Chẩm Hội Như Thử

Chương 18



Cửa, bị đẩy ra.

Vào, là Phùng Duệ Đường.

Tiêu Thanh vừa mới vui vô cùng, lại lập tức giống con nhím dựng thẳng gai lên cảnh giác hỏi: “Ngươi tới làm gì chứ?”

Phùng Duệ Đường nói: “Hứa với ngươi, sẽ không hứa với ta được sao?”

Thừa dịp thời điểm hai người giằng co, ta lặng lẽ khép lại tư liệu phía trước để vào trong ngăn kéo.

Hai người một trận mười phần thuốc súng nhìn nhau, Tiêu Thanh mặt đột nhiên đỏ hồng, thu hồi người cố tình rộng lượng nói: “Vậy ngươi nói chuyện đi.” Sau đó, chuyển hướng ta. “Ta đi trước, nên cẩn thận. Ta sẽ chờ câu trả lười thuyết phục của ngươi.” Trước khi rời đi, hắn trừng mắt nhìn Phùng Duệ Đường liếc mắt một cái.

Nhìn hắn rời đi, hơn nữa cố ý mở cửa thật to mới rời khỏi, Phùng Duệ Đường thở dài, đi qua đem cửa đóng lại. “Hắn muốn ngươi trả lời thuyết phục cái gì?” Phùng Duệ Đường có vẻ vô tình hỏi, không biết có phải hay không hắn với ta quan hệ mẫn cảm, tổng cảm thấy kỳ thật hắn phi thường khẩn trương trong chuyện này. Không thể nào? Người như hắn, hẳn là sẽ không đến tỏ tình với ta đi? Ta… Không đến mức được hoan nghênh thế đi?

“Bất quá là chuyện công tác thôi.” Ta cố ý không trả lời hắn.

Phùng Duệ Đường, cao đồ của ta, cô hồ là một trong những đệ tử xuất sắc nhất. Là một người có khả năng vô cùng tốt, ngoại hình cũng tương đối xuất sắc, cho nên, hội trở thành sát thủ sát gái. Hơn nữa, theo ta được biết, cũng là sát nam đi? Lấy ta hiểu biết về hắn, người này, đối chuyện tình cảm, cũng không phải quan tâm nhiều, cho nên, nếu như Phùng Duệ Đường cũng giống như Tiêu Thanh thông báo, bất quá cũng chỉ là mời lên giường mà thôi. Có lẽ có nhiều bạn lữ, cho nên khướu giác được biệt linh mẫn đi, hắn nói, trực giác của hắn nói ta sẽ chấp nhận nam nhân.

Ta đây có hay không cùng hắn… Ách…Không thể nói chuyện này. Phùng Duệ Đường gặp ta cũng không nói nhiều, hay là bỏ ta đề tài của Tiêu Thanh?

“Có phiền toái.” Hắn nói, khẩu khí cũng giống như phong cách, ngắn gọn hữu lực.

“Như thế nào?” Ta kỳ thật nhìn thấy hắn xuất hiện, chỉ biết nhất định sẽ có phiền toái. Bằng không, hiện tại loại thời khắc này, hắn sẽ không tới riêng gặp ta. Bởi vì ta đã được phê chuẩn từ chức, ta hiện tại tuy rằng không có chính thức chấm dứt công tác, nhưng là không có nhận thêm nhiệm vụ. Cùng Phùng Duệ Đường nói chuyện, vừa mắt gặp nhau sau cơm trưa, chúng ta lại lần nữa gặp mặt.

Sau đó, ta tìm Peter là trong kiểm bộ. Lão bà người này là do ta giới thiệu, cho nên, chúng ta giao tình tương đối tốt. Khi nghe ta cùng hắn nói liền sửng sốt, bất quá, cuối cùng vẫn là tùy ta. Thu thập một chút đồ, tìm lão Võ, ta trước tiên tan tầm. Rời đi tổng bộ, ta trực tiếp đi đến siêu thị gần nhà, mua rất nhiều đồ ăn. Ba tiểu tử kia, hôm nay chắc chắn có lộc ăn.

Ta thường xuyên chiếu cố bọn họ, cơm nhà chúng ta hơn phân nửa là do ta nấu, ngẫu nhiên ba đứa nhỏ tâm huyết dâng trào cũng sẽ hiếu kính ta. Bất quá ít khi có được. Rất nhanh, ta đã có câu trả lời, trừ bỏ tiểu Tam tối nay ở trường có chút việc, những người khác đều nói không có vấn đề. Ta nói cho tiểu Tam nếu hắn trở về quá muộn, chúng ta sẽ không lưu cho hắn đồ ăn. Tiểu Tam lập tức tỏ vẻ, mau chóng chấm dứt trở về gấp.

