Một thông tin truyền ra, cả Thanh Châu Cổ Thành bùng nổ.
Trong Mãn Giang Các tràn ngập tiếng nghị luận.
"Không thể ngờ được ngay cả Tư Không Kiếm Thiên cũng tới Thanh Châu Cổ Thành, xem ra Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, có thể nói là long tranh hổ đấu."
"Long tranh hổ đấu? Ngươi nghĩ nhiều quá, nếu Tư Không Kiếm Thiên thật sự đến đây dự thi, không ai có thể đánh được hắn."
“Thiên tài kiếm đạo đệ nhất Tấn Quốc! Chả phải nghe nói gần mười năm hắn đã đi vào Thập Quốc học phủ rồi à? Tại sao trở về?"
"Tư Không Kiếm Thiên cũng tới tham gia Đại hội kiếm đạo Thanh Châu? Vậy không phải ăn hiếp người sao?"
"Ta nghe nói, Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này có giải thưởng rất là phong phú, nên Tư Không Kiếm Thiên chắc là tới vì giải thưởng đó."
"Không phải chứ? Là giải thưởng gì có thể thu hút cả Tư Không Kiếm Thiên tới?"
"Các ngươi nói rút cuộc Tư Không Kiếm Thiên là ai vậy? Sao ta chưa nghe nói tới bao giờ?"
Trong Thanh Châu Cổ Thành, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán về một nhân vật, người này còn được quan tâm hơn cả thiếu niên mặc áo đen, thậm chí lấn át luôn cả danh tiếng của Diệp Bình hôm qua.
Trong Mãn Giang Các.
Rất nhiều tu sĩ tụ tập ở đây, đang bàn tán việc này.
"Ngay cả Tư Không Kiếm Thiên ngươi cũng không biết? Ngươi có phải là người Thanh Châu không vậy?"
"Ngay cả Tư Không Kiếm Thiên cũng không biết, xem ra ngươi không phải tu sĩ bản địa của Thanh Châu."
"Tư Không Kiếm Thiên, là thiên tài kiếm đạo duy nhất của Thanh Châu chúng ta vinh dự là tuấn kiệt đứng hàng đầu của mười nước, ba tuổi bắt đầu tập kiếm, bảy tuổi lĩnh ngộ kiếm thế, mười tuổi vô địch lứa tuổi của Thanh Châu, mười một tuổi được nhận vào Tấn Quốc Học Phủ đào tạo sâu, nghe đồn mười ba đã được nhận vào Thập Quốc học phủ, hơn nữa còn giành được hạng nhất cuộc thi đấu anh tài của mười nước, một trận thành danh, ngươi thật sự chưa từng nghe tới tên của hắn?"
"Đúng thế. Hiện giờ Tư Không Kiếm Thiên cũng còn chưa tới hai mươi ba tuổi, nhưng đã đạt được thành tựu người khác cả đời cũng không làm được, đã ngay cả Tứ Quý tiền bối cũng tán thưởng hắn là con rồng con ngàn năm mới có của Thanh Châu."
Mọi người bàn tán, kể cho nhau nghe bối cảnh và lai lịch của Tư Không Kiếm Thiên.
"Lợi hại như thế, sao còn tới tham gia Đại hội kiếm đạo Thanh Châu?"
Có ai đó thắc mắc, cảm thấy Tư Không Kiếm Thiên mạnh mẽ như vậy, tới tham gia Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, không ổn.
Nhưng lập tức có người khác nói cho nghe một bí mật mới mẻ.
"Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, người ở trong mười thứ hạng đầu sẽ được một lệnh bài Thái Huyền Kiếm Tháp, ta nghĩ Tư Không Kiếm Thiên tới là vì vật đó."
"Thái Huyền Kiếm Tháp sao?"
"Vậy thì có trò hay để xem rồi, hèn gì Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này toàn là những người mạnh mẽ, chậc chậc, các ngươi nói đại hội kiếm đạo lần này, ai sẽ giành hạng nhất?"
"Chắc chắn là Tư Không Kiếm Thiên, cần gì phải nghĩ."
"Nếu Tư Không Kiếm Thiên dự thi, vậy đương nhiên là của hắn."
"Cũng không chắc đâu. Theo ta thấy Đại sư huynh và tiểu sư đệ ngày hôm qua rất không tồi."
"Ta chọn đại sư huynh!"
