Chạm Đuôi

Chương 45: Ban đêm



"Đạo diễn và diễn viên còn khó tìm sao?" Trì Minh Nghiêu cầm ảnh nói, "Tôi có thể giúp cậu tìm đạo diễn hạng nhất trong nước, về phần diễn viên.....Không phải cậu thích Lương Tư Triết sao, tôi bảo anh ta đến làm vai phụ cho cậu, đội hình này cậu cảm thấy thế nào?"

"Thật tốt quá, tương đối tốt." Lý Dương Kiêu qua loa một câu.

"Vậy nói đi, nói chuyện ngày trước chút đi."

"Anh có bản lĩnh thông thiên như vậy, không cần tôi nói thì anh cũng có thể biết mà nhỉ."

"Như thế nào còn không cao hứng vậy?" Có phải cảm thấy đội hình này còn chưa đủ tốt? "Trì Minh Nghiêu đi tới, dùng tấm ảnh kia nâng cằm Lý Dương Kiêu, "Vậy chính cậu nói, còn muốn mời ai?"

Lý Dương Kiêu duỗi tay đẩy ảnh ra, ngẩng đầu nhìn anh một cái nói: "Trì tổng, anh ấu trĩ như này, cấp dưới của anh có biết không?"


"Cậu không nói, ảnh chụp này tôi cầm đi đấy nha?"

Lý Dương Kiêu rốt cuộc cũng không kể lại tình tiết kịch bản cho Trì Minh Nghiêu nghe.

Thái độ của Trì Minh Nghiêu đối với cậu, làm cho cậu nhớ tới mấy thằng nhóc thích níu tóc bạn học nữ ở nhà trẻ, tuy rằng chưa chắc xuất phát từ ý đồ xấu xa gì, có thể chỉ là bởi vì có chút thích, nhưng phương thức biểu đạt không đúng, thành ra có hơi.....Gây phiền nhiễu.

—— Nhưng mà thích? Trì Minh Nghiêu có khả năng thích cậu không?

Dù sao thì anh ấy cũng sẽ không ngồi cùng một bàn với Trần Thụy, cố ý làm cho cậu khó xử.

Lý Dương Kiêu đứng dậy đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong, còn không quên lấy cho Trì Minh Nghiêu cái bàn chải đánh răng mới, sau đó lên giường, dùng chăn che lại đầu, triệt để cách ly Trì Minh Nghiêu ở bên ngoài —— mắt không thấy tâm không phiền.


Mắt thấy Lý Dương Kiêu không hề phản ứng lại mình, Trì Minh Nghiêu đứng trong chốc lát, tự giác mất hứng mà đi rửa mặt.

Lý Dương Kiêu căn bản không ngủ, nghe tiếng bước chân đi xa, cậu kéo chăn đi xuống, tìm hai bức ảnh kia khắp nõi —— không tìm thấy, cậu có chút buồn bực mà nghĩ: Thật sự giấu đi rồi sao? Ấu trĩ vừa thôi chứ!

Trì Minh Nghiêu rửa mặt xong đi ra, đứng ở mép giường, nhìn đống chăn hình người kia, gọi tên Lý Dương Kiêu: "Lý Dương Kiêu."

Lý Dương Kiêu không phản ứng, cậu nằm bên trong chăn chờ Trì Minh Nghiêu nói câu tiếp theo —— dù sao khẳng định không phải lời hay ho gì.

Nhưng đợi một hồi lâu, Trì Minh Nghiêu vẫn không nói chuyện.

Cậu đột nhiên cảm giác có bóng đen bao phủ xuống, tựa hồ là Trì Minh Nghiêu cúi người nhìn cậu.

Tuy rằng cách chăn, nhưng Lý Dương Kiêu vẫn có thể cảm giác được khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp độ ấm cùng ánh mắt.


Cậu cảm thấy dưới ánh mắt nhìn chăm chú này mình không có chỗ che giấu, trái tim bắt đầu "thịch thịch thịch" kịch liệt nhảy lên, cả người vừa muốn trốn đi, lại khẩn trương đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên.

Trì Minh Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm cậu, nhìn chằm chằm chừng vài phút, mới đứng thẳng dậy.

