Sam Y ngáp một cái rõ dài. Ngày mới lại bắt đầu. Cô chán nản rời giường chuẩn bị cho một ngày học mới. Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong, cô lại soi gương. Đối với Sam Y, soi gương đã trở thành thói quen tự bao giờ. Cô thở dài nhìn lại mình lần nữa và xách ba lô ra khỏi nhà.
Hôm nay là một ngày nắng thật đẹp, Sam Y cảm thấy tâm trạng mình cũng khá lên rất nhiều. Nhưng lại thấy Hạ Khuê đang đứng trước cửa lớp diễn màn tình cảm thì ngay lập tức tâm trạng của cô lại không tốt. Băng Băng không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô. Cao Bách nhìn thấy Băng Băng trên mặt hiện lên nét xấu hổ, cúi đầu xuống thấp không dám nhìn mặt cô.
"A, Sam Y, em, em..."
Hạ Khuê ra vẻ ta đây không sợ ngươi nhưng lại đưa ánh mắt sợ hãi như chú cừu non nhìn Sam Y, tay siết chặt lấy Cao Bách với bộ dạng đáng thương. Băng Băng nhàn nhã châm chọc:
"Cặp đôi hot nhất trường ta đây sao? Hồ ly tinh giành giật bạn trai người khác?"
Sam Y mải quan sát Hạ Khuê mà không trông thấy bóng dáng đang dần tiến lại về phía mình. Cô ngước mắt liền thấy thân ảnh quen thuộc đang tiến dần đến bên cô. Anh vẫn luôn như một vị thần cao ngạo thống trị muôn loài như vậy, khiến không ai có thể với tới. Nghĩ đến quãng thời gian được ở cùng anh, Sam Y cảm thấy thật hoang đường, như một giấc mơ xa vời.
"Đã lâu không gặp, Nam Phong Thần."
"Lâu ngày không gặp phong cách làm việc của cô vẫn không thay đổi." Phong Thần chăm chú nhìn cô, ám chỉ hành động của cô với Hạ Khuê.
Cô cười rộ lên, quả nhiên làm người xấu thì anh mới chịu nhìn cô. Nhưng bây giờ cô đã không cần ánh mắt đó nữa rồi. Cô đã tuyệt vọng, một vết dao anh đâm vào tim cô đã trở thành vết sẹo cả đời này không thể lành. Sam Y dứt khoát quay người bước đi, cố gắng không quay lại nhìn anh, chấm hết cho mối tình đơn phương này. Sáu năm qua cô vẫn luôn tưởng tượng ra hoàn cảnh hai người gặp lại nhau, cô sẽ nói những gì, sẽ giải thích chuyện hiểu lầm bấy lâu nay giữa anh và cô, nhưng thật không ngờ cô rất thản nhiên chào hỏi anh, cảm giác cũng không hồi hộp hay ngượng ngùng như cô vẫn nghĩ. Nhưng Sam Y chưa đi được bước nào đã bị một bàn tay nắm lấy:
"Ít nhất thì chúng ta cũng nên trò chuyện một chút chứ, người quen cũ."
Sam Y vùng ra nhưng Phong Thần không có ý định buông tay cô đã thế lại còn nắm chặt hơn như sợ cô chạy mất, trực tiếp lôi tay cô kéo đi ra sân sau học viện.
"Anh vẫn luôn ngang tàn và bá đạo như vậy!"
Sam Y hừ lạnh. Nhớ đến quãng thời gian còn học với anh, anh vẫn luôn bắt nạt cô, không hiểu anh khó chịu điều gì mà cứ sai bảo cô hết việc này đến việc nọ lại còn bắt cô học rất nhiều. Không hiểu sao lúc ấy cô có thể thích anh được cơ chứ? Sam Y bực bội nghĩ thầm.
"Xem ra mấy năm qua em vẫn luôn nhớ đến tôi, không những nhớ mà còn là rất nhớ nữa chứ!"
"Anh tự tin quá rồi. Sao anh có thể biết là tôi nhớ hay không chứ? Mà anh kéo tôi ra đây có mỗi chuyện này thôi à? Thế tôi về đây."
Đã có lúc cô chỉ mong anh đi mãi, không bao giờ quay trở về nữa. Chính ai là người bảo cô đừng xuất hiện trước mặt anh, giờ lại kéo cô ra đây?
"Đứng lại cho tôi!"
Phong Thần ra lệnh, anh bước lại gần cô:
"Tôi không cần biết em có nhớ tôi hay không, nhưng... Tôi rất nhớ em!"
Sam Y khó hiểu nhìn anh. Trước giờ anh luôn xua cô như đuổi tà, giờ lại cứ đứng sát vào người cô, Sam Y bực bội gắt gỏng:
"Anh quên trước khi đi đã nói gì với tôi à? Anh không thấy quá nhàm chán sao?"
"Tôi không quên nhưng khi đi xa tôi chợt nhận ra một điều: Tôi rất rất nhớ em!"
Phong Thần hôn nhẹ lên trán Sam Y, quay người rời đi không quên nháy mắt với cô:
"Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau rất nhiều!"
Phong Thần đi rồi để lại một Sam Y vẫn còn đang thẫn thờ, mọi phòng bị của cô, đã bị anh phá hết rồi! Sam Y cứ tưởng mình đã quên nhưng thực ra cô chỉ tự lừa mình dối người, cô chưa bao giờ quên được anh.