Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 59-1: Đàm phán (1)



☆Editor: Thủy Nhược Lam

"Cal, anh có biết vì con thuyền này mà chúng ta đã bỏ qua bao nhiêu tâm huyết, đây chính là RMS Titanic, nó không thể giảm tốc. Tôi cần nó để cho cả thế giới biết nó là tàu chở khách định kì lớn nhất, xa hoa nhất, hơn nữa tốc độ xếp hàng đầu, lấy nó để giảm thiểu tai tiếng và tổn thất từ Olympic." Ismay hình như bắt đầu nhả khói, hắn tê tê hai lần mới tiếp tục nói, "Tôi thật sự không hiểu nổi, giảm tốc không có chút ưu việt nào cho anh, anh mua không phải cổ phiếu của công ty quan đạt, mà là công ty vận tải bạch tinh RMS Titanic."

Sau đó là thanh âm mở quầy rượu, cùng lúc đó Cal mở miệng, anh nói: "Ông nói rất đúng, nhưng trước khi có điện báo, tôi cũng có quyền lợi đặt ra yêu cầu, giống như ông ở nhà ăn nói chuyện với thuyền trưởng, để thuyền gia tốc."

"Thuyền gia tốc đối chúng ta có lợi, nó cũng không phải Olympic, sẽ trực tiếp đi đâm núi băng." Ismay tức giận thấp giọng mắng, hắn vội vàng xao động đi qua đi lại."Anh phát điên cái gì chứ, phải biết rằng sau khi rời thuyền anh sẽ có lễ đính hôn, tất cả mọi người biết vị hôn thê của anh là Rose Bukater. Mà lúc này thì sao, tình nhân cũ của anh... Cô ta thật sự là tình nhân cũ của anh chứ? Được rồi, tôi sẽ không học theo lời nói của cô ta. Cho dù các người lúc trước có khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau, tôi hiểu biết mấy chuyện này, tôi cũng từng có thời tuổi trẻ."

Tôi nâng tay sờ cổ mình, vết ứ thương được chườm đã tan bớt. Chua xót nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa sàn tàu, một gốc cây màu xanh cản trở tầm mắt tôi. Ismay hùng hổ từ trong khoang thuyền truyền đến, "Khi đó đương nhiên sẽ vì một cái nữ nhân xinh đẹp trằn trọc không yên, anh yêu cô ta, chuyện này nghe qua thì vô cùng tốt. Nhưng anh không phải mấy đứa nhỏ có tí tuổi, anh không thể vì cô ta mà vứt bỏ hết thảy. Tôi và cha anh là bạn tốt, làm trưởng bối của anh, nhìn thấy anh không chút lí trí như vậy... Ai, thất vọng."

"Thất vọng?" Cal không chút để ý lặp lại lời hắn nói, anh hẳn là đang lấy rượu từ trong quầy rượu, kế tiếp chính là tiếng mở chai quen thuộc và tìm kiếm ly để đổ rượu.

"Quá thất vọng rồi, nó làm tôi từ đây về sau không dám tìm ăn bàn chuyện làm ăn nữa. Tuy nói như vậy rất liều lĩnh, nhưng lấy thân phận của anh, cái loại nữ nhân gì mà tìm không thấy, anh sao lại biến mình thành cái dáng vẻ này chứ." Ismay bước chân hoãn lại, hắn thành tâm thành ý hi vọng Cal có thể lãng tử hồi đầu, nhanh chóng đá văng nữ nhân không có lai lịch là tôi đi.

"Đó là chuyện của tôi, không cần ông liên lụy đến vấn đề chúng ta đang bàn bạc." Cal không vui vứt luôn cái ý tốt của Ismay đi, anh đi đến bên cửa sổ sàn tàu, chặn bóng dáng Ismay. Ánh mặt trời từ trên ghế dựa của tôi chảy xuống, dũng mãnh tiến trong cửa sổ, chiếu sáng lên khuôn mặt Cal, anh cúi đầu vừa khéo có thể nhìn thấy tôi. Tôi nằm ngửa đầu, anh cúi đầu tựa bên cửa sổ, ôn nhu ý cười từ khóe miệng anh lan tỏa, so với ánh mặt trời càng làm người ta mù mắt hơn.