Bóng đen rốt cục cũng rời khỏi mình, Lý Dương Kiêu nghe được tiếng bước chân anh vòng đến bên giường kéo rèm cửa sổ, lên giường, lại tắt đèn. Ðợi đến khi bóng tối vô biên bao phủ xuống, cậu mới cảm giác được nhịp tim của mình dần dần khôi phục bình thường.

Trong bóng tối, Trì Minh Nghiêu lại nhích lại gần, trong nháy mắt nhịp tim cậu lại bắt đầu gia tốc, thân thể đều căng thẳng. Nhưng Trì Minh Nghiêu chỉ là giúp cậu kéo chăn xuống, làm mặt cậu lộ ra ngoài không khí, động tác hiếm khi ôn nhu như vậy, còn nói trêu cậu: "Không nóng sao hả?"
Thấy Lý Dương Kiêu không phản ứng, anh lại thấp giọng nói: "Được rồi Lý Dương Kiêu, phòng tối lắm rồi, không cần giả vờ ngủ nữa, cậu có mở to mắt thì tôi cũng nhìn không thấy đâu."

Trì Minh Nghiêu nói xong câu này, lại nhìn cậu trong chốc lát, mới nằm xuống.

Lý Dupwng Kiêu lúc này mới mở to mắt —— Trì Minh Nghiêu nói không sai, rèm kéo thật sự kín mít rồi, ánh đèn bên ngoài một chút cũng không thể lọt vào được, trong phòng tối đen như mực. Nhưng có thể loáng thoáng mà nhìn thấy hình dáng các đồ vật.

—— Nếu hai người đều mở mắt trong bóng tối như này, chắc là vẫn có thể nhìn thấy lẫn nhau nhỉ?

Lý Dupwng Kiêu đang nghĩ đến những điều này, tay Trì Minh Nghiêu thò tới, từ cằm cậu một đường mò mẫm lên, sau đó che mắt cậu lại, lông mi Lý Dương Kiêu cọ vào lòng bàn tay kia, bất giác chớp chớp hai cái, sau đó cậu nghe được Trì Minh Nghiêu nói: "Nhưng tôi có thể cảm giác được."
Lý Dương Kiêu không nói gì.

Trì Minh Nghiêu trở mình, mặt hướng tới phía cậu, nói: "Lý Dương Kiêu, tôi có thể cảm giác được cậu đang mở mắt đấy, cậu đoán tôi đang mở mắt hay nhắm mắt?"

Lý Dương Kiêu nằm ngửa, vẫn im lặng. Cậu an tĩnh mà cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay Trì Minh Nghiêu cùng cảm giác ái muội mà đêm tối mang đến, loại cảm giác này thật sự quá tốt, cậu sợ mình nói thêm một câu sẽ phá hư bầu không khí khó có được này, cậu cũng không hy vọng Trì Minh Nghiêu đợt nhiên phát bệnh ấu trĩ, phá vỡ khoảnh khắc ăn ý hiếm khi có được giữa hai người.

Nhưng Trì Minh Nghiêu dường như hiểu được cảm nhận của cậu, cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên mắt cậu, cảm thụ xúc cảm rõ ràng lại vi diệu khi mà lông mi đảo qua lòng bàn tay.

Có lẽ là ban ngày ngủ nhiều, nên sau khi cảm giác ái muội bớt đi, Lý Dương Kiêu bắt đầu ý thức được chính mình mất ngủ. Càng không xong chính là —— cậu còn không khống chế được bản thân mà bắt đầu miên man suy nghĩ.
Tần suất mất ngủ của Lý Dương Kiêu không tính là quá cao, nhưng cậu rất không thích cảm giác suy nghĩ lung tung vào đêm khuya, ban đêm sẽ phóng đại cảm xúc của con người ta đến một loại trạng thái không khống chế được, cậu chán ghét cái kiểu vào lúc này nghĩ đến quá khứ, nghĩ đến đủ loại chuyện trước kia khiến người ta hối hận tuyệt vọng.

Thường thì khi mất ngủ, cậu sẽ đứng dậy bật đèn lên, đọc lời thoại, hoặc lật lại kịch bản đã từng quay, tìm cho mình một việc để làm.

Nhưng đêm nay thì khác, Trì Minh Nghiêu ngủ bên cạnh cậu, vô luận như thế nào cậu cũng không thể bật đèn.

