Chẩm Hội Như Thử

Chương 33



Kỳ thật, ta đã loáng thoáng cảm giác được bọn họ muốn làm cái gì, nhưng là… Cũng không thể như vậy a?

Không đợi ta kịp đưa ra kháng nghị, giữa hai chân đã một trận đau đớn, lão Đại quả nhiên cắn xuống, ngay tại bên trong đùi, cách dục vọng đứng thẳng của ta không đến một tấc.

Ta kinh hô, lại bị lão Nhị nuốt đi Ta giãy dụa, tay ba người đều đem ta ấn chặt, tiểu Tam, càng ở bên tai ta nhẹ nhàng nói: “Lão ba, không thể động, bằng không sẽ bị thương nga.” Nhưng là, thật sự đau quá a! Ta tuy rằng bị đè không cách nào giãy dụa, lại vẫn không thể ức chế được hơi run rẩy. Thân thể đã muốn vận sức chờ phát động, ban đầu đối với vật gì chạm vào đều dị thường mẫn cảm, lại càng không nói tới bộ vị non mềm nhất của thân thể.

Bỗng nhiên, lão Đại buông ta ra, thất vọng mà ngẩng đầu lên, thở dài. Lão Nhị cùng tiểu Tam nghi hoặc nhìn phía hắn, ta cũng giãy khỏi bọn họ trở mình đến một bên. Nhìn lão Đại, bên môi cũng không có vết mái như ta nghĩ, ta cúi đầu tách chân ra, phát hiện chỡ bắp đùi có dấu răng rất sâu, tuy rằng rất đau, nhưng không có rách.

“Ta… Đã muốn thực dùng sức… Thật sự cắn không được…” Lão Đại nói.

“Nhưng là…” Tiểu Tam bất mãn nhìn chằm chằm miệng vết thương bên hông ta, căm giận nói: “Chẳng lẽ khiến cho hắn ở trên người ba ba lưu lại dấu vết?”

Ta vội vàng nói: “Kỳ thật hắn cắn không sâu, kết vảy, rất nhanh sẽ mất đi, hoàn toàn sẽ không lưu lại sẹo.” Mặc kệ có phải hay không, ta trước nói như vậy.

Tay lão Nhị nhẹ nhàng mà xóa nó, nói: “Nếu đại ca hạ thụ không được, ta nghĩ nếu lúc đó chúng ta cũng sẽ giống như vậy. Bất quá, nếu sau nó vẫn để lại dấu, ta nhất định ở chỗ này cắn một ngụm, bắt nó để lại.”

Không khí vừa chuyển, dục vọng của ta đã muốn bắt đầu biến mất, lấy qua quần áo ngủ ở bên cạnh tính một lần nữa mặc vào.

Nhưng là, còn không chờ ta cầm lấy quần áo, lại bị gục ở trên giường. Lưng hướng lên trời ghé vào trên giường, là tư thế bị động, chỉ cần vai cùng lưng bị đè lại, là không có biện pháp nhúc nhích.

Phía sau, truyền đến thanh âm của lão Đại: “Lão ba, tuy rằng chúng ta không hạ thủ được, nhưng là, ngươi sẽ không nghĩ nhóm chúng ta sẽ như vậy tha thứ ngươi đi?”

Ta quay đầu, nhìn thẳng hắn, nói: “Xa cách hơn nửa tháng, ta cũng nhớ các ngươi, nhưng hôm nay thật sự không thể làm. Ta hoàn toàn không biết ngoạn này rốt cuộc có kích hoạt nó không, nhưng ta không nghĩ mạo hiểm để mất đi các ngươi. Nếu các ngươi phải trừng phạt ta, có lẽ, làm cho ta mất đi các ngươi, với ta mà nói đó chính là trừng phạt lớn nhất.” Ta dừng một chút, thanh âm trở nên nhẹ nhàng: “Nhưng là, không cần dùng phương pháp nghiêm khắc như vậy đến trừng phạt ta, được không?”

