Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)

Chương 27



̣n nhiệm vụ tiếp theo

Buổi chiều…trước cổng biệt thự Hoắc Gia

Thiên Ngạo bước ra trước mở cổng, sau đó Miêu Nguyệt liền theo bước vào. Không lẽ ý hắn cô sống ở đây với hắn sao?

-Đồ của em lát có người mang tới- Hắn lên tiếng

Không tồi a, biệt thự Hoắc gia này kể ra cũng rất đẹp, tiếc rằng cô chẳng ở đây bao lâu nữa đâu.

….

Lát sau, từ phía ngoài tiến vô một câu thanh niên, toàn thân một màu đen, cậu ta liếc sơ qua người cô, cũng không nói gì, sau đó cung kính chào

-Cậu chủ.. Đây là đồ cậu đã dặn

Thiên Ngạo đưa tay cầm lấy rồi ném sang cho cô.

-Lập Nam, vụ nổ hôm nay ở quốc lộ gần biển, cậu xử lí sạch sẽ đi, đưa một số tiền cho người bị thương và cả chủ của cái xe đó nữa

-Vâng – Cậu ta cúi đầu đáp rồi trở ra.

Cô im lặng dõi theo hắn, không lẽ đây là thân cận của hắn? Thiên Ngạo liếc nhìn, cũng không nói gì thêm kéo tay cô vào nhà. Cũng không biết từ bao giờ cô đã quen với sự tùy tiện của hắn.

-Em mang đồ lên phòng đi rồi xuống đây – Hắn chỉ tay lên phía trên, còn mình thì đi xuống căn bếp sang trọng.

Miêu Nguyệt xách túi đồ bước lên, tầng hai gồm 4 phòng, cũng không biết nên ở phòng nào? Cô mở đại cửa phòng đầu tiên đi vào. Gian phòng trang trí trang nhã, tất cả đồ đạc đều xếp đặt gọn gàng, bất quá trong phòng có một tấm hình rất lớn. Trong ảnh là một người phụ nữ đẹp tuyệt, mày liễu ôn nhu, mắt xanh mê li,tóc bồng tựa mây bay. Trong nhà hắn lại có treo ảnh phụ nữ? Miêu Nguyệt trong người có đôi chút khó chịu. Chắc là phòng hôn thê của hắn, thôi bỏ đi, cô không ở chỗ này nữa. Miêu Nguyệt cầm túi đồ bước ra thì gặp Thiên Ngạo.

-Ai cho em ở phòng đó?

Thanh âm lạnh lùng, có hơi tức giận. Không ở thì thôi, ai bảo hắn không nói trước. Nhưng căn phòng đó đặc biệt lắm sao? Hôn thê của hắn à? Miêu Nguyệt liếc xéo, tức giận định sang phòng bên cạnh.

-Phòng đó lại càng ko.

Tên chết tiệt, có ý tứ gì chứ? Cấm đoán này nọ, vậy chả thà bảo cô ra ở chỗ khác đi.

-Tất cả các căn phòng dưới đây đều không được – Thiên Ngạo mặt lạnh lùng nói.

Miêu Nguyệt giận dữ đến nóng người. Trông cô tức giận lại càng trở nên đáng yêu hơn. Thấy cô vậy hắn cũng không nỡ trêu cô nữa:

-Lên đây

Thiên Ngạo giật nhẹ túi đồ từ tay cô, bước lên tầng ba trước. Cô nhíu mày bước sau hắn.

Tầng 3 độc nhất chỉ một phòng, hướng ra là ban công rộng phủ bởi dã tường vi, bên góc đặt một bộ bàn ghế màu trắng thanh toát quý phái. Cô cười không rõ ý, theo hắn bước vào phòng. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm cô thật không hài lòng, căn phòng này chẳng phải có người ở rồi sao? Có cả bàn làm việc xếp đầy tài liệu, đồ gia dụng đều đầy đủ,tủ quần áo đã để mất một nửa… Mà khoan, toàn là quần áo của đàn ông. Chẳng lẽ? Miêu Nguyệt quay phắt nhìn hắn nghi hoặc.

-Nhìn gì chứ? Mau cất đồ vào đi. – Thiên Ngạo khoanh tay nhìn cô

-Tôi ở đây?

-Có gì không được chứ?

-Anh…anh không cảm thấy rất bất tiện sao?

