Lại một năm nữa thấm thoắt trôi qua, tiệc liên hoan cuối năm của Evergreen năm nay hoành tráng hơn năm ngoái. Quản lý Phương đáng lẽ sẽ nằm trong danh sách nhân viên xuất sắc nhất, nhưng vì scandal kia nên đành bị loại. Cho dù mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, ngành dịch vụ khắt khe sẽ không cho qua một vụ lớn như vậy. Phương Nghị cũng không mấy để tâm, anh còn tương lai dài ở đây, không lần này thì lần sau chắc chắn sẽ được.
Lạc tổng vẫn rất hào phóng cho các nhân viên thỏa sức vui chơi một hôm. Buổi tiệc vẫn như mọi năm, chỉ có điều hôm nay Lạc tổng đường đường chính chính dẫn theo phu nhân cùng ngồi ở bàn đại diện.
“Anh nhìn xem tại sao Ân Đồng lại mặc cái váy bảo thủ thế kia! Cô ấy còn trẻ hơn em, chẳng phải nên mặc thoáng hơn chút hay sao.”
Phương Nghị nhìn váy dạ hội cúp nửa ngực, đằng sau lưng trống không lại xẻ cao ở đùi của Hạ Tiểu Nhu liền điểm điểm vào mũi cô “Còn không phải Huân ca ca của em ghen nên cô ấy mới mặc như thế sao.”
“Ai nha, ý anh là em thật may mắn khi quen anh sao?”
“Còn không phải sao?”
Hạ Tiểu Nhu vừa cười vừa đánh yêu vào tay người đàn ông tự tin đến vô sỉ này. Tuy nói vậy nhưng cô cũng cảm thấy hạnh phúc với lựa chọn của mình. Nghĩ tới việc ngày xưa mình sống chết bám lấy Huân ca ca, cô lại le lưỡi lắc đầu. Cô mới không cần tuýp đàn ông gia trưởng như vậy, yêu nhau không phải nên tin tưởng nhau sao.
Thậm chí Ân Đồng còn nói với cô sắp tới sẽ nghỉ việc vì hai người lên kế hoạch sinh em bé. Hạ Tiểu Nhu mở to mắt, đây là thế kỉ gì a, cô và Phương Nghị nhất định sẽ không như vậy. Nhưng nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của Ân Đồng, cô biết bọn họ thật sự đã chọn đúng người.
Cô cũng trộm nghĩ, nếu Phương Nghị với Ân Đồng là một cặp, hẳn cô ấy sẽ không chịu được một tình yêu lý trí như vậy. Phương Nghị nhìn sang, không biết cô nghĩ gì mà cười tủm tỉm, liền hỏi “Vẫn đang tiếc nuối mình không được nổi bật như năm ngoái sao?”
Năm ngoái cô một thân kimono khoác tay Lạc Huân tiến vào sảnh dưới danh nghĩ vị hôn thê, chói mắt lộng lẫy nhất buổi tiệc. Hôm nay cô chỉ theo Phương Nghị ngồi ở bàn bình thường, lại chọn một bộ váy như bao người đẹp khác.
Nhưng tâm trạng hai lần đều trái ngược hoàn toàn. Ngày ấy cô ôm một bụng hiếu thắng đấu đá, muốn giành được hào quang rực rỡ nhất. Bây giờ cô đã biết âm trầm thu lại, làm việc chín chắn hơn, ngày càng trưởng thành. Hơn nữa hiện tại cô cảm thấy mình hạnh phúc hơn trước nhiều lần, cũng nhờ người đàn ông trước mặt này.
Cô nhìn anh, sóng tình trong mắt dâng trào thổ lộ với anh “Không, em không hối hận gì cả. Ở bên anh là tốt nhất! Phương Nghị, em đã nói với anh chưa? Em yêu anh!”
Lúc này, đèn đã tắt hết, nhạc từ từ nổi lên chuẩn bị cho màn khiêu vũ. Phương Nghị có thể tưởng tượng ra nét mặt của cô lúc này, biểu cảm đã hàng trăm vạn lần khắc sâu vào trí nhớ anh. Anh nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi đang hé mở chờ đợi, thì thầm giữa nụ hôn “Hạ Tiểu Nhu, gặp được em là điều may mắn nhất cuộc đời anh. Anh yêu em!”
Đèn từ từ sáng lên, mọi người cùng mời nhau ra sàn nhảy. Anh cũng cúi người xuống mời cô một điệu. Hai người dìu nhau trong tiếng nhạc, im lặng nhìn đối phương đắm say trong biển tình. Họ như có như không nghĩ đến thời điểm này năm ngoái, cảm thấy thật buồn cười. Rõ ràng người tốt nhất ở trước mặt mình thế nhưng lại không nhận ra, phải đi một vòng thật xa để thấu hiểu nhau.
Cô dựa vào người anh, đặt tai ở ngực nghe tiếng tim đập vững chãi, nhắm mắt để anh dìu đi. Thỉnh thoảng dừng lại để anh dắt đi, có lẽ cô cũng phải học cách nghỉ mệt. Phương Nghị cúi xuống nhìn cô, ôm eo cô khảm trong ngực, nhẹ nhàng đưa cô theo tiếng nhạc.