Lý Dương Kiêu trằn trọc, từ hai tấm ảnh bị Trì Minh Nghiêu giấu đi kia, nghĩ đến ngày đó cùng Giang Lãng chuẩn bị bộ phim mới, lại nghĩ đến kịch bản cuối cùng không quay được.
Cảnh cuối cùng trong kịch bản đã viết, nam nữ chính nằm trong sa mạc rộng lớn, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, đoạn thoại kia cậu nhớ rất rõ, ở trong đầu diễn qua lại một lần nữa, lúc này cũng không phải là thời cơ nhưng vẫn xuất hiện lại ——

"Em có thấy ngôi sao đó không? Viên sáng nhất, tôi dự định sẽ đi theo nó, đi đến đâu tính đến đó."

"Nói không chừng đi tới đi lui sẽ trở về điểm ban đầu, dù sao trái đất cũng tròn."

"Vậy cũng không tệ, kỳ thật tôi vẫn muốn trở về xem một chút, chẳng qua đã quên mất một đường này làm sao đi tới. Thật sáng, ngôi sao đó."

"Ừm, tựa như anh đã từng."

"Phải không... Ngủ đi, mơ về những ngôi sao nhé."

"Còn anh thì sao?"

"Tôi muốn xem thêm một lát nữa, chờ nó trở nên không sáng như vậy..."

"Sau đó đi luôn sao?"

"...... Ừm."

Cậu còn hào hứng thảo luận với Giang Lãng sau khi quay xong cảnh cuối cùng, đó vốn là một cảnh quay tràn đầy hy vọng, mặt trời chưa mọc, xung quanh vẫn còn xám đen, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng xa xa, có thể dự đoán được vài giờ sau lại là một ngày nắng.
Họ cũng dự định, nếu kết thúc như vậy không thể vượt qua thẩm định, thì sau đó sẽ quay thêm hai kiểu kết thúc - trên màn ảnh rộng, những kẻ xấu có thể bị trừng phạt, công lý có thể được thể hiện rõ ràng, hoặc là nam nữ chính trong đoạn hành trình liều mạng này oanh oanh liệt liệt yêu một hồi, nhưng cuối cùng không địch lại được nội tâm giãy dụa dẫn tới kết cục phản bội lẫn nhau.

Một cái ý vị thâm trường, một cái thảm thiết.

Tuy rằng bọn họ đều thích cái trước hơn, nhưng nếu là vì để qua được thẩm định mà nói, cái sau kỳ thật cũng có thể tiếp thu.

Hai năm trước, khoảng thời gian khó khăn đó, cậu chính là dựa vào trong đầu luôn suy diễn hết lần này đến lần khác mới vượt qua được. Bọn họ thậm chí còn đặt trước địa điểm quay cảnh cuối cùng —— liền đi thành Ma Quỷ ở Ðôn Hoàng, nghe nói đứng ở nơi đó ngắm bầu trời đêm, Bắc Ðẩu Thất Tinh giống như một cái thìa màu trắng bạc, gần trong gang tấc treo ở trước mắt.
Cậu còn nghĩ tới, ngày đóng máy bọn họ muốn ở trên sa mạc chúc mừng, cậu muốn mang tới nhiều bia cùng Sprite, sau đó ngồi cùng nhau, một hơi đem chén rượu uống đến thấy đáy.

Sau đó khi tất cả những điều này tan vỡ, làm thế nào mình có thể tiếp tục đi đóng phim được nhỉ —— đại khái là bởi vì Tống Sưởng vẫn nói với cậu, những trải nghiệm này đều sẽ biến thành tích lũy sau này đi. Lúc ấy cậu còn nói trêu gọi Tống Sưởng là "Canh gà vương", Tống Sưởng cũng không tức giận, vẫn luôn là một lần một lần mà khuyên cậu.

—— con đường về sau, khả năng thật sự là tự mình đi rồi. Thời điểm muốn từ bỏ thời, cũng sẽ không còn người nói với cậu, làm diễn viên chính là quá trình chờ đợi cùng trải nghiệm, không có sự trải qua nào là bị lãng phí cả. Sau này phải tự mình rót canh gà cho mình rồi nhỉ?
Nói đến cùng, những đạo lý dó cậu đều hiểu, chẳng qua lời này từ trong miệng người khác nói ra, sẽ làm cậu cảm thấy này dọc theo đường đi không hề cô đơn mà thôi.