"Dù sao tôi không có khả năng để RMS Titanic giảm tốc, vấn đề này không phải vì tiền, mà là tài nguyên." Ismay còn đang xoay quanh, hắn giống như cũng đi đến bên cạnh bàn đổ cho mình một ly rượu, tôi nghe được tiếng vang của chai và ly.

"Tài nguyên chính là tiền tài." Ý cười bên khóe miệng Cal biến mất, anh quay đầu nói với Ismay, "Tôi không tin ông vì danh dự quốc gia hay tâm tình hư vinh của công nhân, mà để thuyền gia tốc thêm. Đúng vậy, RMS Titanic là con tàu chở khách định kì lớn nhất từ trước đến nay được kiến tạo. Nhưng ghi chép này rất nhanh có thể bị đánh vỡ, công ty quan đạt cùng công ty nước Đức Hamburger đều đã hạ đơn đặt hàng, mấy chiếc thuyền năm vạn tính bằng tấn sẽ nghênh chiến với công ty White Star Line."

"Cho nên tôi mới muốn cùng bọn họ đấu lại, từ sau khi bạch tinh nhập vào IMM, chính phủ bên kia liền toàn lực duy trì công ty thủy vận quan đạt, công ty bọn họ hàng năm đều có thể có được một khoản trợ cấp lớn từ chính phủ. Hiện tại thị trường quốc tế chính là mỹ, lúc nào cũng có ý đồ đấu với nhau. Chúng ta đã đứng ở trong thời gian tốt nhất, tôi dựa vào cái gì mà phải thoái nhượng, một khi thoái nhượng công ty White Star Line ở Đại Tây Dương sẽ bị những công ty khác chia sẻ tuyến đường vận tải. Điều này cũng không phải mong muốn khi bạch tinh sát nhập vào công ty vận tải quốc tế, tôi muốn tài nguyên là ở thị trường quốc tế sừng sững không ngã."

Ismay đề cao thanh âm, trong giọng nói tràn ngập ý chí chiến đấu cùng tức giận.

Cảm xúc bất mãn này quấy nhiễu đến Cal, mặt anh chậm rãi trở lên thâm trầm, ở bên cạnh rèm cửa sổ màu xanh, thâm trầm lạnh lùng.

Sau đó tôi nhìn thấy anh không nhanh không chậm uống một ngụm rượu, trên mặt mang màu đỏ làm anh miễn cưỡng mang chút độ ấm. Anh lại khôi phục lại dáng vẻ mang theo khẩu khí cao ngạo trào phúng, "Ông có đủ tiền cùng bọn họ đối kháng sao? Cho dù ông gia nhập IMM, cũng không thể giải quyết tình trạng khốn quẫn tài chính của công ty White Star Line lúc này. Chẳng sợ RMS Titanic cuối cùng có thể đến New York vào ngày mười sáu, cũng không thể bỗng chốc liền biến thành linh đan diệu dược, làm công ty ông phấn chấn lên."

"Chẳng lẽ anh có phương pháp tốt hơn? Nếu RMS Titanic không đúng giờ xuất phát tôi sẽ phá sản, nếu nó ở trong quá trình vận tải xảy ra vấn đề, mà công ty bảo hiểm lại không chịu bồi thường, như vậy chính là phá sản trong phá sản." Ismay nặng nề đặt ly rượu lên trên mặt bàn, hắn hoàn toàn không còn dáng vẻ trưởng bối hiền lành khuyên bảo thiện ý Cal như vừa rồi, với hắn mà nói, lời nói của Cal giống như xương cá đâm vào tận cổ họng hắn, đau đến giơ chân.

