Chạm Đuôi

Chương 49: Giang Lãng



Lý Dương Kiêu cầm điện thoại - nó không ngừng đổ chuông, như có một sự thúc giục nào đó.

Tim cậu đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào màn hình, do dự một lúc mới giơ ngón tay cái lên bấm cúp máy, sau đó nhanh chóng lôi tấm ảnh mà Tiểu Lãng chụp ra, gửi cho Trì Minh Nghiêu.

Gửi ảnh xong, cậu ném điện thoại sang một bên, nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà, nghĩ: chuyện gì vậy trời, vừa rồi bị làm sao mà lại nói đến chuyện nhuộm tóc chứ, lại còn cứ như học sinh cấp ba yêu đương vậy.

Điện thoại rung lên, có tin nhắn.

Lý Dương Kiêu gần như lập tức vươn tay muốn cầm lấy điện thoại, nhưng ngay lúc định cầm lên, cậu lại nghĩ, sao phải vội vàng đọc tin nhắn trả lời nhỉ, đi tắm trước rồi nói sau.

Cậu xuống giường, đi về phía phòng tắm vài bước, lại đột nhiên quay lại, khom lưng cầm điện thoại trên giường lên.


Là một đoạn voice chat.

Thật phiền toái, vì sao không thể trực tiếp đánh chữ. Như vậy nghĩ, nhưng Lý Dương Kiêu vẫn click mở cái voice chat kia.

"Thật đẹp." Giọng Trì Minh Nghiêu ở voice chat đó rất trầm ấm.

Lý Dương Kiêu lại click mở nghe một lần nữa. Lần này, dường như còn có thể từ trong thanh âm nghe ra ý cười nhàn nhạt.

Lý Dương Kiêu đã từng nhìn thấy dáng vẻ Trì Minh Nghiêu đối với di động gửi voice chat. Anh thích hơi nghiêng màn hình sang một bên, ánh mắt nhìn về phía hướng khác, môi rất gần micro.

Anh ấy dùng tư thế như vậy nói ra bốn chữ vừa rồi sao.

Lý Dương Kiêu đem điện thoại ném trở lại trên giường, đi đến phòng tắm.

Bình thường trước khi tắm, cậu tuyệt đối không có thói quen soi gương. Nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến gì mà cậu lại đứng trước gương, nhìn chằm chằm mặt mình hai giây.


Thật đẹp.....sao? Vẫn cảm thấy có chút không quen.

Lúc tắm, Lý Dương Kiêu cảm thấy tâm tình của mình không thích hợp cho lắm. Nhất là lúc vừa rồi, cực kỳ không thích hợp.

Đó là một loại cảm xúc mà theo bản năng cậu muốn ức chế, bởi nó căn bản không chịu sự khống chế của mình, hoàn toàn phụ thuộc vào nhất cử nhất động của người khác.

Lần cuối cùng cậu trải qua cảm xúc này, là khi vẫn còn học trung học. Tống Sưởng đọc xong bài viết trên đài phát thanh, sau đó một đường chạy về, cho cậu một cái ôm kiểu anh em, còn vỗ lưng cậu hai cái.

Lý Dương Kiêu nhớ rõ lúc đó trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, cậu còn tìm được một cụm từ miêu tả cực kỳ chuẩn xác đối với loại cảm giác này —— động tâm.

Nhưng cậu không biết vì sao tối nay mình lại sinh ra loại cảm giác này với Trì Minh Nghiêu. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy Trì Minh Nghiêu gần đây đối với mình có chút quá tốt.


Tắm xong, Lý Dương Kiêu lau tóc đi đến bên giường, lại cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua. Trì Minh Nghiêu không gửi tin nhắn nào nữa.

Lý Dương Kiêu cảm thấy tình huống của mình có chút nguy hiểm, hình như cậu luôn như vậy, ai đối tốt với cậu, cậu sẽ thích người đó.

