Chạm Nhẹ Vào Môi Em

Chương 15: Đánh mất đi nụ hôn đầu đời



Đêm khuya, Tiểu Đào đang say giấc nồng, cô mơ thấy một người đàn ông đẹp trai khôi ngô chuẩn bị cầu hôn mình, anh ta quỳ xuống, tay chậm rãi lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, Tiểu Đào chưa kịp nhìn thấy cái nhẫn, thì nó bị đánh rớt xuống đất. Hình ảnh nhanh chóng biến mất, giấc mơ không cánh mà bay, thay vào đó trong đầu lại xuất hiện âm thanh quen thuộc, thì ra điện thoại di động của cô réo vang, Tiểu Đào càu nhàu trong miệng, tay sờ soạt khắp nơi tìm điện thoại rồi đưa lên tai bấm nút nhận:

“ Alo, tôi Phương Tiểu Đào xin nghe!”.

“ Tôi là Gia Lâm đây!”.

“ Ờ, chào bạn, không biết giờ này bạn gọi có việc gì không?, nếu mà gọi để nói về bảo hiễm thì tui không có mua đâu, bởi vì tui không có tiền, vậy nhé..khà..khà.!”.Tiểu Đào hai mắt nhắm chặt, miệng theo thói quen nói những câu bản năng. Cô vẫn chưa kịp tiêu hóa cái tên Gia Lâm như sấm dội bên tai.

“ Bạn à?, hừm! nhân viên bảo hiễm?”. Chưa từng có người giúp việc nào dám nói anh như vậy, thái độ của cô ta làm cho anh giận tím tái cả mặt. Gia Lâm hạ giọng nói:

“ Được, khá lắm, đem ông chủ thành nhân viên bán bảo hiểm, cô có thể coi là người đầu tiên đấy.”. Lúc này Tiểu Đào mới nhận thức được một sự thật kinh hoàng là ông chủ gọi cho cô bằng điện thoại riêng. Vậy mà nãy giờ cô nói chuyện như mớ ngũ, Cô nhẹ nhàng ôn nhu đáp:

“ Ông chủ ạ?”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, Tiểu Đào còn tưởng chừng như anh ta đã cúp máy điện thoại thì nghe anh nói:

“ Chắc cô ngũ rất ngon nhỉ, tôi bấm chuông yêu cầu hơn chục lần mà không thấy có phản ứng gì, thôi cô ngũ tiếp đi.”

Không có vế sau, nhưng cũng đủ thông minh để cô hiểu hàm ý anh ta muốn nhắc nhở, Tiểu Đào hoảng hốt xanh mặt, bật dậy khỏi giường vội vàng hỏi:

“ Ông chủ muốn dùng gì ạ?”

“Trà nhụy hoa nghệ tây.”

Tiểu Đào lăn ra khỏi giường, đi kiểm tra hệ thống thì đúng là anh ta đã bấm chuông gọi mình mười mấy lần, cô thè lưỡi lấy tay gõ đầu tự trách bản thân sao lại ngũ say đến như vậy. Cô nhìn vào đồng hồ đã 2 giờ sáng trong đầu suy nghĩ:

“ Anh ta làm gì mà 2 giờ sáng mới về.”, cô đăm chiêu tò mò liền bỏ qua vấn đề này, dù sao thì anh ta cũng là tài phiệt đại diện của một quốc gia, địa vị rất cao lớn, tiệc tùng nhiều là chuyện bình thường. Nhưng mà điều khiến Tiểu Đào bực mình là anh ta ít ra cũng báo cô một tiếng để cô chờ, có khi thủ sẵn tinh thần đợi anh ta về:

“ Người gì đâu mà quá đáng, tưởng có tiền là ngon à!”. Tiểu Đào tức mắng chữi xối xả Gia Lâm trong lòng, sau đó liền nghĩ đến ngày mai bị sa thải, tinh thần của cô rơi vào trạng thái ỉu xìu không dám kích động nửa. Cô cầm ly trà vừa pha xong đi xuống lầu, thì bị tàn thuốc lập lòe chớp tắt ở phòng khách dọa cho giật mình. Cô kinh hoàng vươn tay mò màn hình cảm ứng trên tường để bật công tắc đèn lên, mới thấy được ngồi ở trên ghế sô pha không ai khác chính là Gia Lâm.

“ Ủa hình như mình nhớ anh ta đâu có hút thuốc?”. Tiểu Đào thầm đoán chắc có nguyên nhân nào đó khiến cho anh ta phiền lòng.

Gia Lâm nhíu nhíu mắt một lúc mới thích ứng được ánh sáng, giương mắt nhìn thấy Tiểu Đào bưng trà về mình, ánh mắt lập tức lạnh đi, nhưng lại vô thức dụi tắt điếu thuốc trên tay. Gia Lâm không nghĩ là cô ta dám mặt cái váy ngũ mỏng tanh đến trước mặt anh, “ Hừ”, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào thấy anh mà không quỵ lụy, thèm khát muốn sở hửu. Anh chán ghét nhất là loại đàn bà suốt ngày tính toán quyến rũ mình. Nhưng khiến anh không ngờ chính là..

Cô chẳng những không thèm đoái hoài gì tới anh một câu, nhẹ nhàng để ly trà xuống xoay người lách qua anh đi thẳng lên lầu. Nhìn bóng lưng lạnh lùng hờ hững với mình, Gia Lâm híp mắt lại, trong lòng bởi vì vậy mà cảm thấy vô cùng khó chịu.

“ Cô gái này! Đáng ghét thật, dám coi mình như người vô hình.”

“ Phương Tiểu Đào, cô đứng lại ngay!”. Anh hằn học lên tiếng gọi.

