Mưa đổ xuống London như một sự bình thường của tạo hóa. Chris hơi nghiêng đầu cảm nhận hạt mưa thấm sâu vào da thịt mình, hai bàn tay nhỏ nhắn không ngừng bám chặt vào lớp lông trắng tinh vì bị mưa tẩm ướt mà trông thật nhớp nháp.
Chris chợt ngoẻn miệng cười tựa như như hắn chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi bình thường. Hắn ghé miệng vào tai con dê trong khi hai tay vẫn cố ghìm chặt lớp lông trắng lại như cố giữ cho nó khỏi bật dậy, bỏ chạy vào trong rừng sâu. Chris không muốn bản thân phải tốn thời gian lựa chọn thêm một con dê nào nữa chỉ vì buổi lễ vẫn chưa được thực hiện.
"Ngươi ngửi thấy gì không? Là hương hoa hồng đấy."
Chris khẽ thủ thỉ với con vật lông trắng bên cạnh mình. Đây là khu vườn mẹ yêu thích nhất. Những bông hoa hồng thật thánh khiết làm sao, chúng được đích thân phu nhân Carlisle trồng xuống và chăm sóc thật tỉ mỉ. Bởi vậy tạo vật bẩn thỉu nhuốm màu tội lỗi như Chris không được đặt chân vào thiên đàng tràn ngập màu sắc này. Nhưng Chris vẫn làm vậy. Hắn đặt bàn chân tội lỗi của mình lên nền đất ẩm, để lại những dấu chân xấu xí tựa như kẻ hái táo nơi địa đàng năm xưa. Hắn chạm vào cánh hoa mỏng manh được nuôi trồng bởi giọt sương đêm. Chris dắt theo tội lỗi, lần nữa quay trở lại thiên đàng.
"Mi biết mi đang làm gì không?"
Có người bước đến bên cạnh đứa nhỏ đang ôm chặt lấy con dê. Mùi hoa hồng, mùi mưa chợt thay thế bởi thứ mùi nồng nặc đầy ghê tởm. Chris giương mắt nhìn quái vật khổng lồ đang bao trùm lấy mình. Quái vật là tổng hòa của những khối thịt đen kịt, nhão dính lại với nhau thành một thứ tởm lợm mang hình dạng con người. Quái vật cũng có tên. Gã tên William mà Chris là con quái vật nhỏ được cắt ra từ khối thịt bốc mùi nhất của của quái vật. Bởi vậy hắn có thể nghe thấy những linh hồn đang than khóc. Chúng cấu xé, gặm nhấm thân xác quái vật nhưng rồi lại bất lực nhìn gã chẳng mảy may tổn hại. Những linh hồn chuyển sang công kích Chris. Chúng nó mắng Chris là quái vật nhỏ, là thứ tanh tưởi như cha hắn. Từng tế bào, từng sợi tóc đến nhịp tim đều chứng tỏ Chris là tội lỗi.
Chris ngoẻn miệng cười nhìn bàn tay đen xì của mình. Tội lỗi bắt đầu chảy ra, nhỏ từng giọt từng giọt xuống cánh hoa hồng đỏ thắm. Rất nhanh thôi, hắn sẽ không còn là quái vật nữa.
"Rửa tội." – Chris vui vẻ mà trả lời quái vật. – "Trong sách đã viết, chỉ cần bắt một con dê sau đó dâng hiến cho Azazel và thả nó đi. Con dê sẽ gánh hết mọi tội lỗi."
"Rửa tội sao?"
Khối nhão dính đen ngòm chợt rách ra một lỗ thủng rồi dần tạo thành một vòng cung. Quái vật đang cười sao?
.
.
.
Mưa đã ngừng rơi. Chris vươn tay sờ lên mặt mình. Thứ chất lỏng đỏ tươi bắn lên mặt hắn vẫn còn mang theo hơi ấm. Dọc theo đường nét non nớt, giọt máu đỏ chảy xuống cánh hoa hồng.