Hắn chầm chậm lắc đầu, dáng vẻ đáng ghét hết mức. Thiên Ngạo đi tới ghé tai cô

-Ở nhà ngoan nhé, tôi lên công ty có chút việc – Sau đó cười mị rời đi

Miêu Nguyệt vừa bực vừa cảm thấy buồn cười. Bực vì lúc nào cô cũng gần như bị hắn bắt nạt. Buồn cười vì sao cô lại để yên cho hắn. Hơn nữa, hơi thở này rất quen, giống như là…





8:00 PM Mật thất Thiết Gia

Miêu Nguyệt nhấn mật mã, cánh cửa quen thuộc liền mở ra. Đã mấy ngày rồi cô chưa có về đây, không biết mọi người đang lên kế hoạch gì. Còn tên Thiên Ngạo đó, chưa thấy hắn về, cô đành tự ý rời khỏii đó chút vậy. Nhà hắn chắc cũng chẳng có kẻ nào cả gan vàp trộm đồ đâu.

-Miêu Nguyệt – Thấy cô vừa bước vào, Triệu Tuấn cùng Liễu Uẩn đồng thanh

Cô gật đầu tỏ ý chào, mắt hướng sang Hoàng Vũ nãy giờ chăm chú nhìn cô. Ân cần, ôn nhu, anh khi nào cũng vậy, với cô hết mực yêu thương.

-Miêu Nguyệt, em mau đi gặp ông chủ đi – Hoàng Vũ mỉm cười

-Muốn anh đi cùng được không? Cô cũng cười mỉm

-Dĩ nhiên…- anh đáp, sau đó liền cùng cô bước vào thang máy. Bỏ mặc đôi nam thanh nữ tú nãy giờ bị lơ.

-Mới về mà đã tình thương mến thương đến thế – Liễu Uẩn bĩu môi

-Ganh tị sao? Người đây bên cạnh.. chẳng qua là do cậu không chịu để ý mà thôi – Triệu Tuấn nở nụ cười sát nhân, mắt nháy nháy.

-Không phải vài ngày nay đều đi cùng Băng Nhi sao? còn cần gì tôi để ý chứ?

-Đó là công việc chung cả mà?.. là do

-Thôi, cậu im…đồ sở khanh – Liễu Uẩn lườm nguýt cậu ta, hất tóc đi xuống phòng luyện tập.

….

-Bác Thiết..- Miêu Nguyệt cúi đầu chào. Ông Thiết Đồng cười âu yếm nhìn cô

-Về rồi sao? Tốt…hôm nay tiếp tục kế hoạch trả thù. Đều đã phổ biến cho mọi người hết rồi, chỉ còn mình con thôi.

Cô gật gật, liền ngồi xuống ghế đối diện ông.

-Người tiếp theo chính là Nam Cung Lâm. Chủ của casino ngầm Bạch Hạc. Cả bản giao dịch “Gấu Đen” và toàn bộ thông tin về casino ngầm của hắn đều cất trong két sắt tại khách sạn. Việc đó giao cho Triệu Tuấn và Liễu Uẩn đi. Còn con và Hoàng Vũ sẽ hủy toàn bộ casino đó.

-Rõ..- tuyệt nhiên không thể nhúc nhích. Từng cử chỉ thô bạo như giáo huấn, môi cô bị day mạnh bật ra những tia máu, hô hấp khó khăn, thậm chí hắn không cho cô lấy một cơ hội phản kháng. Miêu Nguyệt hơi thở ngày càng gấp, rốt cuộc nhịn không được bật ra những tiếng rên nhỏ ‘‘Hm..ưm’’. Điều đó càng gợi thêm sự phấn khích, hắn lại càng mạnh bạo. Miêu nguyệt chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, tủi thân cũng có. Chưa bao giờ cô bị ai bắt nạt đến mức này. Tưởng như lúc khóe mắt sắp trào lệ,.. Hắn buông cô ra.

Thiên Ngạo nhìn bộ dạng của cô, mắt tím huyền ảo ngân ngấn nước, môi anh đào sưng mọng, tóc hơi rối, cổ bị giữ chặt đỏ ửng,thật đáng thương a. Bất quá không cho cô bài học thì không được. Miêu Nguyệt cắn chặt đôi môi sưng mọng rướm máu, tức giận nhìn hắn. Đồng ý là cô hơi quá đáng, nhưng hắn quá đáng hơn. Nhưng từ khi nào, cô so đo với người khác thế này? Từ khi nào cô dễ dàng bị khi dễ thế này? Đáng chết. Thiên Ngạo khóe môi cong lên, vuốt mủi cô sũng nịnh, chân đạp ga.

- Trở về thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.