Lần trước Tống Sưởng chính là như vậy.

Nhưng Tống Sưởng năm đó thật sự đối tốt với cậu. Còn Trì Minh Nghiêu đối xử tốt với cậu làm sao có thể coi là thật đây?

Lý Dương Kiêu không hiểu sao lại nhớ tới dáng vẻ của Diệp Thiêm, nhớ tới lúc cậu ta túm lấy cánh tay Trì Minh Nghiêu khóc lớn —— rõ ràng cậu cũng chưa từng gặp mặt Diệp Thiêm bao giờ, cũng không có xem qua bất cứ tác phẩm điện ảnh nào của cậu ta, nhưng cậu lại có thể tưởng tượng ra cái cảnh tượng kia.

Cậu không thể chỉ bởi vì Trì Minh Nghiêu đối tốt với mình một chút liền thích người ta như vậy được. 
Trì Minh Nghiêu có thể chỉ là tâm huyết dâng trào mà thôi, anh ta đối với ai cũng sẽ tốt như vậy.

Đó chỉ là một hồi giao dịch, nếu như cậu chịu cùng Trần Thụy làm một hồi giao dịch như vậy, Trần Thụy cũng sẽ đối với cậu tốt như thế chăng —— chẳng lẽ cậu cũng sẽ bởi vậy mà thích Trần Thụy sao?

Lý Dương Kiêu càng nghĩ càng hỗn loạn, càng nghĩ càng sốt ruột. Cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn hai hàng đèn đường đứng thẳng tắp dưới lầu, châm một điếu thuốc, đơn giản thô bạo nghĩ: Thích ai, cũng không thể thích Trì Minh Nghiêu được, làm người phải đối xử tốt với bản thân một chút, không thể liên tục hai lần đều trải qua cùng khổ bức thầm mến nữa.

Cảm giác lo được lo mất, cậu thật sự chịu đủ rồi.

Ngày hôm sau Trì Minh Nghiêu đã sớm sắp xếp tốt công việc của công ty, lúc hai ba giờ chiều, anh đứng dậy định đi đoàn làm phim thăm ban, xem tạo hình mới của Lý Dương Kiêu.
Nhưng Tào Diệp gọi điện thoại đến đã tạm thời làm gián đoạn kế hoạch của anh —— đoàn làm phim của Giang Lãng đang quay phim ở ngoại ô Thiên Tân, hơn nữa rất nhanh sẽ đi thành phố phía nam tiếp tục quay phim.

"Ngày mai phỏng chừng sẽ triệt để rời đi, có điều hôm nay thời gian hơi gấp" Tào Diệp nói, "cậu đi không? "

Trì Minh Nghiêu suy nghĩ một lát, nói: "Đi chứ."

Trì Minh Nghiêu lái xe đi tới ngoại ô Thiên Tân, ước chừng phải mất hơn hai giờ mới lái xe đến khu vực chụp ảnh —— hiện trường khói bụi mù mịt, tiếng người huyên náo, nhóm diễn viên quần chúng mặc trang phục quân đội miệng hô "xông lên", khiêng trường thương chống lại quân địch.

Đạo diễn đứng ở một bên, mặc áo ba lỗ cầm loa lớn hét lên: "Bên kia đuổi theo, chạy nhanh lên, nhanh lên!" 

Nhà sản xuất đặc biệt tới đón Trì Minh Nghiêu, xoa xoa tay nói: "Hôm nay quay cảnh đánh giặc, có chút loạn."
Sau khi hàn huyên vài câu, hắn chỉ vào một người cách đó không xa nói: "Đó chính là Giang Lãng."

Người nọ ăn mặc rất đơn giản, áo thun cùng quần đùi, trên vai còn đắp một cái khăn lông dùng để lau mồ hôi. Từ bóng dáng xem, là một người rất đỗi bình thường.

"Tóm lại là quay đến mấy giờ?" Trì Minh Nghiêu hỏi.