Ấm áp quá!
Chris ôm lấy tội của mình. Màu trắng tinh khôi đã bị nước mắt đỏ của ác quỷ bao phủ. Ác quỷ có lẽ đã quá vội vã nên đã lỡ tay nhuộm cả hoa hồng mà thiên sứ yêu nhất.
Chris là tội vì vậy dù có rửa cũng không thể sạch được!
****
Chris lần nữa mở mắt ra. Căn phòng ánh vàng, tách trà nạm bạc. Mưa ngoài cửa kia lại đổ xuống lần nữa. Con vật với bộ lông trắng dùng ánh mắt vô hồn mà nhìn hắn.
"Vì sao không ăn? Ta đã đích thân mời đầu bếp Pháp đến chế biến."
Quái vật mở miệng nhắc nhở Chris. Ánh mắt gã cong lên hình thành một... hai cái miệng. Hai cái miệng mấp máy, không ngừng thúc giục Chris mau ăn đống thịt được bày biện đẹp đẽ trước mặt. Hắn nâng đĩa nhìn miếng thịt dê tỏa ra mùi hương mê hoặc trước mặt.
Dê nhỏ đứng ngoài cửa... Dê nhỏ nằm trên bàn... Dê nhỏ ngồi trên ghế...
Kéttt.
Tiếng dao va chạm với mặt đĩa đem lại cảm giác sởn da gà cho người nghe. Nhưng quái vật vẫn bình tĩnh lắc lắc ly rượu đỏ tựa máu. Rượu champagne đỏ xuống thảm lông trắng, tưới lên đầu dê bị ai đó bỏ quên.
Căn phòng ánh đỏ, tách trà nạm máu. Chris cúi người ho sặc sụa. Đầu dĩa đâm sâu vào cổ họng hòng cố đẩy miếng thịt vào sâu trong thực quản. Máu cùng vị thịt hòa với nhau. Chúng không ngừng nở ra, sinh trưởng thành một hình hài đang bóp nghẹn lấy cổ đứa trẻ đáng thương. Chris nuốt xuống miếng thịt dưới sự chứng kiến của con dê. Đôi mắt của nó trong suốt nhưng cũng thật vô cảm.
Quái vật nhỏ bụm miệng cố ngăn thứ chất lỏng màu đen đang sắp sửa trào ra. Hắn đang tự ăn tội của mình.
.
.
.
Chris mở to mắt nhìn hình ảnh trước mắt. Hai con người trần trụi đang quấn chặt với nhau. Mồ hôi dính nhớp, nước bọt giao hòa. Tất cả những hình ảnh xác thịt ấy phản chiếu qua màu sapphire xinh đẹp kia bỗng chốc hóa thành hai đoàn chất bẩn không ngừng hút ra đẩy vào.
"Ah...ừm... có người đang nhìn! Là con của ngài... ah..."
Môi đỏ khẽ mấp máy thành những âm tiết trúc trắc rồi bị nuốt chửng bởi quái vật. Mắt xanh nhuộm hơi nước, tóc vàng tựa ánh dương. Nàng cũng chỉ là một thay thế phẩm của thiên sứ. Thiên sứ thật đã bị quái vật nhốt lại, cả đời này cũng không ai tìm thấy được thiên sứ được nữa.
Chris giơ tay, lè lưỡi liếm láp vết thương vẫn còn đỏ lòm máu. Ngoài kia, dê nhỏ im lặng đứng trước cửa. Nó lẳng lặng nhìn cánh cửa lạnh băng như muốn xuyên qua nó mà tóm lấy Chris, xé bụng hắn moi ra phần thịt đã dung hòa với máu hắn kia. Chris đã ăn tội của mình vậy nên cả đời này hắn sẽ không được rửa tội.
