Dương Mẫn căm hận Ngô Khanh bao nhiêu thì lại phải gắn bó với anh bấy nhiêu, không dám nghĩ
có thể lí chí tới mức quá sức gan dạ mà “chung sống một nhà” cùng kẻ cầm thú đê tiện bỉ ổi đã hủy hoại đời mình. Nhưng rồi cô lại tự an ủi bản
thân rằng không vào hang cọp sao diệt tận gốc được dòng dõi nhà chúng.
Huống chi căn biệt thự tráng lệ của Ngô Khanh quá ư là vi diệu đi, từ
ngoài vào trong thật hết mực hoàn hảo, trên danh nghĩa được đồng sở hữu
nó cũng coi như phần nào bù đắp tổn thất trong cô. Tuy nhiên quay sang
bên cạnh nhìn Ngô cầm thú lạnh lùng ngạo nghễ, mọi sự lấp lánh trong mắt cô nãy giờ không cánh mà bay. Dương Mẫn à Dương Mẫn, cô có khỏi trúng
tà rồi không, làm sao lại có thể để cái hào nhoáng bề ngoài của Ngô
Khanh làm cho mờ mắt như vậy, mới chỉ là một căn biệt thự thôi mà đã
khiến cô buông thả tự trọng như thế, tất thảy những đau đớn và nhục nhã
tên khốn đó đã gây ra cho cô bấy nhiêu đó mà bù đắp được hay sao, cha mẹ cô dưới suối vàng kia liệu có thể chấp nhận, danh dự cuộc đời cô liệu
có thể tha thứ?
Về phần Ngô Khanh, lần đầu tiên anh thấy phụ nữ
lại khó đoán tới vậy, với ý đồ của Dương Mẫn anh mơ hồ nhận ra nhưng lại mơ hồ không chắc chắn. Phải chăng cảm xúc đã ảnh hưởng tới sự nhạy bén
đáng kiêu hãnh của anh rồi? Nhất là khi Dương Mẫn cứ không ngừng quay
anh vòng vòng hết lần này tới lần khác.
-Anh đi tắm đi, tôi sẽ
nấu ăn, dĩ nhiên không thể ngon như nhà hàng nhưng tôi sẽ cố gắng hết
sức vì dẫu sao giờ tôi cũng đã là vợ anh.
Nhập vai người vợ hoàn
hảo thật hết chỗ chê đi. Ngô Khanh không tránh khỏi thấy ớn lạnh, cô ta
lộ liễu quá mức. Lựa nước đẩy thuyền, anh tương kế tựu kế luôn.
-Nếu là vợ thì có thể tắm cho chồng chứ?
Đúng là bỉ ổi hiếm có trên đời. Cách hắn ta nói đến hai từ vợ chồng sao mà
khó nghe đến thế. Kiềm chế cơn buồn nôn, Dương Mẫn cố rặn một nụ cười.
-Chắc là anh mệt rồi, vậy tôi sẽ giúp anh.
Trong thâm tâm, Dương Mẫn không hề muốn bắt đầu cuộc sống hôn nhân ác mộng
của mình bằng cách này một chút nào. Tắm. Tên cặn bã ấy không biết rồi
sẽ làm gì cô trong cái tình cảnh nhạy cảm vậy. Nhưng mà có thể làm gì
được, cô đang có thai, một lí do quá hoàn hảo để bảo vệ bản thân. Xem ra đứa bé này cũng rất có ích mà. Chết tiệt, cô sắp sửa cũng biến thành
cầm thú giống kẻ nào đó mất thôi.
Vừa cởi nút áo cho Ngô Khanh cô vừa tự ngẫm hắn rước cô về rõ ràng là để sai khiến cô như người hầu kẻ
hạ, cô không những phải chịu sỉ nhục về tinh thần mà đến cả thể xác cũng bị hành hạ.