Lý Dương Kiêu càng nghĩ càng khó chịu, cơ hồ bị cảm giác khó chịu từ đáy lòng mãnh liệt nuốt chửng.

Cậu chậm rãi chống giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm không gian tối đen trước mắt trong chốc lát, lúc này mới cảm giác tốt hơn một chút.

Trì Minh Nghiêu sắp ngủ, mơ hồ cảm giác được bên cạnh một trận sột soạt vang lên. Ngay từ đầu anh còn mơ mơ màng màng không quá để ý, chỉ khoác cánh tay qua, muốn sờ soạng một chút xem Lý Dương Kiêu đang lăn lộn cái gì. Nhưng cánh tay rơi trên ga giường, Trì Minh Nghiêu mới cảm giác bên cạnh trống rỗng, anh chợt mở to mắt, trong nháy mắt thế mà có cảm giác hoảng hốt.
Anh cau mày nhìn về phía Lý Dương Kiêu, muốn chất vấn cậu vì sao không ngủ đi, nhưng nhìn bóng đen co lại thành một đoàn, anh lại nuốt lời trở về.

—— Cậu ấy.....khóc sao?

"Lý Dương Kiêu." Trì Minh Nghiêu mở miệng, thấp giọng gọi tên cậu.

Thân thể Lý Dupwng Kiêu giật giật một chút, tựa hồ không nghĩ tới Trì Minh Nghiêu trễ như vậy còn chưa ngủ, nhưng cậu rất nhanh lại không có động tĩnh, cũng không có đáp lại.

Trì Minh Nghiêu ngồi dậy, anh nâng một cánh tay lên, có chút muốn ôm Lý Dương Kiêu, nhưng suy nghĩ một chút lại hạ xuống, chỉ hỏi: "Cậu khóc sao?"

Lý Dupwng Kiêu trầm mặc một lúc lâu, mới quay đầu nói: "Không khóc, anh có phải rất muốn nhìn thấy tôi khóc hay không?"

Trì Minh Nghiêu cũng nhìn cậu, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Trước kia đúng là vậy."

Bọn họ đối diện trong bóng tối, Lý Dương Kiêu đột nhiên nghĩ đến, thì ra ý tưởng của mình vừa nãy là đúng, hai người cứ mở mắt như vậy trong bóng tối, thì có thể nhìn thấy ánh mắt đối phương, giống như những ngôi sao như ẩn như hiện.
"Tôi không thích khóc như vậy, chẳng qua hai lần khóc kia đều vừa lúc bị anh thấy được mà thôi." Lý Dương Kiêu nói xong, quay mặt đi không thèm nhìn Trì Minh Nghiêu nữa.

"Cậu suy nghĩ gì vậy? Bộ phim kia sao? Hay là sự việc tối hôm qua?"

"Anh đoán xem."

"Là bộ phim kia."

Thanh âm của Lý Dương Kiêu có chút nặng nề truyền tới: "Vì sao lại nói vậy?"

"Cảm giác."

Qua vài giây, Trì Minh Nghiêu lại nói tiếp tiếp: "Tôi nói có thể giúp cậu quay, là thật đấy."

Lý Dương Kiêu vẫn vùi đầu: "Không phải là vấn đề quay hay không, anh căn bản là không hiểu."

"Có cái gì không hiểu?" Trì Minh Nghiêu nở nụ cười một chút, "cậu muốn tìm Giang Lãng trở về, nhân mã ban đầu, một lần nữa tái hiện suy nghĩ lúc trước."

Lý Dương Kiêu ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn anh nói: "Ðôi khi, tôi khả năng còn ấu trĩ hơn cả anh."
Trì Minh Nghiêu đưa tay đẩy đầu cậu một cái: "Lý Dương Kiêu, cậu còn muốn để tôi giúp cậu không?"

Lý Dương Kiêu cười một chút, hỏi: "Tôi có phải thoạt nhìn thực đáng thương hay không?"

Trì Minh Nghiêu nâng lên tay, bàn tay sờ vào tóc Lý Dương Kiêu, nói: "Kỳ thật mỗi người đều có thời điểm thực đáng thương."

"Phải không? Anh cũng sẽ có sao?"

"Đương nhiên."

"Khi nào?"