*****
Thiên sứ bị quái vật nhốt tại một căn phòng nhỏ tựa như nàng Rapunzel bị nhốt tại tòa tháp cao. Quái vật thường xuyên đưa Chris đến gặp thiên sứ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, thiên sứ sẽ phát điên mà tìm cách để xé xác Chris.
Thiên sứ nói hắn là xiềng xích trói buộc nàng ở đây. Thiên sứ đang chờ hoàng tử của nàng. Hoàng tử sẽ đánh bại phù thủy, giải cứu công chúa và sẽ cùng nàng sống hạnh phúc đến cuối đời. Mọi câu chuyện đều sẽ có kết thúc như vậy.
Hoàng tử của thiên sứ, vị hoàng tử mà thiên sứ vẫn luôn nhắc đến bằng tất cả si mê. Nàng nói hoàng tử thật dịu dàng. Chàng đã cõng nàng băng qua hành lang thật dài để đưa nàng đến phòng y tế. Hoàng tử có mái tóc màu đen và đôi mắt của màn đêm nhưng trái tim chàng lại là màu mặt trời ấm áp. Thiên sứ yêu hoàng tử tựa như chàng là tất cả sinh mệnh. Giống như bây giờ, thiên sứ nửa điên loạn nửa đắm chìm mà nhắc đến hoàng tử trong khi móng tay vẫn găm sâu vào cần cổ non mềm của quái vật nhỏ tóc vàng.
Chris chìm sâu vào trong lớp bùn đen. Bùn chảy vào cổ họng đắng ngắt che lấp mất vị ngọt của chiếc bánh hắn vừa ăn. Bánh ngọt đến nỗi chỉ chạm vào đầu lưỡi của Chris, hắn đã vội vàng mà nhổ ra. Con dê vẫn đứng đó, một khoảng cách đủ xa nhưng cũng đủ gần đề quan sát Chris. Nó nhìn hắn, nhìn hắn dần trở nên yếu ớt vì thiếu dưỡng khí.
"Khi ấy tao tựa sát anh ấy, cả hàm răng đều ghim sâu vào da thịt. Ah~ Thật muốn nhai ngấu nghiến nhưng cũng phải thật kĩ càng để có thể cảm nhận mùi máu cùng da thịt ấm áp của anh ấy. Mày biết lúc ấy tao sung sướng thế nào không? Tao đã nghĩ nếu bản thân có thể nuốt hết anh ấy vào trong bụng để anh ấy mãi ở trong cơ thể mình đã đủ khiến tao rùng mình hạnh phúc đến phát ngất. Suýt chút nữa tao đã nuốt luôn đầu lưỡi của mình. Mọi người nói tao điên rồi. Nhưng tao thật sự quá yêu anh ấy~ Tao phải làm sao đây? Tao quá yêu anh ấy!"
Thiên sứ gào khóc. Giọt nước mắt của nàng chảy đầy trên mặt Chris. Chris chẳng hề quan tâm nàng đang lảm nhảm gì. Hắn đã nhai đi nhai lại câu chuyện của nàng 100 lần rồi. Nhưng cuối cùng hoàng tử không chọn thiên sứ mà quyết định nắm tay công chúa của mình. Vào ngày hoàng tử nắm tay công chúa bước vào lễ đường là ngày thiên sứ bị quái vật bẻ đi đôi cánh giam cầm tại tòa biệt thự xa hoa.
Quái vật ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần thiên sứ sinh ra quái vật nhỏ thì thiên sứ sẽ ở lại với gã. Ngày quái vật nhỏ ra đời thiên sứ đã hoàn toàn vỡ vụn. Thiên sứ căm ghét quái vật nhỏ, coi hắn là thứ bẩn thỉu khiến nàng không còn xinh đẹp trước mặt hoàng tử. Là hắn gặp đi đôi cánh, là hắn tròng vào cổ nàng một cái gông cùm. Còn quái vật, gã cho rằng quái vật nhỏ chính là nguyên nhân khiến thiên sứ xa lánh mình. Quái vật trút giận lên quái vật nhỏ. Thiên sứ nguyền rủa quái vật nhỏ. Còn những linh hồn thì chê cười hắn. Chris trở thành con dê để quái vật lẫn thiên sứ sơn màu tội lỗi lên lớp lông trắng. Quái vậy nhỏ có tội. Quái vật nhỏ sinh ra đã mang tội.