Hai người lặng lẽ đong đưa một lúc thì giai điệu sôi động vang lên báo hiệu chuyển một điệu mới. Điệu tango nóng bỏng khiến cả hai phải hoạt động hết công suất, Hạ Tiểu Nhu toát ra một lớp mồ hôi tinh mịn, dán vào người anh chặt cứng. Anh ghì chặt lấy eo ép cô đối mặt với mình, cảm giác hai bầu no đủ theo nhịp hít thở nhanh chóng của cô mà lên xuống kịch liệt. Tay anh chạm đến đùi cô, tà áo xẻ cao rơi xuống hững hờ.
Tia lửa điện xẹt qua giữa hai người, bầu không khí ái muội làm xuân tình nhảy múa rạo rực. Người cô nóng lên sau điệu nhảy cọ xát với anh, đầu gối hư hỏng làm như vô tình chạm đến đũng quần Phương Nghị.
Trong giây phút nóng bỏng nhất, Hạ Tiểu Nhu buông anh ra, lạnh nhạt nói “Em đi vệ sinh một lát!”
Phương Nghị cũng thả eo cô, quay về bàn uống một ngụm nước áp chế lửa dục. Không lâu sau anh cũng rời bàn, đồng nghiệp cùng bàn đều bận chơi đùa trên sàn nhảy, ắt hẳn không ai chú ý họ đi vệ sinh cùng một lúc.
Kéo cửa nhà vệ sinh chung (1) ra, quả nhiên Hạ Tiểu Nhu đang ngồi đó đợi anh. Cô giả bộ ngạc nhiên, hoảng sợ nói “Sao anh lại vào đây! Em đang đi vệ sinh nha!”
Anh bước đến, nâng cằm cô lên tán tỉnh “Nhưng em chưa cởi quần lót làm sao đi được. Để anh giúp em nhé!”
Vừa dứt lời, anh cúi xuống kéo cô đứng dậy. Ma trảo xấu xa xoa nắn cặp mông tròn căng sau lớp váy. Cô áp sát vào người anh, nơi tư mật kia cọ xát với đũng quần đã đội lên như túp lều. Vậy mà Hạ Tiểu Nhu vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói “Chạy vào nhà vệ sinh nhìn trộm em như thế này, em có thể kiện anh xâm phạm quyền riêng tư! Cô ả Reiko gọi là gì nhỉ, là quấy rối tình dục!”
“Nếu là em, anh tình nguyện. Nhưng mà em đã đói khát như thế này, xem ra cũng muốn bị anh “cưỡng bức” đúng không?”
Làm sao họ không đọc được sự thèm muốn trong mắt nhau. Điệu tango mãnh liệt đến như vậy, da thịt cọ xát nhau đã phát ra lửa từ lâu, chỉ hận không thể cùng đối phương chìm đắm trong biển dục.
Cô không trả lời, chỉ bắt lấy cánh tay anh đặt lên hoa huy*t. Bàn tay quen thuộc vừa chạm tới, một cỗ ẩm ướt lại trào ra, muốn anh phát điên rồi.
Chiếc váy xẻ tà hôm nay rất tiện lợi, Phương Nghị chỉ cần vén một chút đã có thể chạm đến nơi thần bí. Ngón tay mô phỏng động tác đâm vào quần lót đã sớm ướt trêu chọc cô, Hạ Tiểu Nhu cắn lên đầu vai anh nuốt tiếng rên ngọt ngào.
Anh quay người cô lại, đặt hai tay cô chống lên tường. Vẫn giữ phục trang phẳng phiu, Phương Nghị kéo khóa quần, gậy th*t thô to lập tức nhào ra chọc lên mông cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, bình thường muốn làm tư thế này có chút khó khăn. Hôm nay Hạ Tiểu Nhu mang giày cao gót, hoa kính nằm ở độ cao vô cùng thuận tiện đang rỉ nước mời gọi anh.
Phương Nghị bắt lấy eo cô, nhấp một cái đi vào ngọt ngào. Hai người cùng kềm chế tiếng rên, cô chỉ dám ư ử trong cổ họng. Dù sao đây cũng là nhà vệ sinh chung, vụng trốn lén lút như thế này đã rất kích thích rồi.
Một tay anh quấn lấy chiếc eo mảnh khảnh như muốn bẻ đôi, một tay vòng ra trước nhào nặn bầu vú cup D to lớn. Lại là loại váy cúp ngực dùng mút che chắn, Phương Nghị dễ dàng tóm lấy nụ hoa, dùng hai ngón tay vân vê thỏa thích. Không cần nhìn cũng biết hạu đậu đỏ này đang cứng rắn nhếch lên đòi anh yêu thương.
Tay Hạ Tiểu Nhu bám lên tường, mông nhích sát đến hạ bộ của anh. Cô cảm nhận được âm nang thô to đánh vào mông mình kịch liệt, côn th*t bên trong không ngừng khuấy đảo đến tận cửa tử cung.
