Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 71



Tiếng còi cảnh sát làm huyên náo của nhà kho, ánh đèn xe cảnh sát đỏ rực, khiến người xem lóa mắt.

Cố Thu từ từ đưa đôi tay đầy máu lên, run rẩy sờ lên mặt của Thời Thiếu Tu, mặt trắng bệch nở nụ cười: “Em, yêu anh....”

Nước mắt Thời Thiếu Tu bỗng rơi cuống, anh nhắm mắt lại, hôn sâu vào môi của Cố Thu, nhưng cảm nhận được tay Cố Thu đang dần tuột khỏi người mình.

Hơi thở của anh run rẩy, vội ôm chặt Cố Thu, khóc lên trong đau đớn.

Thẩm Giai Vân đứng bên cạnh đã trở nên hồ đồ, cứ ngơ ngờ quỳ dưới đất, sớm đã bị cảnh sát còng tay lại.

Tầm nhìn của Thời Thiếu Tu bỗng trở nên mơ hồ, máu anh lẫn với máu của Cố Thu, dẫn dần tụ thành một đống máu dưới nền nhà, cuối cùng, anh ôm lấy Cố Thu, ngã vào vũng máu đó, nhắm đôi mắt lại.

“Xe cấp cứu đến chưa!”Âm thanh cảnh sát vang lên bên ngoài.

Bác sĩ mặc áo blue trắng khiêng giá khiêng đến, khiên hai người lên xe cấp cứu, hỗn hển rời khỏi.

Nửa tháng sau.

Thời Thiếu Tu từ trong hôn mê từ từ mở mắt, nhìn ra ngoài của sổ là một mảng tối đen, dường như vọng lại tiếng pháo hoa đang nổ.

Anh từ từ nghiêng đầu, mở cửa sổ, nhìn thấy phòng kế bên vang lên tiếng trống mừng giao thừa.

Cánh cửa phòng bệnh bị ai đó mở ra, Dương Thạc cầm tô mì nóng hổi đi vào, lấy đũa gắp mì lên, đang tính ăn, đột nhiên, thấy mắt của người trên giường bệnh, đang nhìn mơ màng ngoài cửa sổ.

Đôi đũa rơi “bạch” xuống nền nhà, Dương Thạc kinh ngạc vui sướng hét lên: “Trời ơi! Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Vội đặt tô mì lên bàn bên cạnh, tiến gần đỡ lấy anh: “Anh thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?”

Thời Thiếu Tu nhẹ nhăn mày, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cố Thu đâu? Sao rồi?”

Dương Thạc hay nói hay kể lễ ấy, đột nhiên lại im lặng, anh im lặng nhìn Thời Thiếu Tu, đột nhiên há miệng, rồi cúi thấp đầu, không nói gì.

Trong phòng bệnh rất im tĩnh, bên ngoài vọng lại tiếng buổi tiệc đêm, nghe mơ hồ có tiếng pháo nổ cũng như tiếng pháo hoa “bùm bùm”.

“Thời Thiếu.” Dương Thạc ngồi xuống, thở dai: “Tôi nói cậu cái này, cậu phải cố lên.”

Thời Thiếu Tu mắt nhìn xuống, nhìn thấy mình đang đeo kim truyền nước, nói một câu: “Cố Thu, đã không còn nữa sao.”

Dương Thạc nuốt nước bọt, cúi đầu: “Bà nội, vì cái chết của Thời Phong Thụy, vì cậu bị thương, bệnh tim tái phát, đã qua đời rồi.”

Thời Thiếu Tu ngẩng cao đầu, kinh ngạc nhìn Dương Thạc, ánh mắt đỏ hoe, đôi tay nắm chặt, đầu mũi kim xuyên vào da thịt, máu chảy không ngừng.

“Ối ối ối, cậu cẩn thận tí đi!” Dương Thạc vội chạy đến, vội ấn chuông kêu: “Cậu đừng kích động, cậu như vậy không được đâu.”

Thời Thiếu Tu hô hấp hấp hối, anh một tay kéo cây kim ra, lật người xuống giường, nhanh chóng vội vã, xém té xuống nên nhà, may được Dương Thạc đỡ lấy.

“Dẫn tớ đi gặp nội.” Thời Thiếu Tu nắm chặt lấy tay Dương Thạc, toàn thân không kiềm được run lên.

Dương Thạc nhìn ánh mắt đầy bi thương của anh, thở dài, gật đầu.

Trước khu mộ tối tăm, bà nội và Cố Thu nằm cạnh nhau.

Thời Thiếu Tu quỳ xuống đất, nước mắt rơi xuống, anh đưa tau ra, sờ vào tấm ảnh trên mộ, lại quay đầu, nhìn Cố Thu, cười đau khổ: “Cố Thu, trước đây chúng ta, xét cho cùng vẫn là có duyên không phận, cho dù mọi hiểu lầm đã được hóa giải, mà vẫn không thể bên nhau sao?”

Gió thổi hiu quạnh, thổi đến đau rát cả mặt, Dương Thạc mắt đỏ lên, quay người đi, châm một điếu thuốc, im lặng hút thuốc.

Thời Thiếu Tu ngồi dựa vào bia mộ, nhắm hai mắt lại.

Cố Thu, kiếp sau, em có nguyện lòng tha thứ cho anh?

(**Lời dịch giả: mình dịch xong cuốn tiểu thuyết này đúng 10h đêm, mình cùng ngồi đó khóc cùng nhân vật, khóc cho một cuộc tình, khóc cho Cố Thu, Thiếu Tu, cốt truyện ngắn nhưng đầy ý nghĩa, đã yêu nhau thì nên tin tưởng, mất đi rồi hối hận đã muộn màng. Cảm ơn đọc giả._Hai li – nhóm Boss)

______________________________ENDING_____________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.