"Tại sao mày không chết đi? Làm ơn chết đi. Tha cho tao đi Chris!"
Chris ngây người nhìn thiên sứ yếu ớt cầu xin mày. Nhưng nàng đâu còn là thiên sứ nữa. Cánh của thiên sứ đã bị hắn ăn, hắn tròng lên cổ nàng một cái gông cùm. Thiên sứ không thể bay được nữa. Nếu nàng bay nàng sẽ ngã xuống, sẽ đập đầu xuống đất. Óc sẽ lòi ra, thịt cùng máu đan xen. Hai mắt nàng sẽ mở trừng trừng cả đời không thể nhắm lại.
Thật kì lạ! Khi nghĩ đến những chuyện ấy sẽ xảy ra với người sinh thành ra mình quái vật nhỏ lại chẳng có cảm xúc gì. Vì sao nhỉ? Vì bên trong hắn hoàn toàn trống rỗng. Chris chỉ là một cái bao tải mang hình người dùng để chứa đựng những tội lỗi. Chris là "oan dương". Là quái vật tượng trưng cho sự lệch lạc. Là khối thịt bẩn thỉu được cắt ra từ phần xấu xa nhất của quái vật.
Bùn đen hòa cùng hương hoa hồng. Chris nằm giữa vườn địa đàng tràn ngập sắc hoa. Hắn thở một cách yếu ớt, lắng tai nghe người hầu hốt hoảng lôi thiên sứ đi. Hắn nghe thấy thiên sứ gào thét muốn giết hắn. Tiếng hét cùng tiếng khóc. Cơ thể đau nhức. Hỗn loạn trùng điệp. Ảo giác cùng hiện thực đan xen. Chris cảm nhận được bản thân mình bị xách lên ném vào căn phòng tối tăm.
Căn phòng chồng chất nhiều búp bê tinh xảo. Ô cửa nhỏ vỡ vụn đủ để một tia sáng luồn vào. Cánh tay nhỏ bé, đốt tay mềm mại theo ánh dương xuyên vào ô cửa, chạm vào quái vật nhỏ.
Thật ấm áp!
Ánh dương không tanh nồng mùi máu không tởm lợm nhớp nháp. Ánh dương chỉ đơn thuần là ánh dương.
Chris nheo mắt lại. Hắn đang sung sướng. Hắn đã muốn hiến tế bản thân. Để máu thịt dung hòa, để quái vật nhỏ trở về nơi thuộc về nó. Nhưng một phép tính sai trong hệ phương trình của quái vật nhỏ xuất hiện. Hắn gặp được ý nghĩa khiến bản thân dừng lại nơi mặt đất.
-------------------------------------------------
Chris nặng nề mà mở mắt. Hắn cảm thấy cổ họng đau rát, hai mắt cay nồng. Cả cơ thể như bị hỏa ngục thiêu đốt, đau đớn vô cùng. Hắn theo bản năng mà tìm kiếm Mạc Dương nhưng chỉ chạm vào thinh không. Chris bật dậy và nhanh chóng bị một bàn tay đè xuống.
"Nằm yên nào." – Mạc Dương không vui mà nhìn nhiệt kế trên tay. – "Anh sốt khá nặng đấy."
Chris vẫn luôn dậy sớm hơn cậu. Cho dù hôm trước hắn có thức đến một, hai giờ sáng nhưng hôm sau khi Mạc Dương tỉnh dậy, cậu vẫn sẽ thấy vẻ mặt tươi cười của Chris trên bàn ăn ngập tràn màu sắc.