"Không quá muộn, trước khi mặt trời lặn chắc chắn sẽ quay hết," nhà sản xuất nói, "nếu không vội thì chúng ta đến Starbucks gần đây ngồi một lát? Khói ở đây quá nhiều."

Trì Minh Nghiêu khéo léo từ chối lời mời của nhà sản xuất. Anh dựa vào cửa xe, quan sát động tác của Giang Lãng.

—— Giang Lãng khiêng máy quay, theo đám người lưu động mà chạy, bóng dáng nhìn qua rất chuyên chú.

Chỉ là, quá khác so với tưởng tượng của Trì Minh Nghiêu. Giang Lãng trong tưởng tượng của anh, không nên là một người nhìn qua bình thường như vậy.
Trì Minh Nghiêu nhớ tới cảnh Hoàng Oanh từng nói, ở quán bar dưới lòng đất kia, Giang Lãng ném kịch bản về phía Lý Dương Kiêu, còn hướng cậu ấy mà hét lên "Lý Dương Kiêu cậu rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là làʍ ŧìиɦ không hả?"

Người có thể làm ra những bộ phim ngắn như 《 trộm tâm 》 《 xa xôi 》 《 chúa cứu thế 》 sao lại có vẻ bình thường như vậy? Một cảnh chấm dứt, Giang Lãng lấy khăn mặt trên vai, lau mồ hôi trên trán, lại hơi ngồi xuống lau ống kính.

Có lẽ là cảm nhận được có ánh mắt chính diện nhìn chăm chú mình, Giang Lãng ngẩng đầu nhìn về phía Trì Minh Nghiêu.

Trì Minh Nghiêu vẫn như cũ dùng ánh mắt chăm chú đánh giá Giang Lãng, bị phát hiện cũng không tính toán dời ánh mắt đi. Hai người đối diện vài giây, Giang Lãng cúi đầu, tiếp tục chà lau màn ảnh.

Hiện tại có chút giống, Trì Minh Nghiêu nghĩ, đại khái là bởi vì ánh mắt kia.
Giang Lãng bắt đầu quay một cảnh tiếp theo, Trì Minh Nghiêu không đánh giá anh ta nữa.

Anh lái xe đến một nơi hơi hẻo lánh, xử lý một số mail. Đại khái chờ gần một tiếng đồng hồ, phân đoạn đánh giặc này mới quay xong.

Xa xa, tiếng ồn ào náo nhiệt tại hiện trường dần dần tiêu tan, tiếng bước chân hỗn loạn cũng biến mất.

Trì Minh Nghiêu lái xe quay lại đó, xuống xe, nhìn nhìn bốn phía, muốn tìm Giang Lãng. Sau đó anh có chút kinh ngạc phát hiện, Giang Lãng đang đi về phía mình.

"Anh tìm tôi sao?" Đến gần, Giang Lãng hỏi.

Hiện trường bụi bặm trôi nổi, trên mặt anh ta bởi vì không ngừng đổ mồ hôi, lại dùng khăn lông lau, nên để lại vài vệt xám. Giang Lãng đại khái cao hơn 1m7, thấp hơn phân nửa đầu Trì Minh Nghiêu, màu da hơi đen, khuôn mặt có nét non nớt, nhưng ánh mắt sắc bén dường như làm cho người ta xem nhẹ điểm này.
Trì Minh Nghiêu vươn tay về phía anh ta: "Trì Minh Nghiêu."

"Tay tôi rất bẩn, không nắm thì hơn." Giang Lãng nhìn tay anh nói, "Tìm tôi có việc sao? "

Trì Minh Nghiêu không để ý, thu tay về, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Tôi là vì Lý Dương Kiêu nên tới."

Giang Lãng rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng thực mau lại khôi phục thần sắc bình thường, hỏi: "Lý Dương Kiêu làm sao vậy?"

