngày càng tăng lên, linh mạch được đả thông ngày càng nhiều, thì tốc độ tu luyện cũng sẽ càng lúc càng nhanh.

Cho nên không tăng tốc được, làm Diệp Bình có chút khó chịu.

Đương nhiên, đọc qua nhiều thư tịch, Diệp Bình cũng biết, muốn tăng hấp thu linh khí vẫn còn vài cách khác.

Cách thứ nhất chính là dùng Linh Thạch, đây là biện pháp đơn giản nhất. Bên trong Linh Thạch chất chứa linh khí, có thể trực tiếp hấp thu, nhưng làm như vậy thì rất xa xỉ, bởi vì sử dụng một viên Linh Thạch sẽ mang tới tác dụng ít nhất là gấp đôi so với rút linh khí ở trong Linh Thạch ra dùng.

Nếu dùng Linh Thạch tạo thành Tụ Linh Trận, thì tốc độ tu luyện sẽ được tăng lên mấy chục lần, hơn nữa có thể duy trì được cả một canh giờ.

Trừ phi gặp phải kẻ địch, pháp lực bị hao tổn không còn, bị bất đắc dĩ lắm người ta mới rút linh khí ở trong Linh Thạch ra dùng, nếu không chẳng có mấy ai xa xỉ tới mức dùng Linh Thạch tu hành, làm như vậy thuần túy chính là phá sản.

Cách thứ hai là sử dụng thiên tài địa bảo. Có một số dược liệu, hoặc là một ít bảo vật, có ẩn chứa lượng linh khí rất đáng sợ. Chỉ cần luyện hóa chúng, thì trong vòng một ngày Trúc Cơ cũng không thành vấn đề. Nhưng loại vật này hiếm có vô cùng, đừng nói nhất định sẽ có cường giả thủ hộ, cho dù là không có, thì cũng không phải là tùy ý có thể thấy được.

Cách thứ ba trực tiếp hơn, nuốt đan dược, nhưng dược đều có ba phần độc, những thiên kiêu thật sự chắc là sẽ không bao giờ dùng cách nuốt đan dược để tăng cảnh giới, trừ phi bị kẹt ở bình cảnh, nếu không dưới tình huống bình thường, bọn họ đều sẽ chọn ngồi xuống tu luyện, chỉ dùng chút đan dược để hỗ trợ mà thôi.

Họ sẽ không dùng nhiều đan dược, nếu không dù có vượt qua được cảnh giới lớn, thì trong cơ thể cũng sẽ toàn là độc, có khi sẽ kẹt lại cả mấy trăm năm thậm chí kẹt đến chết cũng không đột phá được nữa.

"Đúng vậy, đan dược."

Diệp Bình chợt nhớ tới đan dược.

Chả phải Nhị sư huynh dạy mình thuật luyện đan tạo hóa đó à?

Mình có thể luyện đan mà?

Nghĩ vậy, Diệp Bình lập tức bừng bừng hừng hực lôi sách luyện đan ra.

Hắn ôn lại một lần.

Một hồi lâu sau, Diệp Bình coi như đã hiểu hiểu.

Phương pháp "thuật luyện đan tạo hóa’ của Lạc Trần sư huynh rất đơn giản, lấy khí dẫn linh, lấy linh hóa thần, lấy thần ngưng đan.

Sau sườn núi, Diệp Bình ngồi xếp bằng, tĩnh hạ tâm thần.

Một lát sau, hắn chợt đưa tay lên, một làn linh khí vô cùng tinh khiết xuất hiện.

Diệp Bình bắt đầu thử dùng làn linh khí này dẫn dụ linh khí xung quanh.

Đến khi linh khí khắp bốn phương tám hướng tụ lại.

Diệp Bình mở mắt.

Hắn nhìn chăm chú vào linh khí trong bàn tay.

Bước này vô cùng quan trọng.

Thuật luyện đan tạo hóa ghi rất rõ, có thể luyện ra “đan dược không độc” hay không thì phải xem tinh thần lực của ngươi có cường đại hay không, ý niệm của ngươi càng cường đại, thì khả năng tụ đan sẽ càng lớn.

Linh khí như một vòng xoáy nhỏ, không ngừng chuyển động trong bàn tay, tốc độ càng lúc càng nhanh, không ngừng tụ tập hướng vào giữa.