Đây không phải là một chuyện tốt. Chàng trai phương Đông tự thì thầm với bản thân. Ít nhất là với Chris.
Andrew nói đúng. Chris có lẽ đã quá ám ảnh về việc cậu sẽ rời đi. Mạc Dương biết trong điện thoại của mình có định vị hoặc đâu đó trên quần áo của cậu cũng tồn tại một thiết bị tương tự như vậy. Dù cậu đã nói hàng nghìn lần bản thân mình sẽ không đi đâu nhưng điều này vẫn không đem đến sự an toàn cho Chris.
Nếu không thể xác định được Baldr đang ở đâu. Tôi sẽ chết.
Chris nắm lấy tay Mạc Dương, thành kính mà đặt môi lên. Mạc Dương biết, Chris đang rất kiềm chế để bản thân không đi quá xa dẫn đến đổ nát mối quan hệ giữa hai người.
Quay trở lại hiện thực, sau khi xác định Chris sẽ ngoan ngoãn nằm yên trên giường, cậu nhanh chóng rời khỏi phòng, đi vào trong bếp.
Ngoài cửa sổ bụi mưa phủ trắng mặt cửa. Từng giọt nước như pha lê từ từ chảy dọc xuống, để lại trên mặt kính những vệt dài trong suốt. Xuyên vào trong làn mưa, Chris có thể nhìn thấy ánh mắt vô cảm của con dê.
Nó đã trở lại.
"Mày cũng giống như tao thôi." – Chris nghe thấy thiên sứ thì thầm bên tai mình.
Một năm trước nàng đã từ tầng cao nhất của viện tâm thần bay lên. Nhưng thay vì với tới bầu trời, thiên sứ lại đáp xuống mặt đất.
Giờ đây, nàng quay trở lại, đi theo Chris, trả thù hắn vì đã gặm mất đôi cánh của nàng. Thiên sứ đang sung sướng. Nàng ngồi trên nóc tủ bật cười khanh khách mà chế nhạo quái vật nhỏ do nàng tạo ra.
"Chúng ta đều là những kẻ điên, đều là những kẻ điên mong muốn chạm vào ái tình. Nhưng cuối cùng cái chúng ta có sẽ chẳng có gì. Đứa trẻ đó..."
Thiên sứ nhảy xuống, dùng bản tay chạm vào tấm ảnh trên bàn. Nàng vuốt ve khuôn mặt, chạm vào nụ cười của cậu như muốn chọc phá Chris khiến hắn phát điên. Chris cố kìm nén ham muốn lao ra khỏi giường, tóm lấy kẻ đang vuốt ve ánh dương của hắn. Hắn muốn chặt bàn tay kia, nhét nó vào cái miệng đang ngoác rộng, ép cho thiên sứ phải tự ăn chính bản thân mình. Nhưng hắn biết đây không phải sự thật. Đây chỉ là ảo giác trong vô số ảo giác khác. Là do Baldr rời xa hắn nên những ảo giác đã bắt đầu quay trở lại sao?
"Rồi nó sẽ ghê tởm mày. Nó sẽ thấy mày thật bẩn thỉu, dơ dáy. Nó sẽ ngửi thấy mùi tội lỗi nồng nặc trên người mày. Và rồi một ngày nào đó, thằng bé sẽ yêu một cô bé đáng yêu hoặc một chàng trai dịu dàng. Nó sẽ không yêu mày nữa! Chắc chắn nó sẽ không yêu mày nữa!"
Thiên sứ cười đầy độc ác mà ban bố ra lời tiên tri của mình. Quái vật nhỏ từ bụng thiên sứ chui ra vì vậy thiên sứ hiểu rõ quái vậy nhỏ sợ cái gì. Thiên sứ muốn nhìn quái vật nhỏ đau đớn, muốn nhìn hắn nôn ra bất hạnh rồi lại tự ăn ngược lại bất hạnh.