Trì Minh Nghiêu không tính toán vòng vo tẹo nào, trực tiếp nói: "Đại khái hai năm rưỡi trước đây, hai người tính quay một bộ phim tên《 người lạ cuồng tưởng khúc 》, anh hẳn là còn nhớ rõ chứ?"

Giang Lãng nheo nheo mắt, nhìn Trì Minh Nghiêu: "Mạo muội hỏi một câu, anh là gì của Lý Dương Kiêu......?"

"Cái này anh cũng không cần quan tâm." Trì Minh Nghiêu nói, "Nếu là có liên quan đến chuyện này, tôi muốn làm nhà đầu tư cho bộ phim đó."
Giang Lãng ý tứ không rõ cười một chút, nói: "Lý Dương Kiêu biết anh tới tìm tôi không?"

"Tạm thời còn chưa biết."

Giang lãng gật gật đầu, từ trong túi lấy ra hộp thuốc, đặt một điếu vào miệng, lại tượng trưng hỏi Trì Minh Nghiêu có muốn hút hay không.

Trì Minh Nghiêu từ chối, anh hỏi: "Lý Dương Kiêu có biết hay không, rất quan trọng sao?"

"Đương nhiên," giang lãng trừu một ngụm yên nói, "Đây cũng là phim của cậu ấy."

"Cậu ấy vẫn luôn có ý tưởng muốn tìm anh để quay lại bộ phim đó."

"Cậu ấy nói vậy sao?"

"Rất dễ để nhìn ra điều đó."

Giang Lãng thở ra một hơi thuốc: "Đã hết quãng thời gian ngây thơ như trước rồi, đã bảo làm..." Anh ta nói được một nửa thì dừng lại, lắc đầu nói, "quên đi, gần đây cậu ấy thế nào, không quay phim nữa?"

"Anh không phải có wechat của cậu ấy sao?"
"Không có, số điện thoại di động sau đó thay đổi, WeChat tìm không được, liền bỏ."

"Cậu ấy đang quay một bộ phim truyền hình."

Giang Lãng gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Vậy là tốt rồi. Lần này đừng giống như《 Cao nguyên bên bờ biển 》là được".

Trì Minh Nghiêu sửng sốt một chút《 Cao nguyên bên bờ biển 》 là bộ phim do Diệp Thiêm đóng chính, lúc đóng máy, Diệp Thiêm uống say, còn gọi điện thoại cầu xin anh đi đón cậu ta.....Chỉ là, Lý Dương Kiêu có quan hệ gì với bộ phim này? Trần Thụy đầu tư vào phim, Lý Dương Kiêu cũng sẽ không đóng vai gì bên trong chứ?

"《 Cao nguyên bên bờ biển 》 sao?" Trì Minh Nghiêu nhíu nhíu mày hỏi, "cậu ấy có diễn qua sao?"

"Anh không biết ư?" Giang lãng có chút ngoài ý muốn, "tôi cũng là nghe người khác nói, cậu ấy quay được một nửa, tài chính của đoàn phim không đủ, sau đó nhà đầu tư nhất quyết bắt phải đổi một người khác diễn chính, đạo diễn không còn cách nào, chỉ có thể thay cậu ấy ra."
Trì Minh Nghiêu nói: "Cậu ấy chưa từng kể với tôi."

"Cậu ấy không kể cũng là bình thường thôi, chuyện đó đối với cậu ấy hẳn là đả kích rất lớn. Cậu ấy còn có thể tiếp tục ở trong vòng này, kỳ thật với tôi đã là rất ngoài ý muốn rồi. Lúc trước thật lâu không nghe được tin tức của cậu ấy, tôi còn tưởng rằng......" Giang lãng cúi đầu dừng hai giây mới nói tiếp, "tôi cho rằng cậu ấy không làm diễn viên nữa."

"Cậu ấy sẽ tiếp tục làm diễn viên." Trì Minh Nghiêu nói, "về việc quay《 người lạ cuồng tưởng khúc 》, anh tính thế nào?"