"Nghe qua tình cảnh lúc này của ông thật sự không ổn lắm." Cal vui sướng khi người gặp họa nói, đương nhiên anh đã kiệt lực đè nén tính tình ác liệt phú gia công tử mang lại, để giọng nói của mình từ trào phúng biến thành đồng tình.

"Bởi vì phương pháp phản lũng đoạn, còn có chính phủ Anh Mỹ hiệp nghị, làm tình cảnh của chúng ta thật gian nan. Vốn dưới sự đầu tư của IMM ở Mĩ, có thể lũng đoạn tuyến đường vận tải ở Đại Tây Dương, nhưng lúc này chính phủ nước Anh lại toàn lực duy trì công ty quan đạt, bạch tinh cũng ở nước Anh, nghe qua thật sự là nặng bên này nhẹ bên kia."

"Quan đạt cũng không có nhập vào IMM, RMS Titanic chỉ có thể xem như tàu chở khách định kì của nước Mĩ, chính phủ nước Anh có mù mới đầu tư cho ông." Cal đong đưa ly rượu, rốt cục xoay người, đè nặng rèm cửa sổ đối mặt với người trong phòng khách.

"Mặc kệ nói như thế nào, giảm tốc đều là cái đề nghị ngu xuẩn. Hơn nữa đề nghị này còn là để cho đối thủ một mất một còn của chúng ta nhìn thấy, nếu không phải hứa hẹn của anh với số cổ phiếu có thể làm tôi phạm tội, anh cho là tình nhân cũ của anh sẽ không có việc gì sao? Đừng quên, cô ta cũng không tính là hành khách của RMS Titanic." Ismay thanh âm âm trầm, gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt hung ác lúc này của hắn."Một gián điệp thương mại, một nữ nhân có thể biết được hội nghị bí mật của cao tầng,đầu lĩnh của cô ta là ai? Anh còn dám vì cô ta làm như vậy, hơn nữa dưới tình huống anh không biết chút gì, anh còn trở thành đồng lõa của cô ta."

"Tôi đây đã mua cho cô ấy vé tàu." Cal hoàn toàn mặc kệ Ismay nói cái gì, anh tức giận là chuyện tôi không có vé tàu."Còn là khoang thượng đẳng." Nghe thanh âm của anh, những lời này mới là trọng điểm.

"Trên vé tàu tên là Emily Hockley, trừ phi anh có thể cử hành hôn lễ ngay trên tàu, bằng không căn bản không có người này." Ismay vẫn không thừa nhận cái tên "Emily" này, cho nên tấm vé tàu kia sau khi kết hôn mới được chấp nhận.

"Tôi mới không muốn cử hành hôn lễ trên con thuyền rách này, muốn cái gì cũng không có." Cal ghét bỏ nói, đề tài cũng chạy cách một vạn tám ngàn dặm so với lúc đầu.

"Cái gì? RMS Titanic là xa hoa nhất, anh còn muốn tìm con thuyền khác so sánh, hơn nữa cử hành hôn lễ sao?"

Các ngươi... Trọng tâm đề tài trật.

Tay tôi từ trên cổ đã đặt lên trên mắt, thật sự là không dám vọt vào đem trọng tâm vấn đề quay lại việc giảm tốc.

"Cho dù tôi lập tức kết hôn ở đây, ông có thể lập tức biến ra cho tôi bộ váy cưới sao?" Cal vô cùng không vừa lòng yêu cầu.

"Muốn áo cưới gì, chỉ cần có mục sư là đủ rồi." Ismay trực tiếp phản kích trở về.

Tôi thật sự muốn để hai bọn họ trực tiếp kết hôn.

"Dù sao tình huống của anh cũng đủ hỏng bét, RMS Titanic cho dù ngày mười tám đến New York cũng không có gì khác biệt." Cal không thể nhịn được nữa công kích trở lại.

"phải đúng buổi tối ngày mười sáu tới, bằng không báo chí biết lấy cái gì để báo cáo công tác." Ismay còn kém rít gào, phảng phất như hắn chịu đủ việc Cal cố tình gây sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.