"Chris?" – Cửa phòng bật mở, Mạc Dương từ bên ngoài bước vào mang theo thứ sức mạnh vô hình mà di dời sự chú ý của Chris khỏi những ảo giác.
Chris lần nữa lấy lại được nhịp thở của bản thân. Mặc cho đầu óc hắn lúc này là một bãi hỗn độn bầy nhầy như món súp hỗn độn bởi mắt, lưỡi, gan, nội tạng... Chris vẫn mỉm cười với ánh dương của hắn.
"Nếu em hôn tôi một cái có lẽ tôi sẽ khỏi bệnh ngay lập tức đấy."
"Vậy chàng cứ mãi bệnh đi, chàng Bạch Tuyết của tôi."
Mạc Dương phì cười, lần nữa kiểm tra nhiệt độ trên trán Chris. Hôm nay cậu có một buổi họp tại Norton. Sau khi mọi việc kết thúc, Mạc Dương được mời đến tổ chức để làm việc. Tất nhiên một người đang trong tình trạng "thất nghiệp" như cậu sẽ không từ chối lời mời hấp dẫn như vậy rồi. Chỉ là hôm nay Chris có vẻ hơi khác lạ nhưng cậu lại không đoán ra được hắn khác thường ở đâu. Là do cậu quá nhạy cảm sao?
"Em để thuốc cùng cháo ở trên bàn. Anh nhớ ăn cháo đấy."
Thở dài nhắc nhở Chris vài câu rồi tặng cho hắn một cái hôn thật nhẹ trên trán, chàng trai phương Đông nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Mưa ngoài kia ngày càng nặng hạt hơn. Nặng đến nỗi gần như áp mất tiếng động cơ ô tô từ gara.
Mạc Dương có lẽ không biết, trong căn hộ của hai người có một căn phòng nhỏ nằm ở tầng trên cùng. Nơi đó, Chris cất giấu rất nhiều món đồ mà Mạc Dương chắc chắn sẽ không ngờ tới trên đời này sẽ tồn tại nhưng thứ đó. Hắn sợ dọa đến cậu nhóc nhà hắn, sợ chỉ một chút bất cẩn thân cũng có thể khiến cậu tan biến khỏi tầm mắt hắn lần nữa. Chris khóa cánh cửa đó lại, ném chìa khóa đi thật xa. Nhưng rồi ngày hôm qua, hắn phát hiện chiếc chìa khóa vẫn còn đó, nằm im trong ngăn tủ. Nó không ngừng tỏa ra ma lực dụ dỗ Chris mở căn phòng tội lỗi kia ra.
Thiên sứ có cánh vì vậy quái vật sẽ lo sợ nàng sẽ bay đi mất. Nhưng ánh dương sẽ không bay. Ánh dương sẽ trực tiếp biến mất trước mặt quái vật nhỏ. Tựa như rất nhiều lần trước đây...
Chris không nhớ nổi khoảng thời gian ấy mình sống như thế nào. Hắn chỉ nhớ hắn cho rất nhiều thuốc ngủ vào trong miệng. Nhưng khi thuốc ngủ trôi đến cổ họng lại hóa thành những miếng thịt dê đỏ lòm. Máu trào ra từ cổ họng khiến Chris cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn ôm lấy đầu con dê, cố gắng bẻ gập nó xuống. Cuối cùng lại chỉ khiến hai tay mình bị nung trong hỏa ngục.
Lạch cạch.
Tiếng động lạ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chris. Hắn nhận ra hai tay mình đã đặt lên cổ họng từ bao giờ. Chris bình thản buông tay. Hắn lắng tai nghe những âm thanh kì lạ phát ra từ ngoài cửa.
"Baldr?"
--------------------------------------------
Chú thích: Vì ngoại truyện này nhìn theo góc nhìn của Chris nên rất khó hiểu. William là quái vật, Chris là quái vật nhỏ. Margaret là thiên sứ (theo cách của William :>), Edwin là hoàng tử và Baldr là ánh dương.