Theo quán tính tôi hít sâu một hơi, động tác này vĩnh viễn giống như một loại bản năng khi tôi bắt đầu làm một chuyện gì đó. Mỗi lần cần giải quyết chuyện gì hay bắt đầu điệu múa trên vũ đài, tôi đều mím môi, khép hờ mắt, hít thở thật sâu.
Tôi dường như ngửi thấy mùi vị của nước biển và mùi nước sơn chưa khô của thân tàu. Hô hấp làm cho tôi khôi phục lại sinh cơ trên những cơ bắp đã quá mệt mỏi, cơ thể tôi giống như bông hoa quỳnh nở trong đêm tối, tiếng vang phát ra nhỏ tới mức không chú ý sẽ không nghe thấy, xương cốt tỉnh lại sau khi hấp thu dưỡng khí. Tôi nhẹ nhàng đứng lên, đút hai tay vào trong túi, mặt lạnh khiêu khích đáp lại, “Cái này rất đơn giản, tôi có thể làm động tác mà anh tuyệt đối không làm được, đánh cuộc hay không?”
Jack tò mò nhìn tôi, giống như muốn nhìn thật kĩ tôi một lần nữa, hắn buông đôi tay xuống, “Tốt, tiền đặt cược là cái gì?”
“Ngày mai Titanic sẽ ngừng ở cảng Queenstown để chở hành khách Ireland, người thua sẽ phải lên bờ. Chúng ta sẽ có một người thắng được hai tấm vé tàu, không phải sao?” Tôi bắt đầu khởi động bước chân tại chỗ, cảm giác làm đến nơi đến chốn này làm tôi tự tin hơn, tôi bắt đầu tìm kiếm tiết tấu cảm giác.
“Tiền đặt cược này thật lớn.” Jack khó xử nhíu mày, hắn học tôi hai tay đút túi quần, ở tại chỗ do dự đi lại vài bước, trầm tư vài giây rồi huýt sáo, “Đổ, đời người chính là một ván bài, chúc cô may mắn. Chút nữa mặc kệ là ai lên bờ, thì tiền đặt cược này vừa tổn thương người khác lại vừa mất lợi ích.”
Gặp được tôi chính là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của hắn, xin hãy tin tưởng tiền đặt cược này vừa lợi ch hai bên vừa có lợi ích.
Tôi không cho hắn thời gian ứng phó, xoay người lớn tiếng nói: “Đáp ứng rồi lại đổi ý anh chính là con chó nhỏ.”
Jack cứng miệng, lập tức không hé răng.
Tôi đi đến bên cạnh lan can thuyền, nhìn ra xa, lan can cao đến lưng tôi. Ngoài lan can là thân thuyền Titanic màu đen,dưới thân thuyền là cánh quạt. Một luồng gió biển phất qua, làm mái tóc tôi xõa tung ra, thật muốn gội đầu quá.
Ở bên cạnh lan can là cột cờ, cái cột cờ này chính là cái mà nữ chính cầm khi muốn nhảy xuống biển. Mà ở lúc này, nơi tôi muốn chinh phục chính là cái lan can này, không giống với mục đích của nữ chính là chết còn tôi muốn đi tìm con đường sống.
Tôi nhướng mày nhìn mặt trời đang lặn phía xa xa, hoàng hôn càng ngày càng xa. Ta nhớ lại cái sàn nhà ở phòng tập nhảy, các tấm ván xếp với nhau tạo thành một khe hở thẳng tắp, lúc tôi còn chưa tìm được phương hướng cho con đường vũ đạo sau này, ôi đã dẫm nát trên những tấm ván đó. Tôi nâng cao xương chân, xương cốt của tôi ở thân thể này cũng cứng rắn giống như tấm ván kia, nhưng điều tôi muốn là làm cho xương mềm xuống, bởi vì tôi phải trở nên vô cùng mềm mại. Tôi muốn làm chủ mỗi cái xương trên cơ thể mình, mỗi một sợi cơ, mỗi một lần cảm tình. Tôi phải khiêu vũ, đó là toàn bộ cuộc sống của tôi
Cân bằng là môn kĩ xảo vô cùng nguy hiểm, tôi đã từng đứng trên bờ tường hẹp dài trên sân thượng, bên dưới là độ cao sáu tầng. Tôi đứng hai chân thẳng thành một hàng, lúc đầu còn vững như Thái Sơn, cảm nhận điểm trung tâm. Con người mặc kệ đứng như thế nào cũng chỉ có một điểm trọng tâm, tôi đứng thẳng thân mình, biến thành một tảng đá mềm mại, không mang theo sự run rẩy sợ hãi, đứng cô độc một mình.
Ánh mắt của tôi từ trong quá khứ xa xôi quay trở về thực tại, lan can Titanic hình trụ thẳng dài mà hẹp, lan can màu trắng này có lẽ chỉ có chim biển mới có thể đứng vững như Thái sơn. mà ở bên ngoài lan can chính là mặt biển sâu mười thước, loại độ cao này tuyệt đối có thể làm chết người. Tôi cảm thấy ự nguy hiểm ở nơi này, ngay cả người múa nghiệp dư cũng không thể thi thố dưới điều kiện bên dưới không có đồ phòng hộ.