Bỗng dưng anh nhấc một chân cô gác lên tay mình. Hạ Tiểu Nhu đã mang giày cao gót, bị những cú sục của anh làm cho thần trí mơ màng đứng không vững, nay chỉ còn một chân, chỉ biết dựa vào người anh làm điểm tựa. Tay cô cũng quấn lấy cổ anh đầu quay ra sau hôn anh nồng nàn.
Tư thế này khiến hai người dán sát vào nhau, eo Hạ Tiểu Nhu cong một đường hoàn hảo khiến cự long vào sâu không kẽ hở. Cô thích thú dùng múi thịt bên trong cắn lấy anh, không biết tại sao dạo gần đây anh đổi loại bao cao su có những nốt sần sùi. Mỗi lần anh đâm vào, những nốt thô to đều đè lên vách âm đ*o làm cô run rẩy, lại thêm quy đầu cố tình chọc đến nơi mẫn cảm nhất. Cô chỉ có thể run rẩy hưởng thụ khoái cảm cực đại anh đem đến, một lần lại một lần gọi tên anh không ngừng.
Đang trong lúc kịch liệt nhất, hai người nghe tiếng đập cửa dữ dội
“Trong đó có ai không! Tại sao nhà vệ sinh này cũng giành lâu đến vậy!”
Giọng nói vô cùng gấp gáp, lại loáng thoáng nghe được tiếng thở hổn hển. Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu trao đổi ánh mắt, chả lẽ có một cặp đôi nào đó còn gấp hơn họ sao. Không được, không được rồi, cô đã muốn đến, không bận nghĩ đến người khác. Cả người cô run lên không trụ vững, đổ cả vào người anh.
hoa huy*t lên cao trào vừa phun nước vừa nuốt lấy nuốt để côn th*t. Phương Nghị biết mỗi lần Hạ Tiểu Nhu lên đỉnh sẽ phải gào thét mấy bận, anh bịt chặt miệng cô, vừa phải khống chế độ lực đâm vào, gấp đến mồ hôi đầy đầu.
Tiếng đập cửa bên ngoài lại nhanh hơn, Hạ Tiểu Nhu sợ bị phát hiện nên co rút càng mãnh liệt. Ô ô cô không chịu được, con quái thú gân guốc kia không ngừng chà đạp hoa tâm làm người cô run lên muốn gục ngã, khoái cảm cứ kéo dài không chịu dừng lại.
“Tiểu dâm đãng, cả hai cái miệng đều ngậm anh chặt như vậy, em muốn cắn đứt anh sao!” Phương Nghị cất giọng nhỏ như muỗi truyền vào tai cô, bàn tay bị cô gặm loạn khống chế tiếng rên, cái miệng bên dưới càng không phải nói, quyến luyến anh không rời.
Hạ Tiểu Nhu cũng cố gắng áp chế giọng mình hờn với anh “Anh mau ra nhanh lên, em nghĩ hai người bên ngoài gấp muốn phá cửa rồi!”
“Bọn họ đợi chán sẽ đi tìm nơi khác! Cho dù chúng ta có xong cũng không thể ra cùng lúc được!”
Trên đời này lại có người vô sỉ thế sao! Cô cũng biết mình không đấu lại khoản ăn nói với anh, liền im lặng tiếp tục hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt. Bọn họ ở trong nhà vệ sinh của khách sạn năm sao cao cấp tận hứng đại chiến ba trăm hiệp. Vừa phải giữ quần áo sạch sẽ, vừa phải khống chế tiếng rên, loại tình thú này cũng thật hành hạ hai người nhưng cũng vô cùng kích thích.
Phương Nghị thống khoái đem Hạ Tiểu Nhu làm đến hoa huy*t đỏ tươi ma mị, d*m thủy chảy tràn xuống đùi không khống chế được. Sau khi thỏa mãn, anh lấy khăn giấy tỉ mỉ lau cho cô, thuận tiện ăn đậu hũ đôi chân thẳng tắp mê người. Hạ Tiểu Nhu có chút mệt, dựa vào người anh để anh chăm sóc cho mình, vuốt thẳng lại bộ lễ phục đắt tiền.
Hai người chỉnh trang cho đối phương một lượt, xác định không có gì khác lạ mới gật đầu. Cô thì thầm vào tai anh “Anh đoán hai người kia đã đi chưa?”
Anh vuốt tóc cô, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn “Để anh ra trước xem tình hình, em cứ ở trong này đợi anh!”
Hạ Tiểu Nhu đứng trong góc, Phương Nghị bước ra trước. Nhìn xung quanh không có ai, anh ra dấu cho cô đi ra. Hai người an toàn ra khỏi nhà vệ sinh, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trong tiệc liên hoan công ty mà lôi kéo nhau làm chuyện kích thích này chắc chỉ có quản lý Phương. Cô luyến tiếc nhìn anh, đi về phía sảnh tiệc của Evergreen trước, anh sẽ vào sau. Bọn họ không muốn đồng nghiệp cùng bàn thắc mắc tại sao hai người đi đâu đó về cùng nhau, rất khó giải thích nha.
Vừa ra khỏi khu nhà vệ sinh, cô nhìn thấy kẻ không muốn gặp nhất, là Reiko.