Giang Lãng cười một chút: "Sao cậu ấy đã ấu trĩ rồi, anh cũng ấu trĩ theo cậu ấy thế hả? Một đạo diễn không tên tuổi cùng một diễn viên không tiếng tăm, hợp phách một bộ phim điện ảnh, cứ coi như có thể qua được thẩm định, có thể chiếu được trong phòng chiếu, cũng sẽ không có người xem."
"Không phải anh đã nói cậu ấy sẽ nổi sao?"

"Anh biết nhiều như vậy? Anh là bạn trai cậu ấy sao?" Giang Lãng gật đầu nói, "đúng là tôi từng nói như vậy, nhưng chờ lúc cậu ấy nổi, vì cái gì mà cậu ấy phải tới đóng phim của tôi đây? Sẽ có kịch bản cùng đạo diễn tốt hơn tìm tới cậu ấy mà thôi." Giang Lãng hút xong điếu thuốc, nói: "tôi phải đi rồi, vẫn còn một ít cảnh lặt vặt cần quay nốt, vẫn là đừng nói với cậu ấy việc anh tới đây tìm tôi thì hơn."

Trì Minh Nghiêu giữ chặt Giang Lãng: "Lưu lại phương thức liên lạc đi, chỉ là dự phòng, sẽ không nói với cậu ấy."

Sau khi Giang Lãng rời đi, nhà sản xuất đi tới, nói cái gì cũng phải cùng Trì Minh Nghiêu ăn một bữa cơm. Trì Minh Nghiêu không tiện từ chối, chỉ có thể ở lại cùng nhau ăn cơm, lại lấy cớ có việc, cơm nước xong rất nhanh lái xe lên đường —— đã hơn bảy giờ, chạy tới Bắc Kinh cần hai giờ, phải lái nhanh một chút, mới có thể đến kịp để nhìn Lý Dương Kiêu trước khi hết ngày.
Xe chạy được nửa đường, thế mà trời lại đổ mưa to. Sau một lúc lâu, tất cả mọi thứ trên đường đều bị nước mưa thấm ướt. Ven đường rất nhanh bật lên một chiếc ô đầy màu sắc, người đi bộ không có ô thì bước nhanh trong mưa. Những giọt mưa đập vào cửa sổ xe, phát ra tiếng "lộp độp" dày đặc.

Cần gạt nước nhanh chóng đảo qua kính xe, Trì Minh Nghiêu nhìn đồng hồ, hơn tám giờ, còn có đại khái một giờ lái xe nữa, anh gọi điện thoại cho Lý Dương Kiêu, muốn hỏi cậu ở đoàn làm phim hay là ở khách sạn.

Điện thoại gọi tới, tiếng người ồn ào bên kia trộn lẫn tiếng mưa ướt sũng, Lý Dương Kiêu đầu tiên đáp một câu gì đó, lại quay lại nói với Trì Minh Nghiêu: "Làm sao vậy?"

Trì Minh Nghiêu hỏi: "Còn ở trường quay không?"

"Còn, đột nhiên mưa to, đạo diễn dự định quay một cảnh mưa tối nay."
"Sẽ quay đến khuya sao?"

"Chắc vậy, khó được buổi tối mưa to như vậy. Sao đột nhiên gọi điện thoại tới vậy, tìm tôi có việc gì sao?"

"Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại?"

"Ách......" Lý Dương Kiêu làm như nghẹn lời một lát, nói, "tôi cho rằng anh gọi điện thoại là có việc."

"Không có việc gì cả, chỉ là nhìn thấy trời đột nhiên đổ mưa to, muốn hỏi một chút xem cậu đang làm gì thôi."

"À......" Lý Dương Kiêu dường như có chút ngoài ý muốn, dừng một chút mới nói, "Nếu như không có việc gì thì tôi cúp trước nhé, còn phải làm quen với lời thoại một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.