Chân Đế

Chương 1: Một cái tên, hai số phận



- Ta không cam lòng!

Trong hư không vô tận, Cổ Tước ở trước mặt một lão giả râu tóc bạc trắng gầm lên. Mà lão giả kia cũng không tỏ ra giận dữ, chỉ vuốt mặt thở dài thườn thượt, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

- Tiểu tử, ta cũng không cam lòng, nhưng nếu bây giờ ngươi chết thì linh hồn của ta nhất định bị móc ra khỏi ngọc bội, sau đó bị nhét vào trong thân thể của ngươi, cho dù ta vận dụng linh hồn lực ra ngăn cản cũng không làm gì được loại dị thuật quỷ quái này...

Lão giả vừa than thở vừa giải thích:

- Lại nói, nhập thể ngươi rồi, một cái xú danh đi bắt nạt chiếm xác tiểu bối, ta là gánh không nổi. Cho nên bản thân lão phu cũng không thèm cái thân thể này của ngươi!

- Ta... Ta không thể cứ như vậy chết đi!

Cổ Tước nghiến răng, siết nắm tay nói ra:

- Cho là ta nhất định chết, cũng không thể giao thể xác cho ngươi được!

- Vậy ngươi muốn sao đây? Ngươi ta đều không làm gì được thứ dị thuật hỗn đản này.

Lão giả bất lực hỏi.

- Làm sao ta biết được a!

Cổ Tước vò đầu bứt tai cằn nhàn:

- Làm sao ta biết được miếng ngọc nát kia có phong ấn linh hồn Tiên Vương cổ đại chứ!

Cách đây không lâu, Cổ Tước nhặt được một miếng ngọc nát bên bờ sông. Nó chỉ tình cờ trôi dạt vào bờ chỗ hắn đang luyện võ nên tiện tay bỏ túi luôn. Ai ngờ được đây là cổ ngọc chứa đựng linh hồn hoàn chỉnh của một vị Tiên Vương thời cổ đại.

Đến hôm nay, Cổ Tước không may chết đi thì lâm vào hoàn cảnh hiện tại. Chỉ cần hồn phách Cổ Tước rời xác, lão Tiên Vương kia lập tức bị dị thuật trong cổ ngọc đẩy vào trong cơ thể hắn.

Hai người rơi vào tình huống tiến thối lưỡng nan. Tiên Vương không muốn trở thành một tiểu tử vô dụng, mà Cổ Tước cũng không muốn để Tiên Vương chiếm xác.

Trầm mặc hồi lâu, lão Tiên Vương bắt chuyện với Cổ Tước:

- Tiểu tử, mau kể ta nghe chuyện của ngươi.

- Chuyện của ta?

Cổ Tước chỉ mặt mình hỏi.

- Đúng vậy, chuyện đời của ngươi.

- Tại sao ta phải kể cho lão gia hỏa ngươi nghe?

- Nhanh. Chúng ta không có nhiều thời gian. Bớt hỏi nhảm!

Cổ Tước không hiểu tại sao lão Tiên Vương muốn biết chuyện đời hắn, nhưng thấy lão sân si to tiếng như vậy hắn cũng sợ, đành vô lực kể lại câu chuyện từ nhỏ tới lớn của mình.

Cổ Tước sinh ra trong một gia tộc quyền quý ở Thịnh Hoa thành, là một tiểu thiếu gia quyền cao chức trọng. Tuy trên danh nghĩa là vậy, nhưng từ nhỏ hắn đã không được hưởng loại phú quý kia, ngược lại còn bị người trong tộc ghẻ lạnh, khinh thường.

Mãu thân của Cổ Tước là một nữ tử phàm nhân bị phụ thân hắn là đương nhiệm gia chủ Cổ gia trong lúc say xỉn bên ngoài mang về, nàng sinh hắn xong thì không lâu sau qua đời.

Cổ Tước sinh ra tuy thân thể khỏe mạnh, nhưng hoàn toàn là người thường, không có chút tư chất tu luyện, để hắn làm nông thì đảm bảo là thiên tài, nhưng để tu huyền khí thì không được.

Sinh ra trong một thế gia nhiều đời tu luyện huyền khí, Cổ Tước lập tức mất vị trí ‘thiếu gia’ của mình, mà cha hắn cũng không có cảm tình gì đặc biệt với mẹ con hắn, vẫn luôn làm ngơ trước việc Cổ Tước bị mấy đứa trẻ đồng lứa khinh bạc, đánh đập.

Nhưng ông trời không có tuyệt đường người, từ nhỏ hắn vẫn luôn được Cổ gia trưởng nữ, cũng là đại tỷ của hắn bảo bọc che chở. Nàng đồng thời còn là một tuyệt thế thiên tài tu luyện huyền khí, được Lam Hà tông đặt cách trở thành đệ tử nội môn mà không cần khảo hạch.