Bước chân tôi thay đổi, đầu ngón chân buộc chặt về phía trước thân, thân thể thẳng thắn, hai tay tự nhiên rủ xuống, đầu hơi hơi ngẩng lên trên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Sự mềm mại của thân thể này coi như đủ tư cách, tôi dùng ba tháng đem thân thể chưa từng múa này ép buộc trở nên mềm mại, nó trái với quy luật tự nhiên, liều mạng ép cho xương cốt vốn cứng rắn trở nên mềm mại là quá trình vô cùng thống khổ, thống khổ đến mức tôi có thể cảm nhận được sức nặng của hai chữ còn sống.
Ta yêu chết loại cảm giác này.
Vươn tay bắt lấy lan can, lực lượng tích tụ, chân chèo đi lên, một bậc lại một bậc. Gan bàn chân mềm mại như có thể cảm nhận được độ rộng của thành lan can, những người công nhân Ireland đó không biết mở rộng thêm sắt ở thành lan can sao?
Jack lăng lăng nhìn tôi, hắn đột nhiên mở miệng ngăn cản, “Như vậy rất nguy hiểm, chúng ta có thể chơi bài mà, này, xuống đi.”
Tôi cũng không muốn cùng hắn chơi bài, tôi không có kĩ xảo cùng vận may để có thể thắng hắn.
Thành lan can cuối cùng… Tôi nhanh tay cầm lấy thành lan can, rồi đột nhiên bùng nổ lực lượng, gân xanh ở dưới làn da nổi lên, hai tay bắt lấy lan can cả người đứng chổng ngược mà lên, chân đạp hướng hư không, đầu cúi xuống. Động tác này là bản năng của trí nhớ, cùng thân thể không có quan hệ gì, bởi vì từ lúc tôi tỉnh đến bây giờ tôi chưa từng làm huấn luyện chổng ngược.
Mũi chân duỗi thẳng chỉ lên trời, động tác này thật sự là động tác yêu cầu quá độ ở trong thế vận hội Olympic, mà độ cao cũng không dưới mười thước.
“Cô quả thực là thiên tài.” Jack kinh ngạc la lớn, rồi lập tức lấy ra tập bản thảo, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm tôi, cây bút trên tay hắn nhanh chóng vẽ lại cảnh tượng lúc này.
Tôi đã đi sâu vào trong trạng thái, cơ bắp bắt đầu run rẩy, nhưng tim tôi lại không đập hỗn độn một giây nào, nó nhảy lên bình tĩnh giống như là sa mạc yên tĩnh.
Tôi đang tìm điểm trọng tâm cơ thể, chỉ thuộc loại cảm giác khi cân bằng, cũng không sợ ngươi còn một ngón chân mà đứng trên một hạt cát, ngươi cũng tuyệt đối sẽ không té ngã.
Bởi vì ngươi là vũ giả, hai chân là linh hồn của ngươi. Linh hồn của ngươi đứng thẳng, thân thể của ngươi cũng sẽ vĩnh viễn lưu truyền.
Đúng, tôi là vũ giả.
Cho nên tôi phải đứng thẳng.
Chậm rãi, dúng, ngươi hiểu rõ cực hạn này mà, giống như không thể điều khiển được cơ thể, bản năng sinh lý đang nhắc nhở ngươi động tác này vốn không thể thực hiện được, bao gồm ngươi, ngươi không thể nào đứng thẳng được.
Thân thể này vẫn quá mức non nớt, tôi thờ ơ cúi mắt, ở lan can bên kia chính hoàng hôn trên biển, mái tóc màu vàng kim óng ánh vì tôi lộn ngược mà rũ xuống thành lan can.
Tôi không thể hô hấp, thân thể buộc chặt gần như sắp sụp đổ, chỉ cần tôi nói ra một lời, trạng thái thân thể tôi sẽ từ cứng ngắc mà hóa thành bọt phấn. Cắn môi dưới, mồ hôi lạnh theo trán của ta chảy xuống đến mép tóc.
Jack nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được, hắn vội vã nói: “Đủ đủ, tôi tuyệt đối không làm được, cô thật sự quá lợi hại.”
Tìm kiếm trọng tâm, ngươi là một đường thẳng, tôi rốt cục nhắm mắt lại, hai chân chỉ lên trời từng chút từng chút một hoạt động, giống như tôi buông tha cho hết tất cả mọi thứ, phải về đến mặt đất. Mũi chân khi tiếp xúc với lan can, tôi mở mắt thật to, ngụm không khí cuối cùng trong lồng ngực phun ra —— buông tay, thân thể đứng thẳng, mở ra hai tay giữ cân bằng.
Gan bàn chân của tôi đứng thẳng trên lan can, đầu hơi hơi ngẩng lên trên, hai tay hướng hai bên duỗi thẳng. Gió biển thổi đến, tầm mắt của tôi bị mái tóc che đi, ở dưới khe hở của mái tóc tôi nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt biển sóng sánh.
Thế giới này một mảnh yên tĩnh, giống như tôi đang đứng ở trung tâm thế giới.
I’ m the king of the world ( Tôi là vua của thế giới)