Tiểu Đào quay lại hướng đoạn đường cũ, lúc này dáng vẻ của cô trông rất thảm hại. Đôi chân tê rần bước đi khá nặng nề, cái bụng đói thì cứ liên tục đánh trống biểu tình “ Ọt ẹt”, làm khuôn mặt cô nhợt nhạt, mệt mỏi hẳn đi. Cô đưa tay xoa bụng nhớ ra, từ lúc Gia Lâm đi làm, đến khi cô bước chân vào phi trường thì chưa có ăn gì vô bụng. Tiểu Đào tiếc đứt ruột:
“ Trời ơi, Phương Tiểu Đào ơi là Phương Tiểu Đào!”
“ Nếu như nghe lời trợ lý Hoàng đem một bộ đồ thôi, thì mình đã ăn uống ngon lành rồi, trong khi lại đi chuẩn bị tận năm bộ. Chưa hết, rãnh quá không có việc gì làm, đi gọi điện khoe với mẹ Vân và Thùy Dương, để giờ đây phải chịu nông nổi này!”. Tiểu Đào mếu máo không ra nước mắt, ngước nhìn cái điện thoại trên tay càng cay đắng hơn:
“ Cũng tại mày, nếu như mày không hết pin thì bây giờ tao đã không khỗ thế này, chị đây xin thề tháng lương đầu tiên sẽ tiễn mày lên đường.”
“ Thôi kệ! Dù sao cũng là chuyến đi đầu tiên đành chịu khó chút vậy, sau khi lên máy bay mình sẽ ăn bù thật no.”. Cô tự an ủi bản thân rồi đứng dậy, chợt xa xa thấy có một chiếc xe bus điện đang đi về phía cô, làm Tiểu Đào mừng rỡ như điên, nghĩ ngay trong đầu: “ Chị Tình chắc đang lo lắng, nên nhờ nhân viên trong sân bay tìm kiếm mình.”. Tiểu Đào vẫy tay gọi:
“ Ở đây này anh ơi, anh gì ơi!”
“ Xin hỏi cô muốn đi đâu?”. Một nhân viên lưu chuyển xuống xe lịch sự chào.
“ Tôi chuẩn bị đi nước ngoài”.
“ Dạ vâng, mời cô lên xe”.
Tiểu Đào mệt lả cả người lo lên xe ngồi phía sau, còn hơi sức nửa đâu mà trả lời, chỉ buột miệng nói ra thôi. Anh tài xế nghe vậy cũng không hỏi lại, ở trong này, chỉ có duy nhất khu vực B1 đang có máy bay sắp cất cánh, nên anh tăng tốc tiến đến chiếc Bombardier BD-900.
Ngồi trên xe bus điện êm ru, Tiểu Đào cảm thấy thoải mái vô cùng, cô chưa kịp hưởng thụ cái không khí này cho thỏa mãn thì đã thấy một cái máy bay to đùng đang đứng sừng sững bên cạnh mình. Tiểu Đào chậm rãi xuống xe, hãnh diện ngước lên thở dài:
“ Cách đây 20 năm, cứ mỗi lần chơi trước sân nhà mái ấm với mấy đứa bạn, chỉ cần máy bay đi ngang qua là cả đám lại bịt tai nhướng mắt lên bầu trời, lúc đó thật sự mình rất muốn có ba mẹ dẫn đi ngắm nhìn hình dáng máy bay nó ra làm sao! Giờ thì Tiểu Đào tôi đây đã thấy rồi, chỉ tiếc là không có người thân bên cạnh!”
Một nỗi niềm dâng lên bao trùm lấy cơ thể, trái tim cô rung động khó diễn tả thành lời. Quay mặt cắt ngang dòng kí ức tuổi thơ mà cô trải qua bao năm tháng, cô nắm chặt hành lý rảo bước lên cầu thang.
“ Wao!, Đẹp quá!”.
Tiểu Đào đứng trước nội thất sang trọng bên trong khoang, mà không khỏi trầm trồ đánh giá. Từ màu gỗ kết hợp với màu bạch kim toát lên vẻ đẹp quý phái, đẳng cấp vô cùng, đến thiết bị cũng hiện đại, nhỏ gọn, tối ưu hóa diện tích, còn có 2 phòng ngủ cao cấp. Cô đi vài vòng rồi sờ mó cái bàn gỗ, cái ghế sofa được thiết kế tinh tế. Tay táy máy gõ gõ lung tung mọi thứ, hình như cô cảm thấy có điều không ổn:
“ Không có một người nào trong này.”