Rất nhanh, một nhúm ánh sáng xuất hiện giữa lòng bàn tay.

Hào quang càng lúc càng chói mắt, cũng càng lúc càng sáng chói, đến cuối cùng ngưng tụ thành một hạt hào quang to cỡ hạt gạo.

Dần dần, hạt gạo ánh sáng kia dần thành hình, trở nên rõ dần.

Diệp Bình mừng rỡ trong lòng, hắn không ngờ ngay lần thử nghiệm đầu tiên mà có thể thành công.

Nhưng hắn không hề mừng rỡ, mà ngược lại, càng thêm tập trung tinh thần.

Hạt gạo hào quang nhanh chóng lớn dần ra.

Ba canh giờ sau.

Trời đã xẩm tối.

Hạt gạo ánh sáng trong lòng bàn tay Diệp Bình đã lớn tới cỡ hạt đậu nành.

Lại thêm một canh giờ.

Cuối cùng tất cả linh khí tiêu tán.

Diệp Bình cũng đã sức cùng lực kiệt.

Hai tiên khiếu điên cuồng vận chuyển suốt bốn canh giờ, mới miễn cưỡng ngưng tụ được cỡ hạt đậu nành, đan dược thành hình đại khái cần phải bự gấp năm lần cỡ này.

Linh khí trong người hắn cơ bản là không chống đỡ nổi đến lúc đó.

Giờ mẹo.

Trời đã sáng.

Diệp Bình cảm thấy đã hơi kiệt sức, nhưng hắn nở một nụ cười vui mừng.

Lần luyện đan đầu tiên, mặc dù vẫn chưa thành công hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng không có thất bại, coi như thành công một nửa.

Đơn giản là trình tự chưa làm được tới bước cuối cùng, còn lại thì đều thành công.

Diệp Bình nhìn linh đan to cỡ hạt đậu nành trong lòng bàn tay, trong lòng đầy vui sướng.

Viên đan dược trong tay Diệp Bình có màu trắng, sáng ngời như kim cương, lấp lánh sáng dưới ánh nắng, nói óng ánh long lanh cũng không quá đáng.

Hơn nữa còn tỏa ra một mùi thơm ngát.

Mặc dù chỉ là một viên đan dược nho nhỏ, nhưng viên đan dược này nếu đưa ra ngoài, e là sẽ làm rung động vô số luyện đan đại sư.

Không chỉ vì đan dược này của Diệp Bình là đan dược không độc.

Mà quan trọng hơn là, viên đan dược này của Diệp Bình là Tụ Linh Đan cực phẩm, không sai, chính là Tụ Linh Đan cực phẩm.

Cái gọi là Tụ Linh Đan, là một loại đan dược cao cấp hơn Luyện Khí đan. Dùng Luyện Khí đan còn cần phải luyện hóa, còn Tụ Linh Đan thì khác, sau khi nuốt vào có thể trực tiếp tụ tập linh khí trong người, giá trị của nó ít nhất gấp mấy lần Luyện Khí đan.

Viên Đan dược này có dược hiệu tương đương một trăm viên đan dược Luyện Khí đan cực phẩm.

Một viên Luyện Khí đan, có thể giúp Tô Trường Ngự giảm bớt một ngày khổ tu.

Viên Tụ Linh Đan này của Diệp Bình, có thể giúp Tô Trường Ngự giảm bớt trăm ngày khổ tu.

Bởi vì đan dược này Diệp Bình mất tới bốn canh giờ mới ngưng tụ ra được, hai tiên khiếu vận chuyển toàn lực suốt bốn canh giờ, hoàn toàn tương đương với trăm ngày khổ tu của Tô Trường Ngự.

Nhưng mà, bản thân Diệp Bình lại không biết. Theo ý hắn, viên đan dược này chỉ là bán thành phẩm.

Cũng đúng lúc này.

Khi từng luồng ánh nắng mặt trời chiếu sáng xuống sườn núi Thanh Vân.

Thân ảnh Hứa Lạc Trần cũng từ từ đi tới.

Ánh mặt trời rất ôn hòa.

Nụ cười trên mặt Hứa Lạc Trần càng thêm ôn hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.