Dứt ý nghĩ của mình cô cũng nhận ra tấm thân trần
lực lưỡng của Ngô Khanh lồ lộ trước mắt. Dĩ nhiên là có cảm giác, hơn
nữa cảm giác lại vô cùng mãnh liệt, muốn một dao đâm thẳng vào tim hắn,
ắt hẳn đen bẩn bốc mùi vô cùng. Nhưng rồi cô lại nghĩ giết hắn như thế
thứ nhất cô không đủ sức, lại càng không có cơ hội, thứ hai cô đâu muốn
hắn chết, muốn hắn phải sống, nhất định phải sống mà đón nhận sự trả thù của cô, trực tiếp mà đón nhận tất cả những nỗi đau đến muốn chết cũng
không chết nổi. Hahaha, cô thật khâm phục mình quá, sao có thể trở nên
tàn ác thế này.
Cô ta đang nghĩ gì, ánh mắt đen tối kia liệu có
phải đã bị anh cuốn hút rồi không? Còn Ngô Khanh anh tâm tư sao lại có
thể trở nên bé nhỏ nhường này?
Tháo xong thắt lưng tới khóa quần, Dương Mẫn thấy mình sắp chịu không nổi, cả đứa nhỏ trong bụng cô cũng
chịu không nổi, cô ôm miệng nôn khan mấy cái. Hai hàng lông mày của Ngô
Khanh trau lại, dẫu biết đó là hiện tượng thông thường của phụ nữ có
thai nhưng thế quái nào vẫn cảm thấy như bị xúc phạm. Ép ánh nhìn cô vào mắt mình, thanh âm trong lời nói nặng trịch.
-Lí do thực sự khiến tôi muốn cô xử lí đứa trẻ đó đi là gì biết không hả?
Vì anh là kẻ cầm thú cặn bả, cái lí do căn bản nhất ấy lẽ nào anh thông
minh như vậy lại không nhận ra? Mà không sao, có lẽ vì anh muốn tự an ủi bản thân nên cố tình giả ngu ngốc, tôi cũng không tiểu nhân tới nỗi
chấp nhặt sự tội nghiệp ấy mà làm gì. Tất thảy những ý đó đều được Dương Mẫn khéo léo chuyển hóa thành sự im lặng yên bình.
-Cái liên kết chết tiệt vô dụng ấy không những làm tôi thấy bị ràng buộc với cô mà
hơn cả, tôi còn không thể muốn làm gì cô thì làm. Đã vậy cô còn không
ngừng nôn mửa trước mặt tôi, ảnh hưởng tới tự trọng của tôi rất nhiều.
Nhầm thật rồi, anh ta họ Ngô đúng là nhầm lẫn thật rồi. Nhưng cũng là nhờ
những lời đó mà cô đã nhanh chóng thoát li được cái quần của hắn không
chút ngại ngần nào. Kì lạ là cứ nghĩ hắn chẳng ra gì thì cô lại thấy
mình tự tin vô cùng, việc gì cũng có thể làm.
Xong xuôi, cô còn
cẩn thận hỏi tiếp theo còn cần làm gì nữa. Kinh ngạc là hắn lại tha cho
cô dễ dàng để cô đi chuẩn bị bữa tối. Có thai thật vi diệu!!!
…
Cô nấu ăn giỏi, bởi cô từng nghĩ sẽ làm cho người mình yêu được hạnh phúc
từ trong tim cho tới bao tử, cô chăm chút cho từng món ăn giống như việc yêu thương người đó từng li từng tí. Cớ sao người được hưởng tất cả
những điều thiêng liêng ấy lại là tên cặn bã cô căm hận nhất trên đời?
Đối với việc nấu ăn thuần túy, cô làm sao mà mang nỗi uất ức của mình
vào cho được, như vậy là xúc phạm lương thực. Giờ cô đã thảm tới mức
nào, vẫn còn có tâm trạng nghĩ tới việc trân trọng đồ ăn thức uống, thật hài hước quá đi thôi.