Cơn tức che lấp trong mắt lão Đại dần dần biến mất, hắn quay đầu lại nhìn lão Nhị cùng tiểu Tam, lão Nhị nhức đầu vẻ mặt bất đắc dĩ, tiểu Tam bất mãn nói: “Không công bằng, vì cái gì chúng ta luôn đối lão ba mềm lòng a… Nhưng là, này làm sao bây giờ a?” Nói xong, cởi quần đùi ra, khí quan thẳng tắp cứng chắc, sinh khí bừng bừng bắn ra.

Ta một lần nữa ngồi dậy, thân thủ giúp hắn đem quần đùi tái chùm trở về, nói: “Qua một hồi thì tốt rồi.”

Ba người bọn họ còn muốn nói gì, liền bị ta lập tức đánh gãy: “Nếu đêm qua, chúng ta đã muốn quyết định phải cùng đi Nhật Bản vì Tu báo thù, hiện tại trọng yếu nhất đương nhiên là làm một cái kế hoạch chu đáo chặt chẽ.”

Nghe nhắc tới chuyện này, *** của ba người bọn họ lập tức bị xua tan không ít, lấy quần áo trước khi ngủ cởi ra mặc vào, cùng ta xuống lầu đi đến thư phòng.

Ngày hôm qua ta chỉ cố tình giải thích tình trạng của ta, có chút vấn đề còn không kịp hỏi, vừa lúc này có thể biết. Vì thế, ta hỏi lão Đại: “Các ngươi như thế nào tìm tới nơi này?”

Lão Đại nói: “Ngày đó tỉnh lại, nhìn thấy thư của ngươi, ngay từ đầu, thật đúng là tin cách nói của ngươi.”

Tiểu Tam ở bên cạnh xen mồm: “Nhưng làm đại ca tinh thần không tốt!”

Lão Đại cười cười, nói: “Lúc ban đầu có mấy ngày xác thực rất tức giận, cảm thấy lão ba như thế nào lại liền như vậy bỏ lại chúng ta, ngay cả điện thoại cũng không có.

Sau lại, lão Nhị từ trong cục nghe được một ít tin tức mơ mơ hồ hồ, phải đi bên kia của ngươi hỏi thăm, ngay từ đầu, chính là cảm thấy rất kỳ quái, vốn chúng ta biết chuyện ngươi đi Nhật Bản rất bề bộn, căn bản không tính cho nhiều người biết, nhưng là, lần đó lão Nhị khi qua bên đó của các ngươi, lại phát hiện ngươi thành anh hùng. Tuy rằng phạm vi người hiểu rõ tình hình không phải rộng, lại rõ ràng vượt qua hy vọng ban đầu.

Lão Nhị cùng Tiêu Thanh hỏi thăm một chút, phát giác hắn cũng hoàn toàn không biết vì cái gì đột nhiên nhiều người biết chuyện ngươi đi Nhật Bản như vậy. Dựa theo kiến giải của ngươi, biết ngươi tham gia vụ án bên Nhật Bản trừ bỏ hai người Tiêu, Phùng hai người, cũng chỉ có Võ bá bá. Nhưng là, ngươi cũng biết, lão Nhị cùng hắn không phải cùng chung con đường, hơn nữa lấy cấp bậc của Võ bá bá, cũng không tiện đi theo hắn hỏi thăm. Cho nên, chỉ có tìm Phùng Duệ Đường.

Nhưng là đoạn thời gian kia, Phùng Duệ Đường đột nhiên thật giống như mất tích, vốn không xuất hiện ở nơi đó của các ngươi. Lão Nhị bình thường ngẫu nhiên đi qua nơi đó, cũng bất quá là trên danh nghĩa đi làm một chút việc, đồng sự của ngươi, trên cơ bản cũng không biết rõ quan hệ của ngươi cùng hắn. Cho nên, trừ bỏ Phùng Duệ Đường, lão Nhị cũng không thể tìm người khác. Nhưng là. Bởi vì địa vị công tác đặc thù của họ Phùng kia, lão Nhị cũng không tiện khua chiêng gõ trống hỏi thăm hành tung của hắn, cho nên chỉ có thể âm thầm theo dõi.

