Tiểu Đào đi trên đường, có mấy bác tài xế đeo bám cô, họ mời cô đi xe và hứa giảm giá, nếu cô chịu đi xe của họ.
Nghĩ đến mấy chục ngàn trong túi bốc hơi, Tiểu Đào thấy hơi xót, cô thà đi bộ còn hơn. Tiểu Đào lắc đầu cười từ chối.
Đi một đoạn dài cũng thấy bóng dáng của Thùy Dương, đang tươi cười đứng trước cổng công ty chờ mình. Tiểu Đào và Thùy Dương lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, cả hai bằng tuổi nên làm bạn với nhau rất thân, vì không có tiền đi học nên Tiểu Đào và Thùy Dương không thể học cử nhân, dù cả hai học rất giỏi.
Lúc đầu cả hai người sống ở hai nơi khác nhau, nhưng mà sống ở thành phố chi phí quá lớn, nên chuyển về sống chung và cùng chỗ làm để tránh lãng phí. Tình cảm của họ được bồi đáp và lớn dần theo năm tháng, giống như chị em ruột thịt trong nhà. Tính tình Thùy Dương thì thật thà, chất phát nên dễ bị lợi dụng. Nhờ có Tiểu Đào bao bọc, nên nhiều lần Thùy Dương không bị người khác lừa gạc. Sống trong thành phố lớn, có quá nhiều cám giỗ và đầy rẫy thị phi.
Tiểu Đào lên tiếng: “Chờ mình có lâu không”.
“Dương cũng vừa mới đến thôi”.
Vào bên trong thấy khuôn mặt Tiểu Đào nhăn nhó, Thùy Dương thắc mắc hỏi:
“Sao hôm nay mày đến lâu thế?”
Tiểu Đào cởi mũ ra, nằm dài trên ghế salon thở dài đáp:” Đang mệt người, gặp ngay tên công tử ăn chơi trêu ghẹo”.
Thùy Dương choáng váng: “ Thế rồi sao, có nạt tên đó một trận không?”. Cô quá hiểu tính cách của Tiểu Đào.
“Mình cho tên đó một cước vào cẳng chân, hi hi”.
“Mày ít có ác lắm, tầm tuổi này rồi mà dữ thế biết bao giờ lấy chồng”.
“Không lấy thì thôi tao ế chung với mày”. Nói xong cả hai ngồi cười khúc khích.
Trợ lý Hoàng đẩy cửa bước vào bắt gặp Tiểu Đào đang cười ngặt nghẽo với bạn, anh há hốc mồm:
“ Ủa, lại là cô hả?”.
Nghe âm thanh quen thuộc, Tiểu Đào nhìn thấy bóng dáng Minh Hoàng, bật người ngồi dậy: “ Hả, tại sao là anh”.
Thùy Dương ngơ ngác chỉ tay vào trợ lý Hoàng, rồi nhìn Tiểu Đào hỏi: “Là tên công tử ăn chơi mày vừa kể tao đó hả?”.
“Cái gì, cô ta dám nói tôi vậy hả”. Anh ta nhìn Tiểu Đào càng điên tiết hơn.
“Chứ gì nửa, là anh ghẹo tôi trước ”. Tiểu Đào đứng hẳn người lên đôi co.
Minh Hoàng thấy chú bảo vệ, đến lễ tân đang nhìn mình bằng một con mắt phán xét đầy phẫn nộ. Anh đưa tay lên che mặt thầm than thở: “Cái gì nửa vậy, cái ngày đen tối thật ”. Anh không muốn đôi co nửa, không thể vì cô gái ranh ma này làm mất danh tiếng của anh cũng như hình ảnh của TiOne được, chắc chắn là anh sẽ bắt cô gái ấy trả món nợ này, nên anh đành giơ hai tay lên hàng.
“Ok, là tôi sai, được chưa”, anh nhìn Tiểu Đào nói.
“Cho tôi gặp giám đốc Mỹ Tâm đi”, dứt lời một người phụ nữ trung niên nghe tiếng vội vàng bước ra, nhìn khuôn mặt già với lớp trang điểm dày như lớp bê tông được đắp trên mặt, thế mà không làm cho nét nhăn của bà ấy mờ đi, mỗi lần nhìn thấy bà chủ, Tiểu Đào và Thùy Dương lại phải cố nén cười. Ngay cả Minh Hoàng khi nhìn, cũng phải mím môi không thành tiếng.
“Ôi quý hóa quá, trợ lý Hoàng của tổng giám đốc tập đoàn TiOne đến, ngay khi nhận cuộc gọi của anh, là tôi phải đưa nhân viên suất xắc của mình đến để anh lựa chọn đấy, đây là hai nhân viên có chất lượng và phẩm hạnh tốt nhất của công ty chúng tôi”. Nói xong bà chỉ tay vào Tiểu Đào và Thùy Dương.
Cả hai nghe thấy nhìn nhau hoảng hốt, “là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn lớn nhất Việt Nam ư!”, Thùy Dương ngây người nhìn Minh Hoàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“ Thế à!”.
Minh Hoàng với ánh mắt sắc lẹm lướt ngang qua hai người, nụ cười mờ ám đang âm mưu chĩa thẳng vào Tiểu Đào. Anh ta chưa từng nghĩ là cơ hội lại đến nhanh đến như vậy, anh sẽ cho cô biết thế nào là hang sâu nước độc, là móng tay dài có vỏ quýt nhọn. Ở chung với sếp tổng của anh, không sớm thì muộn cũng bị tống cổ đi. Đã thế còn bị cằng nhằng đủ thứ, bị hành hạ tinh thần đến rối loạn, nghĩ đến cái ngày nhìn thấy khuôn mặt thảm bại của cô ta bị đuổi, làm anh phấn khích vô cùng.
Khặc..Khặc.. Sếp tổng của anh sẽ thay anh trả thù.
Minh Hoàng chưa bao giờ cảm thấy mình vui và tâm đắc đến thế. Anh chỉ tay thẳng vào người Tiểu Đào: