"Nói đi Chris, là JED cử anh tới phải không?"
Thoáng chốc Mạc Dương có thể thấy cả người Chris cứng lại. Hắn vươn tay vờ đặt lên cằm nhưng ngón cái lại miết nhẹ khóe môi như muốn đè nụ cười đang trực trào kia xuống. Nhưng con mắt xinh đẹp kia đã phản bội chủ nhân của nó. Mạc Dương cá rằng, nếu chúng mà có thể phát ra âm thanh chắc chắn sẽ là một chuỗi cười ha ha.
"Khụ, sao cậu lại nghĩ vậy? Tôi thật sự chỉ vô tình mà gặp cậu thôi."
"Sẽ không có chuyện chúng ta sẽ "vô tình" gặp nhau tại thị trấn nhỏ bé này." – Mạc Dương nghiêm túc trả lời. Trong lúc đó bàn tay cậu đã luồn vào trong túi áo siết chặt con dao nhỏ trong tay.
Mặc dù cậu và Chris đã trở thành bạn của nhau thậm chí Chris đã nhiều lần cứu cậu nhưng nếu Chris muốn làm hại cậu cũng như những người xung quanh cậu, Mạc Dương buộc phải ra tay. Dù khả năng rất cao cậu sẽ bị hắn hạ đo ván trong vòng một nốt nhạc.
"Shine nhỏ bé của tôi, không cần căng thẳng như vậy đâu." – Chris thở dài. Nếu hắn thật sự muốn ra tay thì cậu nhóc biết được sao? – "Đúng là tôi biết về JED nhưng tôi không phải là người của bọn chúng. Nếu tôi thật sự muốn hại cậu tôi đã ra tay từ đầu cũng sẽ không để cậu chạy đến Italia."
Mạc Dương mím môi nhìn Chris. Con ngươi đen của cậu hoàn toàn chú mục vào màu sapphire kia như muốn tìm tòi xem có một sự dối trá nào không. Cuối cùng cậu chỉ có thể bỏ cuộc mà dịch chuyển tầm mắt.
"Nếu anh không phải người của JED chỉ có khả năng anh thuộc về bên khách hàng của chúng."
"Sao cậu lại không nghĩ tôi thuộc về tổ chức mà cậu đang tìm kiếm sự bảo vệ?"
Bởi vì nếu anh nằm trong Norton chắc chắn anh sẽ đưa phiếu bảo vệ cho tôi.
Những lời này Mạc Dương không dám nói ra. Cậu không thể lí giải được vì sao bản thân lại nghĩ như vậy. Ngay cả khi cậu hỏi hắn có phải là người tổ chức JED hay không trong đầu cậu vẫn vang lên một giọng nói đầy chắc chắn – người này sẽ không làm hại cậu. Sự phụ thuộc này đến từ đâu? Liệu có phải là một dạng khống chế tâm trí? Mạc Dương hoang mang mà nghĩ rồi lại tự bật cười vì những suy nghĩ hết sức trẻ con.
Bình tĩnh đi Mạc Dương. Đây không phải phim khoa học viễn tưởng, sẽ chẳng có loại thuốc làm biến đổi tâm trí người đâu!
Chris tràn ngập hứng thú mà nhìn từng biểu cảm thay đổi trên gương mặt kia. Nếu có thể hắn thật sự ước đôi mắt của bản thân có thể là một cái máy ảnh có thể lưu trữ từng khoảnh khắc, từng biểu cảm của cậu nhóc nhà hắn. Baldr đã học được cách nghi ngờ đối với mọi thứ nhưng cái sự nghi ngờ quá đỗi ngây thơ này chỉ khiến những kẻ săn mồi cảm thấy hứng thú hơn trước sự giãy chết của con mồi.
Đó là lí do anh nói cậu bé không thuộc về thế giới của chúng ta. Cho dù xảy ra chuyện gì vẫn sẽ có kẻ đứng lên ngăn cản cậu nhóc tiến về phía lãnh địa bóng tối. Chris, có những kẻ sinh ra đã ở trong bóng tối vì vậy vẫn có những người được định sẵn thuộc về phía ánh sáng ngoài kia.
Giọng nói của gã Andrew chết tiệt lần nữa vang lên trong đầu Chris. Nhưng rất nhanh nó tan biến vào thinh không tựa như cách nó xuất hiện. Hắn tựa đang nhảy điệu Waltz từ từ tiến lại gần con mồi nhưng lại không lựa chọn tiến thẳng mà chầm chậm xoay vòng xung quanh.
"Nếu cậu không muốn trả lời cũng không sao. Về cơ bản thì cậu đúng, gia tộc tôi có hợp tác với tổ chức JED." – Chris thoải mái mà thừa nhận. – "Nhưng tôi không muốn làm hại cậu. Tôi muốn giúp cậu, Shine à."
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi có thể tự lo được."
Mạc Dương thẳng thừng mà từ chối. Cảm thấy bản thân từ chối quá mức thẳng thừng, cậu muốn nói thêm một chút nhưng chợt nhận ra người kia đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ.
"Cậu đang sợ hãi Shine?" – Chris chậm rãi gọi tên cậu. – "Cậu đang tự đổ lỗi cho bản thân. Cậu nghĩ tất cả là do cậu gây ra, cậu là nguyên nhân khiến mọi người đau khổ. Chính cái suy nghĩ đó đã đè nặng cậu ép cậu từ chối mọi sự giúp đỡ. Tôi biết ý định của cậu. Ngay từ đầu cậu đã không muốn nhận sự trợ giúp của Norton. Sau đó cậu sẽ một mình đối diện với JED và hi sinh bản thân để không phải liên lụy đến ai."
"Không... không phải..." – Từ ngữ bật ra khỏi khóe môi cậu một cách chật vật. Mạc Dương không dám nhìn Chris chỉ có thể rũ mắt nhìn chằm chằm vào nền gạch xám xịt. – "Ai cũng có khao khát sống. Tôi cũng vậy. Nhưng Ellis cũng nói họ không có lý do để bảo vệ tôi. Vì vậy tôi cũng không có lí do để ép họ hi sinh vì mình."
Giống như trước đây, rất nhiều người đã vì tôi mà chết trong khi bản thân họ không nhất thiết phải làm vậy.
Một suy nghĩ vụt qua đầu Mạc Dương nhưng nó lại biến mất quá nhanh khiến cậu không kịp nhận ra nó đã từng tồn tại.
Một tiếng thở dài vang bên tai cậu. Mạc Dương tò mò mà ngẩng đầu lên. Ngay lập tức cậu đối diện với đôi mắt dịu dàng như hồ thu của người thanh niên tóc vàng.
"Họ chấp nhận bảo vệ cậu vì cậu xứng đáng nhận được sự bảo vệ đó. Sẽ không có ai tình nguyện hi sinh mà không có lí do gì. Tôi tuy không lớn hơn cậu là bao nhưng ít ra so với cậu hiện tại, tỉ lệ sống sót của tôi vẫn cao hơn."
"Đối đầu với JED thì cơ hội sống của chúng ta là như nhau thôi." – Mạc Dương không đồng tình mà nhăn mặt. – "Trừ khi anh là Andrew Carlisle gì đó. Hoặc ít nhất của là người của dòng họ Carlisle."
Những điều này đều do Flynn nói với cậu. Chàng trai không hề muốn đánh vỡ sự tự tin của Chris nhưng cậu không hi vọng hắn vì sự tự tin này mà bị cậu liên lụy. Tuy nhiên lời nói tiếp theo của Chris khiến Mạc Dương hoàn toàn bất ngờ. Hắn chợt chìa tay ra trước mặt cậu. Bàn to rộng với những đột tay thon dài khiến người khác cảm thấy an tâm vô cùng. Hắn mở miệng, xen lẫn trong giọng nói trầm ấm là tiếng cười đầy dịu dàng:
"Vậy chúng ta phải làm quen lại rồi. Xin chào tôi là Christopher Carlisle. Rất vui được làm quen với cậu, ánh dương của tôi." – Nghĩ một lúc hắn lại bổ sung. – "Andrew Carlisle là anh họ tôi."
"Anh..." – Mạc Dương há miệng muốn nói nhưng lại chẳng biết nói gì.
"Một hồ sơ như vậy đã đủ ứng tuyển là kị sĩ của cậu chưa?"
Chris đầy hài hước vươn tay véo nhẹ má cậu một cái. Má phải của Mạc Dương có một núm đồng tiền, mỗi lần cậu cười nó đều xuất hiện khiến khuôn mặt chàng trai thêm rạng rỡ. Tuy nhiên chàng trai phương Đông vẫn còn chưa hết bất ngờ vì họ của người bạn "phú ông" của mình nên không phát hiện ra hành vi vuốt ve đầy tán tỉnh của người thanh niên.
"Cậu thật sự rất cần tôi đó Shine à. Dù sao cậu chỉ là..." – Chris thở dài nói tiếp.
"Là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, những gì bản thân biết về thế giới chỉ dừng lại ở sách vở."
"Hơn nữa còn mù công nghệ, thường xuyên gặp rắc rối với phụ nữ." – Người thanh niên không hề thương tiếc mà bổ sung thêm. – "Shine ngốc nghếch của tôi, đừng chạy nhanh như vậy. Cậu sẽ bị chúng kéo vào trong bóng tối lúc nào cũng chẳng hay. Vậy nên hay xem tôi như một người bạn đồng hành giúp đỡ cậu, một người có thể cho cậu biết về JED."
Mạc Dương trầm mặc không lên tiếng. Cậu chợt nhận ra góc áo đã sớm bị cậu vò nát.
"Nếu anh gặp nguy hiểm... Gia tộc anh có đến tìm tôi đòi mạng không?"
"Tất nhiên là không rồi."
Khuôn mặt Mạc Dương thoáng dãn ra. Chris biết, cậu đã chấp nhận lời đề nghị này.
*****
"Lya, những chuyện bồ cần tớ tìm. Tớ đã thu thập đầy đủ rồi."
"Cảm ơn bồ rất nhiều. Mấy ngày qua tôi cũng làm phiền bồ nhiều quá... khụ... khụ."
Lúc này Lya đang ở trong căn phòng nhỏ của mình. Bên cạnh cô còn một hộp mỳ tôm đang ăn dở còn dưới chân là vô số giấy tờ cũ nát. Lya không hiểu vì sao bản thân lại cố chấp với vụ án đến như vậy. Có lẽ vì cậu nhóc Baldr Hamilton giống với đứa con trai đã chết của cô bởi vậy Lya mới ôm niềm khát khao cứu vớt cậu cũng là cứu vớt bản thân mình trong quá khứ. Hai đứa trẻ nhà cô, Lya đã sớm gửi chúng về nhà mẹ ruột để toàn tâm điều tra vụ án. Lya vẫn còn nhớ ánh mắt cha mẹ nhìn mình. Có lẽ trong mắt họ cô là một người mẹ rất tồi tệ.
"Lya? Lya!" – Cô bạn cấp 3, Chou lo lắng mà nhìn cô. – "Bồ có nghe tớ nói không vậy? Trông bồ có vẻ không được khỏe lắm. Ôi trời mắt bồ thâm cuồng rồi."
"Chou, mình ổn mà. Bồ cứ nói tiếp đi."
"Tớ thật sự không biết vì sao bồ lại để ý chàng trai tên Christopher Carlisle đến như vậy. Thậm chí còn nửa đêm liên hệ với mình ở tận bên Australia để điều tra về ngôi trường hắn ta học. Chẳng lẽ bồ tính tái hôn với hắn ta nên muốn điều tra mối quan hệ trong quá khứ của hắn? Nhưng trông hắn cũng quá trẻ đi."
"Chou, người này đang nằm trong diện tình nghi của một vụ án nên mình muốn biết thêm thông tin về cậu ấy."
Người phụ nữ tên Chou khẽ tặc lưỡi. Cô không hiểu vụ án ấy nghiêm trọng thế nào mà khiến cô bạn sinh đẹp thời trung học của cô tàn tạ đến vậy nhưng Chou vẫn mang vẻ nghiêm túc bắt đầu lật tư liệu.
"Về Christopher, cậu ta chuyển sang Australia vào năm 15 tuổi. Trước đó mình cũng điều tra về trước cấp 2 của cậu ta tại Anh mặc dù có vẻ bồ đã điều tra rồi nhưng theo như mình biết thì Chris chỉ học đến năm 12 tuổi sau đó biến mất."
"Trong khoảng thời gian ấy cả gia đình cậu ta bị giết. Mẹ của Christopher đã đâm chính chồng của mình rồi hóa điên." – Lya mở miệng bổ sung thêm thông tin. Nghĩ một lúc cô lại nói tiếp. – "Vụ đó mình cũng tham gia điều tra nhưng vẫn còn quá nhiều vướng mắc. Chẳng hạn như lọ thuốc ngủ của phu nhân Carlisle đã bị đánh tráo. Còn có liều lượng thuốc của bà hoàn toàn khác với những gì bác sĩ kê đơn."
"Ý bồ là có người đứng sau vụ này điều khiển phu nhân Carlisle?"
"Mình không biết." – Lya ôm lấy đầu. Cô muốn nói cô nghi ngờ đứa trẻ mang tên Chris kia nhưng khi đó hắn mới 13 tuổi. Ai có thể tin cô chứ? – "Chuyện này chúng ta nói sau. Chou, cậu nói tiếp đi."
"Hmm, được rồi. Theo như mình điều tra, các bạn học đều nói Christopher là người lịch thiệp và tốt bụng. Hầu hết các hoạt động đều có mặt cậu ấy tham gia. Còn trong mắt các thầy cô Christopher là học sinh gương mẫu và giỏi giang. Cậu ta không hề vướng vào bất cứ các tệ nạn nào hay tinh đồn tình ái ở trường."
Hoàn hảo quá mức. Lya mân môi mà nghĩ. Ngay từ lần đầu tiên cô gặp Chris cô cũng cảm nhận được đây là một đứa trẻ hoàn mỹ. Tuy nhiên giờ nghĩ lại cô lại thấy bản thân mình đang đối diện với một lớp mặt nạ. Lớp mặt nạ ấy sẽ đáp ứng mọi kỳ vọng của những người xung quanh. Mỗi khi đứng trước một người hắn dựa theo mong muốn của kẻ đó mà khoác lên những mặt nạ khác nhau.
Không... không thể nào! Lya lần nữa bác bỏ giả thuyết của bản thân. Làm sao Christopher có thể diễn vở kịch trong suốt mấy năm được cơ chứ.
"Vậy còn hoạt động ngoài giờ thì sao? Ví dụ như tiệc tùng, bạn bè?" – Lya lần nữa đưa mắt về phía cô bạn trên màn hình laptop.
"Để xem nào... Christopher rất ít khi tham gia tiệc tùng bởi vì cậu ta quá bận việc ở trường lẫn gia đình. Nhưng mỗi lần có sinh nhật hay ngày lễ kỉ niệm nào đó Chris vẫn luôn ghi nhớ và gửi quà cùng lời chúc. Cậu ta cũng không tham gia CLB nào nhưng thay vào đó tất cả hoạt động của CLB đều có cậu ta giúp đỡ. Còn về bạn bè, theo thông tin mình tra được. Hầu hết những người mà mình dò hỏi, họ đều nói mình là bạn của Chris." – Chou dừng lại một lúc rồi nghi hoặc hỏi Lya. – "Lya, bồ có thấy có gì đó rất kì lạ không?"
"Không phải kỳ lạ thôi đâu mà quá kỳ lạ."
"Đúng vây. Vậy nên mình đã cố dò hỏi thêm về đời sống của Chris như hắn thích cái gì, món ăn ưa thích và gu âm nhạc. Điều ngạc nhiên là mỗi người đều có một câu trả lời khác nhau và họ luôn tự tin là bản thân đúng."
"Tựa như hắn không muốn bất cứ ai biết gì về mình nhưng lại làm họ nghĩ bản thân hiểu rất rõ về hắn. Rất gần nhưng lại rất xa!" – Lya thở dài vỗ vỗ gáy mình.
Cô chợt nhớ đến câu chuyện cổ ngày xưa mình vẫn thường được nghe kể. Sói đội lột lẩn trốn giữa bầy cừu. Không những lũ cừu không phát hiện mà còn tôn nó lên làm đầu đàn. Sói dưới lốt cừu đã dẫn lúc cừu kia về hang ổ của nó và thịt sạch sẽ.
Christopher quả nhiên là ma quỷ!
Cô gục đầu xuống bàn, tay vô tình chạm vào một tấm card.
"Bệnh viên tâm thần Walltervan." – Lya khẽ lẩm bẩm.
Đây chẳng phải bệnh viện tâm thần của bà Carlisle, Margaret Carlisle sao?
*****
Mạc Dương trở lại phòng sau khi giúp bà Dorotera đem rửa đống bát đĩa và giúp cô bé Cloe học toán. Cậu trở lại phòng và nhận ra giờ đây mình đã có thêm một người bạn cùng phòng mới. Chris vừa tắm xong. Hắn để lưng trần, phía dưới và một chiếc quần thun màu đen. Chris dựa người vào cạnh bàn, trên tay là một tập giấy trắng. Mạc Dương chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đó là tập tranh của cậu.
"Tôi có nên cảm thấy hạnh phúc khi được ngắm thân hình hoàn mĩ như tượng David không nhỉ?" – Cậu lên tiếng phá tan sự chú ý của Chris với tập tranh kia.
"Cậu rất thích vẽ?"
"Thật ra tôi thích kí họa lại mọi thứ xung quanh mình." – Mạc Dương xấu hổ mà sờ sống mũi. – "Có thể anh sẽ nói tôi ngốc vì không biết dùng máy ảnh hay điện thoại. Nhưng tôi nghĩ những gì do mình họa lại sẽ là những gì trong mắt mình lúc ấy, là dùng cảm xúc họa lại. Nó có lẽ sẽ khác với những bức ảnh ghi lại trong máy anh."
"Tôi đã nói gì đâu." – Chris mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu cậu. – "Cậu vẽ rất đẹp. Đẹp hơn ảnh thực rất nhiều."
Bàn tay của lật tập tranh của Chris hơi dừng lại. Trên bức vẽ là một thiếu niên. Tuy không được tô màu nhưng lại khiến người xem nhìn ra được màu tóc của thiếu niên sẽ hòa màu với màu ánh nắng mặt trời trên cao kia. Thiếu niên quay lưng lại với tất cả chỉ chìa ra một bóng lưng cô độc. Thiếu niên hơi nghiêng đầu, đàn violin tựa lên vai, tay phải đang làm động tác kéo đàn. Nhưng những thứ có thể lắng nghe hắn chỉ có những bông hoa hồng nở muộn. Thiếu niên thật đẹp nhưng những thật cô độc.
Chris chợt vươt tay miết mẹ vị trí bên cạnh thiếu niên. Vị trí ấy bị xóa rất nhiều lần và cuối cùng lại để trống. Tuy vậy Chris vẫn có thể thấy được đó là một cậu nhóc nhỏ tuổi, cậu nhóc nắm lấy vạt áo của thiếu niên hoàn toàn phụ thuộc vào người thiếu niên ấy. Một thoáng, ngón tay Chris chợt run lên. Tựa như có điện giật chạy qua tay hắn, tim đập dữ dội, yết hầu lăn lộn. Nếu như... nếu như có cậu nhóc ấy thiếu niên sẽ không cô độc nữa... sẽ không cô độc nữa.
Cộc... cộc.
Mạc Dương vội vã chạy ra. Cửa vừa mở, đập vào mắt cậu là khuôn mặt cau có của Cristiano.
"Cristiano? Có chuyện gì sao?"
"Anh ta..." – Critiano đưa mắt nhìn người thanh niên tóc vàng sau cậu.
"Phải rồi bữa trưa và bữa tối em giận dỗi không xuống ăn nên không biết Chris."
"Tôi bận rộn! Tôi không thèm giận dỗi với anh!"
"Được rồi. Được rồi. Giới thiệu một chút anh ấy là Christopher. Chris, nhóc này là Cristiano..." – Dường như nhận ra gì đó gì đó, cậu liền phì cười. – "Chris lớn và Cris nhỏ."
"Anh nói lảm nhảm cái gì vậy." – Không biết vì ngượng hay do tức giận mà khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng lên. – "Mau... mau đưa tôi mượn điện thoại!"
"Điện thoại em bị hỏng sao?"
Thiếu niên người Ý chỉ ậm ừ gật đầu. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Mạc Dương.
"Cậu có thể lấy điện thoại của tôi." – Chris "lớn" tiến về phía hai người trên môi là một nụ cười lịch thiệp.
"Không cần." – Cristiano trừng mắt với Chris một cái sau đó lại hướng về phía Mạc Dương đang phân vân không biết nên đưa điện thoại cho thiếu niên không. – "Tôi chỉ mượn một chút thôi. Tôi không có ý xấu với anh. Tôi chỉ là... chỉ là..."
"Thật ra điện thoại của anh cũng chẳng có gì." – Mạc Dương cong môi đưa điện thoại của mình cho thiếu niên.
"Cảm ơn."
Siết chặt điện thoại trên tay, bề mặt nhẵn bóng của nó khiến trái tim Cristiano thoáng an tâm hơn. Cậu nhanh chóng chạy về phòng mình bằng tốc độ nhanh nhất.