Kỳ thật, ta muốn nói cho hắn biết mặc kệ hắn về trễ thế nào, ta đều đã lưu cho hắn, nhưng là nếu nói vậy, ta sẽ không giống bình thường. Cho nên, ta nhịn xuống. Lạc thú nấu ăn, cùng mọi người ngồi nhấm nhấp, trong nháy mắt lộ ra tươi cười vừa lòng. Nhưng, hôm nay, khi ta nấu đồ ăn, đã không còn cái loại hạnh phúc đó. Thậm chí… Sau khi cùng ba đứa nhỏ ăn xong, nhịn không được lã chã rơi lệ. Ta lập tức lau đi nước mắt. Cũng may bọn họ chưa về, bằng không, không phải bị lộ rồi sao. Ta đối với chính mình mỉm cười. Tuy rằng, cười đến rất khó xem. Nói với chính mình: “Đứa ngốc, có gì mà khóc. Ba đứa nhỏ đều đã lớn như vậy, Tu nhất định rất cao hứng. Cho nên, ta hẳn lả phải vui vẻ mới đúng.” Có chút thôi miên bản thân, tâm tình của ta trở nên tốt hơn, đúng vậy, vui vẻ mới có thể làm ra đồ ăn ngon.

Sáu giờ, A Đạt về nhà trước, buông hết mọi việc đến phòng bếp cùng ta nói chuyện. Ta trước thay quần áo cho hắn, sẵn tiện giặt tay đống quần áo. Không bao lâu, A Ngọc cũng về. Cửa mới mở đã nghe hắn lớn giọng. Bộ dáng khi mệt của hắn cùng Tu giống như nhau, tính tình lại không có một chút kế thừa cái dáng tao nhã của Tu. Hắn không nhịn được đi đến phòng bếp thám thính coi buổi tối có cái gì ăn ngon, nhìn vài món đồ ăn đã hoàn thành, càng nhịn không được ăn vụng. Ta lau sạch tay hắn, bắt hắn đi thay quần áo, sau đó, bắt hắn gọi điện thoại cho tiểu Tam, hỏi hắn khi nào mới về.

Sáu giờ rưỡi, đồ ăn của ta đã nấu gần xong, tiểu Tam cũng đã gọi hai cuộc điện thoại nó đã ở trên đường, muốn chúng ta vô luận như thế nào đều phải đợi hắn. Rất muốn nói hắn chú ý an toàn, không cần chạy quá nhanh, bất quá, ta vẫn nhịn xuống không nói gì. Nhưng thật ra lão Đại cười nói, còn cùng tiểu Tam cam đoan, trước khi hắn về sẽ phụ trách coi chừng lão Nhị, không cho hắn ăn vụng, ít nhất phải lưu cái gì đó cho tiểu Tam. Tiểu Tam kêu một tiếng, thanh âm lớn đến chúng ta bên cạnh còn nghe thấy được. Lão Đại cùng lão Nhị đều cười to, ta cũng cười theo.

Sau khi cơm chiều xong, lão Đại hỏi ta khi nào có thể chính thức “Về hưu”, lại hỏi ta sau này có tính toán gì không. Ta nói, ta còn chưa có nghĩ tới. Tóm lại, bất quá là sống phúng túng. “Bảo dưỡng tuổi thọ” mà thôi. “Dù sao..” Ta bổ sung: “Nuôi các ngươi nhiều năm như vậy, cũng đến hồi các ngươi báo đáp ta. Ta liền tính toán làm gì.”

“Nga..” Lão Nhị ngốc ngốc tiếp lời “Trọng trách này chỉ có đại ca có thể nhận. Ta bất quá chỉ là một tiểu cảnh sát, tiền lương rất thấp. Đại ca không giống, một vụ án là có thể lấy bao nhiêu tiền. Bằng không tiểu Tam, hắn học y, tốt nghiệp xong cũng sẽ kiếm tiền. Hơn nữa, cho dù hắn không làm bác sĩ, bằng kỹ năng máy tính của hắn, tìm được công tác tiền lương cũng sẽ nhiều hơn, cho dù hiện tại, các trình tự của hắn bán đi cũng đã lời rất nhiều tiền.”

Tiểu Tam bất mãn nói: “Ta mới học năm ba thôi, còn chưa đến năm bốn đâu. Không nắm chặt học phí sao mà lo được.”

“Kia….” Ta nhìn lão Đại phía trước, cậy già lên mặt tỏ thái độ với hắn: “A Đạt, ngươi sẽ không vứt bỏ lão ba đáng thương đi.” Di, như thế nào nghe đều có thể thấy hương vị làm nũng đây.