Tiểu Đào đang cầm ly nghe anh gọi mình mà cảm thấy choáng váng, rõ ràng là cô nhớ anh ta không có thèm nói chuyện với mình. Ngập ngừng một lúc mới từ từ xoay người lại cười hiền nhìn anh:

“ Ông chủ muốn yêu cầu gì nửa sao?”. Rất thảo mai, giọng điệu thật thảo mai. Còn xen lẫn chút nịnh bợ. Cô thật sự rất nể bản thân mình, cho dù tình huống như thế nào cô cũng kịp thời đối phó, nhất là gặp tên ác thần trước mặt.

“ Cô muốn tôi có yêu cầu gì?”. Gia Lâm nheo mắt châm biếm.

“ Vâng, yêu cầu gì cũng được ạ?”. Tiểu Đào không sợ hãi, cũng không tránh né tầm mắt của Gia Lâm. Điều này làm cho anh sững sờ một lúc: “ Cuối cùng thì cô ta cũng lòi đuôi, những dịu dàng ngây thơ trước đó cũng chỉ là giả vờ.”.

Anh cười lạnh một tiếng, “ Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang tính toán gì! Phương Tiểu Đào, cô nghĩ làm vậy là có thể tiếp cận quyến rũ được tôi, thì cô sai lầm rồi đấy.”.

Nghe đến đây Tiểu Đào bàng hoàng đứng không vững: “ Hình như có hiểu lầm gì không! Cô chỉ muốn lấy lòng anh ta một chút thôi, làm gì đến mức quyến rũ ghê vậy?”. Cô nhăn mặt không nói thành lời nhưng trong lòng lại cười khỗ:

“ Chết rồi Phương Tiểu Đào, giờ sao đây? Tình thế khó đỡ như thế này sao xử lý, mày tự khen mày giỏi lắm mà, hic..hic! Có khi nào ngày mai tên ma đầu này đuổi việc mình không?”. Suy nghĩ không ra cách giải quyết, Tiểu Đào chỉ còn cách làm liều là chạy trốn về phòng, cầu mong ngày mai Gia Lâm tỉnh rượu sẽ quên đi. Tiểu đào cắn răng chuẩn bị đối phó với người say:

“ Anh Gia Lâm, nếu không còn yêu cầu nào nửa, tôi xin phép về phòng”.

Thái độ của cô khiến ánh mắt anh bùng lửa:” Cô ta lại giả vờ, nghĩ mình là đứa trẻ lên ba dể qua mặt hay sao, còn ra vẻ bất cần, tự cao chẳng thèm để ý tới?”.

Gia Lâm tức giận đứng lên, cất bước đi qua chỗ cô đứng. Tiểu Đào theo bản năng lui về phía sau một bước, lui đến khi lưng chạm vào vách tường. Anh lặng im nhìn cô từ trên cao xuống, rồi dừng lại trên cái ngực trần nhô cao như xuyên thấu qua cái váy hồng tinh mỏng. Bây giờ Tiểu Đào nhận ra cái váy này chính là nguyên nhân phát sinh mọi chuyện thì đã quá muộn rồi!. Khoảng cách của hai người sát nhau, Tiểu Đào có thể cảm nhận được mùi thuốc lá trên người anh, còn có hơi thở nồng nặc mùi rượu đang bao phủ cả người cô, cảm giác bị áp bức rất nặng, cô khẩng trương đến cả thở cũng quên. Khuôn mặt nhỏ xinh đỏ ửng quay mặt đi, không muốn đối diện với người đàn ông trước mặt.

Vốn dĩ anh làm hành động này, để xem biểu hiện của cô có thuận nước đẩy thuyền không! Sau đó bắt lấy hạch sách cho hả giận, nhưng khi vừa tới gần, anh mới phát hiện mùi hương hoa nhàn nhạt trên cơ thể người cô khiến anh bị mê hoặc. Cái hương thơm thanh mát ấy dễ chịu, thư giãn khó cưỡng. Lại thêm cô mặc cái váy ngũ màu hồng trông cực kỳ dể thương, tôn lên làn da trắng nõn mịn màng đầy sức quyến rũ.

“ Khốn thật!, chẳng lẻ mình say rồi sao.”. Gia Lâm âm thầm mắng nhỏ một câu. Thân thể bất giác không kiểm soát được như có ngọn lửa đang khao khát bùng nổ. Anh cũng không biết có phải do lâu ngày không tiếp xúc với thân thể phụ nử, hay là vì những tổn thương lâu ngày dần chuyển biến mà đột nhiên anh chậm rãi cúi đầu xuống, chạm nhẹ vào cánh môi mềm mại của cô.

Tiểu Đào sảng hồn, không ngờ vì cái áo ngủ sẽ xảy ra tình huống như vậy, đôi con ngươi trong suốt trợn lớn rồi nhắm chặt. Đầu lưỡi ướt át của anh nhanh chóng đi vào miệng cô, rồi từ từ đùa giỡn mút chặt lấy đầu lưỡi cô, lớp râu trên cưng cứng của anh cựa quậy vào mũi, khiến thân thể cô càng run rẫy vì nhồn nhột kích thích mất luôn sức phản kháng, suýt chút nữa đã ngã quỵ.

Ngay lúc này, Tiểu Đào đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ngước nhìn anh, ý thức lập tức quay trở lại, cô vươn tay đẩy tên đàn ông trước mặt kia ra, cảm thấy chua xót vì hành vi mất kiểm soát của mình liền lập tức chạy nhanh về phòng. Gia Lâm đang say sưa đắm chìm trong hương vị ngọt ngào không ngờ bị cô đẩy ra, bất giác bị đẩy lùi ra phía sau một bước trợn mắt nhìn Tiểu Đào chạy mất. Gia Lâm không biết, anh đã cướp mất nụ hôn đầu đời của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.