Chạm Vào Hạnh Phúc

Chương 26: Nhục nhã



“Em đi đâu đấy?”

Quân Hàn vừa chạy vừa lớn tiếng nói. Ai mà ngờ cô lại đi nhanh thế chứ.

“Tôi đi đâu là việc anh có thể quản được sao?”

“Làm gì mà em phải cáu thế? Không tốt cho da mặt đâu, nhanh lão hoá đấy.”

Quân Hàn tiếp tục thói bông đùa của mình. Sam Y dừng lại nhìn anh rồi đột nhiên ngồi bệt xuống ven đường khóc. Cả Băng Băng và Quân Hàn bị cô doạ cho phát khiếp, luống cuống tay chân không biết làm gì.

“Sam Y, cậu đừng làm tớ sợ.”

“Em đừng doạ anh.”

Cả hai người đều đồng loạt lên tiếng. Sam Y tiếp tục khóc không để ý đến ai. Một lúc sau cô lại đứng dậy đi tiếp như không có chuyện gì xảy ra. Băng Băng và Quân Hàn đều há hốc mồm ngạc nhiên đi theo.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Quân Hàn không kìm được lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này. Băng Băng không ngừng nháy mắt ra hiệu im lặng. Quân Hàn biết điều không hỏi gì nữa.

“Hai người về đi, tôi lấy xe rồi tự về được.”

Băng Băng lo ngại nhìn cô:

“Liệu cậu có ổn không đấy?”

“Tớ rất ổn, không có chuyện gì hết.”

“Em như thế mà không có chuyện gì?”

Quân Hàn khó hiểu nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Sam Y. Cô đưa tay gạt hết nước mắt còn vương lại, cười cười:

“Thật sự không có chuyện gì, vừa rồi doạ hai người rồi.”

Tuy đang cười nhưng vẻ mặt Sam Y còn khó coi hơn là đang khóc. Quân Hàn nhất thời cảm thấy thương xót trào dâng trong lòng. Anh không biết nên nói gì, cũng không biết phải an ủi cô ra sao. Hoá ra cũng có lúc anh lại vô dụng đến vậy.

Sam Y về đến nhà cũng đã hơn 1 giờ sáng, ngôi nhà tối đen không còn chút ánh sáng. Cũng giống như trước đây, chỉ có mình cô trong ngôi nhà rộng rãi mà trống trải đến đáng sợ này. Cô không biết rốt cuộc Phong Thần và Hạ Khuê còn trong ngôi nhà này không, nhưng cô cũng không còn hơi sức để đi nghĩ về chuyện này nữa.

Sam Y mở cửa bước vào phòng ngủ. Cô còn chưa bật đèn lên đã bị ép sát vào tường. Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, Sam Y vùng vẫy muốn tránh ra nhưng cả người cô đã bị siết chặt.

“Anh đang làm gì ở đây? Buông tôi ra.”

“Vừa đi đâu về?”

Sam Y tức giận quay mặt đi không nói gì. Phong Thần thấy cô không trả lời thì nổi giận, càng ép sát cô vào tường.

“Có người vợ nào như cô ra ngoài ăn chơi đàn đúm thế không? Rốt cuộc là cô đi đâu? Với ai?”

“Anh cần phải quan tâm như vậy làm gì? Tôi chẳng bao giờ quản những việc của anh, anh lấy cớ gì mà tra khảo tôi như tội phạm thế?

Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau to tiếng như vậy. Sam Y không hiểu rốt cuộc anh ta tức giận cái gì, thân ai người đấy lo, hà tất cứ phải dây dưa không rõ.

Phong Thần không trả lời lập tức liền cúi xuống hôn cô. Anh cắn nát bờ môi cô cho đến khi ngửi thấy mùi máu tanh thì thả ra. Sam Y trừng mắt vô cùng chán ghét nhìn lại, anh ta coi cô là cái gì chứ?

Phong Thần bế Sam Y ném lên trên giường rồi lập tức đè cô xuống. Anh tiếp tục hôn lên môi cô, ra sức hút hết mật ngọt của cô. Sam Y lập tức giãy ra rồi lại bị giữ lấy. Thật nực cười! Cô là công cụ để anh ta phát tiết sao? Cứ tức giận là đến tìm cô để trút ra?

Sam Y lập tức chặt đứt mọi tia tình cảm vừa le lói trong lòng. Cô đang thầm đếm xem đã bao lần cô từ bỏ, rồi lại tiếp tục ôm lấy một tia hy vọng mà anh mang đến cho cô. Cô vẫn ngu ngốc lắm! Biết là cái bẫy mà vẫn còn lao vào như con thiêu thân. Sam Y ngước mắt lên nhìn Phong Thần. Người đàn ông đang điên cuồng đây có phải là người mà cô yêu thương suốt chừng ấy năm không?

Phong Thần xé nát chiếc váy trên người cô, đôi tay không ngừng hoạt động chu du trên cơ thể hấp dẫn đó. Anh thấy cô không chú ý liền cắn mạnh vào vai cô:

“Chuyên tâm một chút. Nhớ rằng người đàn ông đang yêu em là tôi.”

Ánh mắt Sam Y vô hồn nhìn lên chùm đèn pha lê treo trên trần nhà. Tay cô nắm chặt lấy ga trải giường vượt qua từng đợt cao trào. Sam Y cắn chặt môi đến bật máu, chưa bao giờ cô cảm thấy mình bất lực như lúc này, không thể phản kháng, không thể trốn tránh. Cô hoàn toàn tuyệt vọng!

Sam Y tỉnh lại bởi tiếng chuông điện thoại. Là Băng Băng gọi. Chắc hẳn cô ấy lo cho cô đây mà. Sam Y nghe điện thoại một cách lơ đãng. Trong đầu chỉ toàn nhớ lại một màn tối qua, đau đớn!

Sau khi ngắt điện thoại Sam Y lê từng bước một vào nhà tắm. Cô cần phải tắm rửa sạch sẽ! Cô cần phải xoá mọi vết tích mà anh ta lưu trên người cô. Nhìn mình trong gương mà Sam Y tự thấy chán ghét bản thân. Nhìn cô chẳng còn giống người nữa, tóc tai bù xù, mặt mũi nhem nhuốc, trên người thì toàn mấy vết xanh xanh tím tím. Giống ma hiện hồn thì đúng hơn! Cô bước vào bồn tắm ra sức cọ rửa cơ thể đến mức da thịt đỏ bừng, có chỗ còn rách da chảy máu. Nhưng vẫn không hết! Sam Y đành thở dài nằm bất động trong bồn tắm. Cô cứ mải suy nghĩ mãi về tình cảnh hiện nay của mình. Cô chẳng biết bây giờ mình và Phong Thần đang ở trong mối quan hệ nào. Là vợ chồng trên danh nghĩa sao? Thà rằng được thế đã tốt, tại sao cứ phải dây dưa với nhau không dứt thế chứ? Cứ coi nhau như người vô hình không phải dể sống hơn sao? Sam Y lười suy nghĩ tiếp liền dứt khoát quên đi, cô không quan tâm nữa, mặc kệ ai muốn sống thế nào thì sống. Cô mệt mỏi rồi, cô không muốn tự rước thêm phiền toái vào mình nữa! Thế nhé! Quên hết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.