“ Chị Tình đâu? Mọi người đâu? Có khi nào họ đang đi tìm mình không?”
“ Hay chút nửa mình sạc pin rồi nhắn tin cho chị sau!”
Ngẫm một lúc, cô không suy nghĩ thêm được nửa, vì cái bụng cô nó đang sôi trào gào thét, Tiểu Đào lạnh lùng đi thẳng mở tủ lạnh:
“ Trời! Nhiều đồ ăn ngon thế này, Sushi, bánh, thịt, trái cây, rươụ.. Ui, còn có nước trái cây nửa nè.”.Tiểu Đào hai mắt long lanh nhìn như bị mê hoặc:
“ Hôm nay Tiểu Đào này sẽ ăn hết, đói quá rồi.”
Tiểu Đào lôi thức ăn ra ăn ngon lành, cô chén Sushi sạch sẽ không để lại miếng nào, sau đó còn lôi bánh kem với trái cây ra ăn nốt. Nhìn thấy nước trái cây đang lấp lánh, cô mỉm cười chạy đi kiếm cái ly, rót vào rồi đưa lên miệng uống ừng ực.
Tiểu Đào cười sung sướng:
“ Nước trái cây này sao ngon thế này, chắc tại mình đang đói bụng.”
Tiểu Đào thích thú uống thêm vài ly nửa, cảm thấy cuộc đời may mắn như nhặt được tiện nghi. Ở nhà Gia Lâm đã ăn uống sướng rồi, đến đây không ngờ đồ ăn thức uống cũng ngon đến như vậy. Đúng là máy bay 7 sao của tỷ phú, nó càng làm cho cô có tinh thần ăn uống hơn. Cô uống vài ly nửa, đầu óc hơi choáng váng, ánh mắt trở nên mờ ảo, da đầu hơi đau nhức:
“ Xem ra nước trái cây này có cồn, có thể làm người ta say.”
Tiểu Đào nhịn không khỏi nấc cục vài tiếng, có lẻ dường như cô đã ăn uống quá nhiều, xem ra cô nên về phòng nghĩ ngơi. Dưới tác dụng của cồn thấm vào người, cô cảm giác đầu óc nặng như muốn sụp đổ, mí mắt càng ngày càng chìm xuống, bước chân trôi nổi bềnh bồng đi về phòng ngủ, bỏ lại sau lưng một bãi chiến trường chưa dọn. Cô mở cửa liền nằm xuống bất tỉnh trên giường.
Tại đường băng chiếc máy bay 1200PUM3.
Máy bay đã hoãn hơn 4 tiếng đồng hồ vì mọi người đang ráo riết truy tìm người phụ nữ tên Phương Tiểu Đào. Phòng an ninh xác nhận đã thấy cô gái này cách đây 4 tiếng, nhưng hiện tại mất tích không rõ nguyên do. Như Tình đi qua đi lại, bộ dạng đứng ngồi không yên, cô chấp tay cầu trời, cầu đất, phù hộ cho Tiểu Đào:
“ Tiểu Đào, em đang ở đâu? Tại sao chị liên lạc không được, cầu mong em bình yên vô sự, không xảy ra vấn đề gì!”
Trong lòng mặc dù run lên cầm cập, nhưng nhìn thấy Minh Hoàng gọi điện đến, cô bắt máy trả lời ngay lập tức:
“ Chị nghe đây Hoàng, giờ phải làm sao đây?”
“ Chị yên tâm đi, đang cho người đi tìm.”. Minh Hoàng lo lắng không kém, nhưng vẫn giữ được bản lĩnh bình tĩnh, anh nói tiếp:
“ Tình hình này thì chị phải đi qua bên đó một mình, sếp Tổng đã biết chuyện này, em đang huy động người đi kiếm.”
“ Nhưng mà chị sợ Tiểu Đào nó xảy ra chuyện..”. Như Tình run run chưa kịp nói hết câu, Minh Hoàng cắt ngang trấn an:
“ Cô ta lanh lẹ ranh ma lắm, không có xảy ra nguy hiểm gì đâu, chắc chỉ đang đi lạc đâu đó trong này thôi, chị cho máy bay khởi hành bây giờ đi, đừng lo."