"Khi mẹ tôi vừa qua đời. Bà ấy đi rất đột ngột, một tuần trước đó tình trạng có cải thiện, nhưng sau đó tình trạng của bà ấy đột nhiên trở nên tồi tệ hơn. Trước khi bà ấy đi luôn hy vọng tôi có thể tiếp nhận sản nghiệp gia đình, hy vọng tôi nhanh chóng trưởng thành, là một người đáng tin cậy hơn. Nhưng tôi.....tôi luôn cố ý biểu hiện rất không đáng tin cậy trước mặt bà ấy, có đôi khi biết rõ làm thế nào bà ấy sẽ vui vẻ hơn một chút, hết lần này tới lần khác lại làm ngược lại. Khi tôi còn nhỏ, bà ấy luôn buộc tôi phải làm một số điều tôi không thích, vì vậy khi lớn lên tâm lý phản nghịch của tôi trở nên rất lớn, rõ ràng là không phản cảm tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, nhưng lại biểu hiện rằng mình rất kháng cự."
"Sau đó thì sao?"

"Sau khi bà ấy đi, tôi mới bắt đầu hối hận, muốn khôi phục phong cách quản lí sản nghiệp như lúc bà ấy còn ở đó. Bởi vì chú hai tôi đã tiếp nhận , hơn nữa tất cả nhân viên thay hết, phong cách tất cả đều thay đổi. Ba tôi rất tức giận, không phải tức giận chú hai, là tức giận tôi, lúc ấy mọi người bức tôi thì tôi không nhận, hiện tại lại phải rõ ràng đi cướp việc làm ăn của chú hai. Ông nói rằng ông không đồng ý với bất cứ điều gì, bảo tôi tiếp tục đi nước ngoài du học, học xong rồi nói tiếp."

"Tôi đã thôi học mà không thương lượng với bất cứ ai. Sau khi trở về, đem tất cả nhân viên cũ tức giận rời đi trước đó tìm về, dùng nửa tháng, nghiên cứu phong cách thiết kế mười mấy năm của mẹ tôi, lại dùng thêm hai tháng, liên tiếp tìm mấy hạng mục mới."
"Bởi vì chuyện này, còn cùng chú hai tạo thành mâu thuẫn rất lớn. Ngay từ đầu con đường này của tôi luôn bị chèn ép, cho dù mang theo logo của Minh Thái, nhưng có rất nhiều đối tác không dám hợp tác với tôi. Khi đó vì để cho tuyến đường này chết không thảm như vậy, tôi tìm rất nhiều thương gia không biết tên, cùng bọn họ uống rất nhiều rượu....Uống đến mức nôn hết ra, thỉnh thoảng cũng cảm thấy mình cũng rất đáng thương."

Lý Dương Kiêu nghiêng đầu nhìn anh, lẳng lặng nghe anh nói. Những chuyện mà Trì Minh Nghiêu kể vốn dĩ cách cậu rất xa, cái gì tranh chấp hào môn, cái gì giao thương qua lại, những lĩnh vực này là cậu hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua, nhưng khi nghe anh nói đã đem tất cả nhân viên cũ tìm về, trong lòng cậu khẽ động, sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, thật giống như.....một số quỹ đạo của họ trùng khớp một cách khó hiểu.
Trì Minh Nghiêu nói xong, dường như chỉ là có chút hời hợt mà kể lại, sau đó vuốt tóc Lý Dương Kiêu hai cái, hỏi: "Ðáng thương không?"

Lý Dương Kiêu được hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Cho nên lúc ấy anh gạt tôi."

Trì Minh Nghiêu sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Tối hôm đó, anh nói lúc ấy chú hai bị tai nạn giao thông, là người nhà ép anh từ nước ngoài trở về, còn biểu quyết tại đại hội cổ đông, để anh thay thế vị trí chú hai."

Trì Minh Nghiêu cười một chút, nói: "Phải không? Tôi quên rồi."

Lý Dương Kiêu nhìn anh nói: "Thì ra lúc đó anh gạt tôi."

"Muốn tôi nói xin lỗi sao?"

"Không cần," Lý Dương Kiêu lắc đầu nói, "lúc ấy, xác thực là không cần thiết phải chân thành."

"Nhưng lần này là thật", Trì Minh Nghiêu thấp giọng nói, "có thể thề."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.