Khi đó, chúng ta đã muốn cảm thấy không thích hợp. Còn ngày đó ngươi đi, chúng ta làm tình so với bình thường kịch liệt hơn rất nhiều, thậm chí còn…” Lão Đại dừng một chút, tựa hồ nhớ tới tình hình ngày đó. “Cái loại làm tình kịch liệt này thậm chí có thể bị tổn thương đến thân thể, cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải giống ngươi ngày thường, ngươi ngày đó làm giống như muốn đem hết lần của cả đời mà làm. Cho nên, chúng ta bắt đầu hoài nghi.

Sau lại, đột nhiên nhận được thư có tên của ngươi, ngươi là nhờ người gửi đi? Cũng không biết là người kia sơ ý hay là lười biếng, tóm lại, khi đi gửi thư, là dùng dấu của bưu kiện gửi, mà không phải dán tem gửi. Vì thế, chúng ta biết, nhất định có vấn đề.

Cho nên, tiểu Tam thâm nhập vào hệ thống các ngươi, muốn nhìn một chút có loại hồ sơ văn kiện cơ mật gì. Vốn là không có phát hiện gì, bất quá tiểu Tam mỗi lần đi vào bên trong hệ thống của các ngươi, lúc gần rời khỏi luôn có một thói quen phải làm, tất nhiên là đem văn kiện của ngươi lấy ra xem mà thành nghiện. Tuy rằng ta đã sớm nói qua với hắn, hắn làm như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ bị bại lộ, bất quá lần này, nhưng thật ra ít nhiều cũng nhờ thói quen của hắn.

Hắn phát hiện tư liệu cá nhân của ngươi sửa đổi. Sau khi kiểm tra Log File, phát hiện tư liệu chính là lúc ngươi rời đi chúng ta mới sửa chữa. Tư liệu của ba người chúng ta, bị biến mất, mà địa chỉ của ngươi, cũng bị đăng ký thành một địa phương mà chúng ta không biết. Đáng tiếc, thời điểm chờ chúng ta dựa theo địa chỉ kia tìm được building, ngươi đã muốn ly khai. Mà Phùng Duệ Đường, cự tuyệt trả lời vấn đề của chúng ta.

Cho nên, chúng ta chia làm hai đường, một mặt để lão Nhị chăm chú theo dõi người, hy vọng Phùng Duệ Đường có thể nói ra manh mối hữu dụng gì, cùng lúc, tiểu Tam cùng ta bắt đầu vận dụng các loại lực lượng đến điều tra tư liệu của Phùng Duệ Đường, phát hiện hắn ở trong này có cái biệt thự nhỏ, vài ngày gần đây có bằng hữu ở nhở, cho nên chúng ta cứ tới đây nhìn xem.”

Ta sờ sờ hai má đã gầy đi của hắn, thở dài nói: “Nhiều năm như vậy, tuy rằng các ngươi đều thực cố gắng lớn lên, nhưng là, có đôi khi, ta còn xem nhẹ một chút. Có sự tình phát sinh, phản ứng đầu tiên là muốn đem bọn người xếp đặt ở một khu vực an toàn. Kỳ thực, tựa như các ngươi nói, các ngươi mỗi người đều ở trong lĩnh vực của mình, đều đã muốn là hoàn mỹ trong tinh anh. Sự tình đã xảy ra, ta hẳn là cùng các ngươi cùng nhau thương lượng, mọi người tay nắm tay giải quyết, phần thắng mới có thể cao. Cho nên…”

“Cho nên,” Lão Đại cắt đứt lời ta nói, nói: “Chuyện tình kế tiếp, ta cảm thấy chúng ta có thể trước phân một chút công việc. Lão ba phụ trách đi tìm Đại sư phụ của ngươi đòi cách giải cổ. Chúng ta ở đây một đoạn thời gian bày ra hành động chu đáo chặt chẽ. Chờ ngươi sau khi trở về, nhìn xem có lỗ hổng gì không. Nếu OK, chúng ta liền cùng đi Nhật Bản, giải quyết tên hỗn đản kia. Sau đó trở về, chúng ta từ nay về sau, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc khoái hoạt.”

Khi lão Đại ra cái loại quyết đoán này, bình thường đều rất khó để cho người ta nói NO. Vì thế, ta không kịp phản đối, đã bị đóng gói đưa lên phi cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.