"Ta chọn tiểu sư đệ!"
Trong Mãn Giang Các, mọi người tranh luận ồn ào.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"A... Một đám ếch ngồi đáy giếng."
Lập tức khiến một đống người quay qua nhìn chằm chằm.
Người ta đang vui vẻ trò chuyện với nhau, tự nhiên có kẻ chê bai mọi người là ếch ngồi đáy giếng, ai chịu nổi?
Mọi người đều quay qua nhìn.
Bọn họ bực mình, nhưng rồi nhanh chóng nhẹ nhàng thở ra.
Vì người nói chuyện, mặc một bộ Bạch Hạc lưu vân trường bào rất đẹp, lúc đầu còn tưởng là Tô Trường Ngự, nhưng sau khi nhìn kĩ, phát hiện thì ra là không phải, mọi người đều thở phào.
Nếu người này là Tô Trường Ngự, đương nhiên bọn họ không dám nói gì.
Không phải Tô Trường Ngự vậy thì khác.
Người này, là Lý Trường Dạ.
"Sao các hạ lại nói như thế?"
Có ai đó hỏi, người này vẫn giữ giọng bình tĩnh, không hề lộ ra giận dữ, hỏi hắn vì sao nói như vậy.
Người có thể ở trong Mãn Giang Các, không phú thì cũng quý, tuy Lý Trường Dạ nói năng lỗ mãng, nhưng mọi người đều cẩn thận, không định tùy tiện đắc tội.
"Mắt của các ngươi kém quá, chỉ giới hạn trong một cái Thanh Châu nho nhỏ. Dù ta chưa từng nhìn thấy Tư Không Kiếm Thiên, nhưng người có thể đi vào Thập Quốc học phủ đương nhiên đều không phải là người phàm tục, nhưng nếu vì một giải thưởng nho nhỏ không chút nề hà đường xa ngàn dặm, chạy tới Thanh Châu, vậy rõ ràng là kẻ thiển cận."
Lý Trường Dạ nhấp một hớp rượu trái cây, khí chất của hắn không tầm thường, nhưng tiếc là mọi người đã nhìn thấy Tô Trường Ngự, nên bây giờ nhìn hắn, chỉ nhìn thấy một sự đối lập rõ rành rành, cảm thấy Lý Trường Dạ chỉ bình thường, không có gì ghê gớm.
"Nhưng một cái Thanh Châu nho nhỏ? Vậy các hạ cũng đang ở trong Thanh Châu Cổ Thành đây này, chẳng phải cũng là một kẻ thiển cận hay sao?"
Ai đó không nhịn được trào phúng.
Nhưng Lý Trường Dạ không lấy làm tức giận, ngược lại vẻ mặt càng tự tin hơn.
"Đúng là ta tới Thanh Châu là để tham gia đại hội kiếm đạo, nhưng ta không giống bọn họ, ta tới đây là vì muốn chứng đạo, chứng nhận vô địch chi đạo, các ngươi nên ghi nhớ thật kĩ cho ta, Thanh Châu nhưng là khối đá kê chân đầu tiên của ta thôi, sau này kẻ đứng đầu Tấn Quốc, đứng đầu mười nước, thậm chí đứng đầu cả Đại Hạ, đều sẽ là ta."
Lý Trường Dạ cực kỳ tự tin, loại tự tin có vẻ ngông cuồng này tự nhiên làm cho người ta cảm thấy hơi ngượng dùm.
"A, đầu năm nay quả nhiên cứ mở miệng ra là đòi đứng đầu thiên hạ."
"Nếu chỉ dựa vào cái miệng, ta cũng có thể đứng đầu cả giới tu tiên!"
"Ha ha ha ha."
Mọi người không nhịn được giễu cợt, vì lời lẽ của Lý Trường Dạ kiêu ngạo thái quá, khiến không ít người nổi giận.
Song Lý Trường Dạ vẫn không hề tức giận, chỉ tiện tay ném ra một thỏi vàng, đứng dậy: "Nhớ kỹ dáng điệu của các ngươi hiện giờ, đợi ta lấy được hạng nhất Thanh Châu, để xem lúc đó không biết các ngươi còn có thể cười được nữa hay không."
Lý Trường Dạ lên lầu, dáng vẻ như một cao nhân tuyệt thế, cả người lồ lộ tự tin, quả thật đã khiến không ít người phải trầm mặc.