Nhìn lướt qua bàn ăn hoàn hảo của người vợ hoàn hảo, Ngô Khanh có chút kì lạ trong lòng. Ngoài mẹ mình ra, có
người tự tay chuẩn bị bữa ăn cho anh, đây là lần đầu tiên. Đột nhiên
thắc mắc tại sao Mạc Hân hết lòng vì anh như thế lại chưa từng một lần
vào bếp vì anh, chẳng lẽ do anh luôn là người chủ động yêu cầu đi ăn mà
đi ăn lẽ dĩ nhiên sẽ tới nhà hàng? Còn Dương Mẫn không cần nhìn cũng
biết hận anh tới mức đối với anh tắm xong hấp dẫn biết bao cũng không
chút bận tâm, cớ sao lại tự mình tất bật trong bếp bày ra trước mắt anh
một bàn tiệc như của các vị thần, chẳng lẽ lo sợ anh sẽ bắt bẻ nhiệm vụ
của một người vợ? Cơ mà nói gì thì nói Ngô Khanh ấy, anh có nhất thiết
phải dùng tới bốn tiếng “hấp dẫn biết bao” gây nhức nhối lòng người như
vậy? =))))
-Tôi mệt rồi, không muốn ăn, dọn rồi cũng đi ngủ đi.
Chỉ một giây mất lá chắn kiềm chế, Dương Mẫn suýt chút nữa ném thẳng cái
đĩa trên tay vừa mang từ trong bếp ra vào mặt tiền của gã họ Ngô. Còn
Ngô Khanh rõ ràng tâm lí có vấn đề, công tử thiếu gia gì đâu mà không
sống theo kiểu thích thì làm mà lại tự ngược đãi bản thân giống Mạc Hạ,
nhưng Mạc Hạ chí ít còn chẳng lỡ làm trái ý muốn của mình, Ngô Khanh
hoàn toàn là trong lòng nói có thì ngoài miệng bằng mọi giá phải nói
không. Nói có chút hơi quá nhưng nhìn thấy Dương Mẫn cùng bàn ăn ngập
tràn mùi “gia đình” kia trái tim anh đã rung động biết bao, hà cớ gì
phải ép buộc bản thân từ chối tiếp nhận?
Thực chất anh làm thế
cũng chỉ là để Dương Mẫn không thể nhìn thấy sự mềm lòng của anh, với cô điều đó là nguồn sức mạnh ngược lại với anh chính là điểm yếu.
-Anh không nghĩ cho công sức của tôi nhưng ít nhất cũng phải nghĩ tới bản
thân chứ, dưới anh còn là hàng ngàn người khác nữa, với anh là chuyện
nhỏ thì với tất cả đều là hệ sự.
-Cô là vợ lo cho chồng hay là phu
nhân Giám đốc lo cho nhân viên? Bước chân vào được nhà tôi thì đã tự cho mình cái quyền dưới một người trên vạn người như thế à? Khiến tôi coi
thường cũng nên có mức độ thôi chứ.
Cái gì mà dưới một người trên vạn người, hắn nghĩ mình là vương tử chắc. Dương Mẫn vẫn không có ý
nhượng bộ, cô vì tôn trọng thức ăn thậm chí chẳng màng việc là đang
chuẩn bị cho cầm thú, ấy vậy mà hắn không biết điều nhất quyết phải ép
cô phụ bạc công sức người nông dân, cô không làm được, cũng không hề
muốn làm.
-Thực ra chính là tôi tiếc công sức của mình, anh vừa lòng chưa?
Nhưng mà cô rõ ràng không có ý sẽ chiến đấu theo hướng có hại tới bản thân như này!!! T^T
-Nếu tôi nhất định muốn lãng phí cái công sức đó của cô đấy thì cô sẽ làm gì?
Sẽ làm gì? Cô thì có thể làm gì đây? Thôi thì đành một lần nữa vi phạm đạo đức vậy, lùi một bước tiến hai bước, với tiểu nhân không dùng tiểu nhân kế thì không xong. Ván này cô bỏ không muốn đấu.
Rút cuộc thì cái điều muốn nói thì vẫn chưa nói được mà đã bao nhiêu vấn đề nảy sinh, Ngô Khanh con sói ấy giống tính đàn bà!