Cuối cùng Cổ Tước không muốn mãi núp sau lưng đại tỷ Cổ Dạ Tuyết của mình, nên hắn bắt đầu luyện võ thuật phổ thông, đồng thời cũng tìm được một bộ thể thuật nhập môn rèn luyện thân thể. Kết quả hắn trở nên khôi ngô cường tráng, người thường đảm bảo không phải đối thủ, nhưng tu sĩ chỉ cần vận dụng chút huyền khí liền có thể đem hắn giết mấy lần.

Đối với kết quả này, Cổ Tước là chín phần không cam lòng, một phần thỏa mãn là có chút tiến bộ, mỗi lần bị đánh không còn thê thảm như lúc nhỏ nữa.

Đến mấy ngày gần đây, Cổ Dạ Tuyết phải ở lại tông môn không về được nên lập tức có người đến tận cửa kiếm chuyện. Sau đó không cần nói cũng biết, hắn bị mấy tên tu sĩ trẻ tuổi trong gia tộc bắt bẻ đánh đập một phen. Cổ Tước cũng không phải đất sét dễ nắn, nên hắn vùng vẫy một lúc thì đấm gãy mũi được một tên, rồi lại bị mấy tên khác đánh đến chết.

Tất nhiên, hắn chết rồi thì sẽ không biết được xác của mình đã bị mấy tên kia vứt xuống sông. Bọn hắn cũng không sợ gia tộc trừng phạt vì mạng của Cổ Tước không quan trọng.

- Bi kịch a...

Lão Tiên Vương híp mắt, vuốt râu khẽ nói.

- Chết thì cũng chết rồi. Hơn nữa, ta cũng đánh gãy mũi được một tên, cũng xem như không phải hoàn toàn không thể phản kháng, nếu không thì đúng là ta chết không nhắm mắt...

Cổ Tước lắc đầu, thở dài nói ra.

- Được rồi. Ta đã nghĩ thông suốt.

Lão Tiên Vương thần thái trịnh trọng nói ra.

Thấy lão đột nhiên nghiêm trang như vậy, Cổ Tước cũng không khỏi ngẩn ra.

- Ngươi nghĩ thông cái gì?

- Tiểu tử, ta bỏ ra vốn gốc, đặt cược hết thảy lên người ngươi.

Lão Tiên Vương vừa tay kết ấn vừa nói:

- Tương lai nhất định không được làm ta thất vọng!

- Ngươi, ngươi là muốn làm gì ta a!

Cổ Tước giật mình lui mấy bước, cách xa lão Tiên Vương ra.

- Nghe cho kỹ, ta cũng gọi là Cổ Tước, ngươi ta vậy mà cùng họ cùng tên, chỉ có điều là hai số phận hoàn toàn khác, đây xem ra cũng là ý trời, là định mệnh. Hiện tại ngươi có cho ta thể xác của ngươi ta cũng lười sống lại, nắm xương già cổ lão như ta không thuộc về thời đại này. Cho nên, bây giờ ta để ngươi luyện hóa linh hồn ta, khởi tử hồi sinh, đồng thời còn đạt được ký ức cùng tuyệt học cả đời của ta. Cả đời ta không có thu đệ tử, không có sáng lập thế lực cho riêng mình, mà ta lại không muốn công pháp, tuyệt kỹ của mình thất truyền, nên hôm nay liền đem tất cả giao lại cho ngươi. Còn bản thân ngươi có nhờ vào y bát truyền thừa của ta mà làm nên trò trống gì hay không, thì đó là chuyện của ngươi. Có điều, ngươi cầm truyền thừa của ta mà làm không nên chuyện, ta chết thành quỷ sẽ trở về cắt ch*m ngươi!

Cổ Tước ngẩn ra một lúc thì tỉnh lại, siết nắm tay, trịnh trọng nói ra:

- Nếu ngươi thật sự cho ta cơ hội, ta đảm bảo tương lai ngươi sẽ không thất vọng.

Trong lòng hắn không tin tưởng lão gia hỏa này chút nào, nhưng hiện tại hắn thật đã chết rồi, không có lựa chọn nào khác dành cho hắn, nên Cổ Tước đành phải cắn răng làm liều, thà hắn làm ra cố gắng khởi tử hồi sinh còn hơn là cứ như vậy thăng thiên, giao lại thân xác cho lão.

- Cốt khí không tệ.

Lão Tiên Vương gật đầu khen một tiếng, sau đó gọi Cổ Tước lại:

- Đến. Chúng ta bắt đầu.

Trong thế giới hư không, linh hồn Cổ Tước bước đến gần linh hồn lão Tiên Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.