Đầu năm nay dù cũng có đồ đần, nhưng không có ai ngu tới như vậy, rõ ràng Lý Trường Dạ hơi nói quá, nhưng hắn mạnh tới mức nào thì mọi người không biết.
"Được rồi, được rồi, mặc kệ hắn, chúng ta ngồi xuống tiếp tục uống đi."
"Đúng đó, đúng đó, một kẻ vô danh tiểu tốt, muốn dùng cách này để khiến mọi người để ý thôi, không giờ tới giờ vẫn còn có kẻ chơi trò cũ rích này."
"Uống rượu, uống rượu."
Lý Trường Dạ đi rồi, mọi người trở lại bình thường, ai nói chuyện thì nói chuyện, ai ăn thì ăn.
Ở góc lầu của Mãn Giang Các.
Vương Minh Hạo uống rượu một mình, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Đứng đầu Thanh Châu?
Đứng đầu Tấn Quốc?
Đứng đầu mười nước?
Đứng đầu Đại Hạ?
Ha, thật đúng là cuồng vọng, dám giở trò trâu bò ngay ở trước mặt ta!
Vương Minh Hạo thầm nghĩ.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn không hề bước ra phát biểu ý kiến.
Bởi vì Vương Minh Hạo cảm thấy, Lý Trường Dạ không xứng.
Đúng vậy, Lý Trường Dạ không có tư cách để hắn nói chuyện, hắn nhất định là người sẽ danh dương thiên hạ, sao có thể đi tranh cãi với người ta?
Sau này nổi danh rồi, những chuyện này sẽ trở thành điểm yếu.
Nên Vương Minh Hạo biết, mình phải nói năng thật cẩn trọng, hơn nữa còn phải có khí chất.
Cái kẻ mới vừa rồi đó, chỉ tu vi đã ngông nghênh, nếu thật sự có thực lực, chả phải muốn phi thăng luôn sao!?
Uống hết rượu trong chén, Vương Minh Hạo cũng đứng dậy rời đi.
Cứ như vậy, chuyện Tư Không Kiếm Thiên đã đến nhanh chóng lan truyền khắp cả Tấn Quốc.
Vì thanh danh của Tư Không Kiếm Thiên ở Tấn Quốc rất lớn, vượt xa Diệp Bình và Tô Trường Ngự.
Chỉ trong thời gian ngắn, Đại hội kiếm đạo Thanh Châu đã trở thành đại hội được vạn người chú ý ở Tấn Quốc.
Cuối cùng, chỉ còn không tới bảy ngày nữa là đến ngày khai mạc Đại hội kiếm đạo Thanh Châu.
Trong bảy ngày này, người tới Thanh Châu Cổ Thành càng ngày càng nhiều, ai ai cũng muốn nhìn thấy tận mắt đại hội kiếm đạo lần này.
Bốn ngày sau.
Một thông tin đáng sợ truyền ra.
Tư Không Kiếm Thiên đã xác định báo danh dự thi đại hội kiếm đạo.
Không chỉ vậy, mọi người còn nhìn thấy tên của Diệp Bình và Tô Trường Ngự trong danh sách dự thi.
Diệp Bình dự thi, mọi người không có gì kinh ngạc, nhưng Tô Trường Ngự cũng dự thi, khiến cho ai nấy đều ngơ ngác.
Thậm chí có người còn tưởng Tô Trường Ngự dự thi là vì để đấu với Tư Không Kiếm Thiên.
Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt trôi qua.
Hai ngày nữa trôi qua, đã hết thời gian báo danh tham gia đại hội kiếm đạo, tổng cộng có một nghìn lẻ hai mươi tư tu sĩ dự thi.
Cử hành trong bảy ngày.
Bốn ngày đầu tiên tổ chức tám trận, tuyển ra tám thứ hạng đầu.
Ba ngày cuối cùng, mỗi ngày một trận, cho đến khi phân định ra hạng nhất.
Nếu xảy ra tình huống đặc biệt sẽ tiến hành điều chỉnh.
Danh sách thi đấu cũng được niêm yết.
Trong Mãn Giang Các, Lý Ngọc lấy ra một bản danh sách, đưa cho Tô Trường Ngự và Diệp Bình xem.
Hai người đều hết sức tò mò, muốn xem xem kẻ địch đầu tiên của mình là ai.