“Ngươi từng cho chúng ta dùng bao nhiêu tiền, ta đều biết. Ta hiện tại kiếm, tương lai kiếm, đều là của ngươi.” Thân thủ lão Đại tiến lại cầm tay của ta. Chán ghét, ta chính là không nghĩ không khí lại trở thành phiến tình như vậy! “Ách.. Này bao nhiêu tiền, bất quá cũng chỉ là con số mà thôi, hắc hắc… Kỳ thật cũng không cần nhiều tiền như vậy.” Ta cười mỉa, cuống quít chuyển đề tài: “A Ngọc, gần đây có vụ án gì thú vị không, nói nghe giải buồn a.”

“Lão ba, nói bao nhiêu lần rồi, đường tưởng rằng ngươi ở hình bộ quốc tế, liền khinh thường cảnh sát bình thường chúng ta được không, công dụng của công việc chúng ta, lão ba lại muốn ta nói cho ngươi nghe giải buồn.” Lão Nhị oán giận, lại chọn một chút chuyện thú vị nói cho ta biết, ăn một chút cơm lại hòa thuận vui vẻ.

Sau khi ăn xong, bọn họ cầm ba ly cà phê uống, ta cầm trà của ta, mọi người ngồi vây quanh đánh bài. Tiền đặt cược, trước sau như một, ai thua sẽ cởi quần áo. Nửa giờ sau, không ngoài sở liệu, chúng ta đều thoát đến trên giường. Kỳ thật ba đứa nhỏ cùng Tu giống nhau, đều là tính dục rất mạnh, trên cơ bản không cần khiêu khích, cũng đã đủ nhìn, cho nên, sau khi uống cà phê, lại hưng phấn vô cùng.

Cơ hồ không có tiền diễn, chính là có chút bôi trơn, ta liền động một cái tiến nhập vào thân thể lão Đại. Cảm giác nhiệt liệt nhanh chóng làm cho ta cơ hồ tan ra. Biết rõ lão Đại ít khi tiếp nhận, thân thể bị hành vi như vậy nhất định sẽ bị thương tổn, nhưng giờ khắc này, ta chỉ muốn có cảm giác mãnh liệt có bọn họ. Ta khát vọng mãnh liệt, thật tâm muốn cảm nhận sự tồn tại của bọn họ. Một bên mãnh liệt trừu cắm lão Đại, một bên cầm mặt lão Nhị hôn sâu. A Ngọc bị *** nhuộm đẫm ánh mắt, giờ khắc này, bóng dáng giống Tu lúc trước, làm cho ta rốt cuộc không biết trước mặt là ai. Bất quá đừng lo, mặc kệ là người nào, đều là người yêu của ta, gia nhân của ta, thân nhân của ta, ta nguyện ý hy sinh hết thảy chỉ cần bọn họ mạnh khỏe.

Sau lưng, tiểu Tam một tay đưa đến trước người vỗ về chơi đùa với hai hạt châu của ta, một tay dính trơn tề bài mở cánh mông. Ngón tay thon dài dưới sự trợ giúp của trơn tề đã dễ dàng tiến vào, lập tức bị vây trụ. Lão Tam rên rỉ cảm thán: “Lão ba, ngươi… Hảo cơ khát nga…” Hắn lại tiếp tục bỏ thêm một ngón tay.

Cho phép ta, thỉnh cho phép ta kịch liệt khát cầu các ngươi, cho phép ta điên cuồng một đêm đi. Trong lòng ta hô. Không chút nào cảm thấy thẹn, ta hô: “Tiến vào, mau vào! Ta muốn cảm giác ngươi ở bên trong ta.” Đẩy ngã lão Nhị nguyên bản đang quỳ, hôn dọc thân hắn một đường trượt xuống, sau đó, phục hạ dưới hạ thân cứng rắn của hắn. Đồng thồi, tiểu Tam cũng động thân tiến vào cơ thể ta.

Lấy tiết tấu đồng dạng, chúng ta luật động trước, dùng phương thức kỳ dị này liên tiếp cùng một chỗ, đang rên rỉ, đang cảm nhận cái khoái cảm từng trận đánh sâu vào. Kích tình rất nhanh lên cao. Bọn họ thở dốc ngày càng dồn dập, kịch liệt run cùng gầm nhẹ cùng nhau đến. Nuốt xuống tinh hoa tràn ngập dương cương của lão Nhị, ta vừa lòng phát giác, hiện tại trên người ta, đều dính đầy dấu hiệu của bọn họ. Lão Đại ở trên tay ta phun trào, hoạt hoạt dính đầy trong ngực của ta, mà tinh hoa của tiểu Tam, chính là ở sâu bên trong cơ thể xoa dịu ta.

Vô lực nằm bên cạnh, lòng ta hiểu được, đêm còn rất dài, kích tình hôm nay, vừa mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.