Đại môn Cổ gia bị đạp tung. Lính gác cổng còn chưa kịp hoàn hồn thì lại bị thêm một phen hồn phi phách tán. Lý do là bọn hắn nhìn thấy bóng người đang tiến vào sân trước Cổ gia.
Người này dáng dấp mảnh khảnh, đường cong uốn lượn, đồi núi chập chùng, nhan sắc đủ yêu kiều để câu hồn nam nhân cửu giới, nhưng đôi mắt nàng lúc này lại vô cùng sắc bén, ẩn ẩn có huyền quang cuồng bạo lưu chuyển trong đáy mắt sâu thẳm.
Trên thực tế, không chỉ trong đáy mắt, mà hiện tại bên ngoài, trên người nàng cũng là nộ khí trùng thiên, huyền khí màu xanh biển cuồn cuộn bộc phát, không đè nén thu liễm chút nào.
Đây là Cổ Dạ Tuyết, vị đại tỷ vẫn luôn yêu thương, bảo bọc Cổ Tước.
Đi hỏi khắp Thịnh Hoa thành, ai ai cũng sẽ miêu tả Cổ Dạ Tuyết là một nữ hài tử ôn nhu dịu dàng, là tiên nữ không nhiễm bụi trần trong trí tưởng tượng của mọi người. Nhưng hiện tại thì hoàn toàn không giống với lời miêu tả kia. Lúc này, cả Cổ gia đều là tránh xa nàng tám trăm thước, không ai dám mở miệng thở mạnh một tiếng, ngay cả mấy vị trưởng lão tu vi khó lường cũng không hiểu vì sao bản thân không dám nhìn thẳng mặt nàng, phải né đi ánh mắt kia.
Ngày thường, chuyện gì nàng cũng có thể mỉm cười bỏ qua, vì gia tộc, đồng thời cũng vì không muốn lôi kéo rắc rối đến Cổ Tước. Nhưng hiện tại thì tốt rồi, cái mấu chốt kia trong lòng nàng cuối cùng bị người trêu tới, Cổ Dạ Tuyết là nuốt không xuống cỗ lửa giận này.
- Dạ Tuyết, có chuyện gì? Ngươi đạp cửa nhà như vậy, mặt mũi Cổ gia để đâu!
Đại trưởng lão Cổ Hùng vội vã nhảy ra hỏi chuyện.
Cổ Dạ Tuyết đè nén lại, hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Đại trưởng lão, không biết đệ đệ của ta hiện đang ở đâu?
- Ý ngươi là tiểu tử Cổ Tước kia?
Đại trưởng lão nhướng mày hỏi lại.
- Vâng, là Cổ Tước.
- Việc này... Ta cũng không rõ. Sao ngươi đột nhiên lại quay về gia tộc tìm hắn?
Đại trưởng lão không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không khỏi ngơ ngác:
- Không phải là ngươi phải bế quan chuẩn bị cho kỳ khảo hạch đệ tử thân truyền Lam Hà tông sao? Cứ như vậy bỏ về là không tốt! Danh dự của Cổ gia đều phó thác trên người ngươi a.
- Đại trưởng lão, đối với việc này, Dạ Tuyết tự có sắp xếp, sẽ không cô phụ gia tộc nuôi nấng bồi dưỡng.
Cổ Dạ Tuyết thu liễm tức giận, khẽ nhún người cúi đầu, sau đó nói ra:
- Nhưng ta nhận được tin đệ đệ đã mất tích hai ngày không về, mà huyền khí ta để lại trên người hắn cũng hoàn toàn bị triệt mất, nên mới gấp gáp trở về.
Tin tức này là đến từ một lão nô tài rất thân cận với cả Dạ Tuyết lẫn Cổ Tước. Ngoài ra, với thực lực của nàng, nàng cũng từng để lại một chút huyền khí trên người Cổ Tước, âm thầm theo dõi bảo vệ hắn, hôm nay đạo huyền khí kia đã theo sinh mệnh của Cổ Tước trôi đi mất.
Bình thường nàng sẽ không làm quá mức, nhưng trong cơn hoảng loạn hôm nay, nàng lại vô ý mất bình tĩnh, đem đại môn Cổ gia đánh tung ra, có chút hối hận không kịp.
Đại trưởng lão không quan tâm Cổ Tước chút nào, nhưng hắn biết Dạ Tuyết nhật định sẽ lật tung Cổ gia lên nếu nàng không đạt được một câu trả lời thỏa đáng, nên hắn đành âm thầm thở dài một cái, nói ra:
- Được rồi, ngươi về phòng trước đi, ta cho người đi tìm hiểu một chút.
- Tạ đại trưởng lão thông cảm cho Dạ Tuyết.
Nàng cuối cùng bình tĩnh lại, trở về hình ảnh thục nữ nhu thuận. Tuy nhiên, nộ khí trên người vẫn còn rất nặng, nên người hầu đều không dám lên tiếng hỏi han gì, chỉ ngoan ngoãn dâng trà hầu hạ nàng trong im lặng.
Ngồi nhấm chén trà trong phòng, tâm trí Cổ Dạ Tuyết hiện lên một đoạn ký ức.
Trong đó có hình ảnh của một tiểu tử quật cường dù bị đánh đến máu me đầy mặt, cả người bầm tím, nhưng hắn vẫn một lần lại một lần đứng dậy, chắn ở trước người nàng. Mãi cho đến lúc một vị trưởng lão chạy đến ứng cứu, hắn mới thở ra một hơi gục ngã.
Nghĩ đến đó, Dạ Tuyết cũng không nhịn được thở dài thườn thược.
- Tiểu thư, Cổ Tước thiếu gia là người rất mạnh mẽ, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lúc này, thiếp thân nha hoàn của nàng mới mạnh dạn lên tiếng an ủi.
- Mong là vậy... Bằng không...
Dạ Tuyết chỉ nhẹ nhàng nói mấy chữ, nhưng nha hoàn kia cảm nhận được độ nặng của mấy chữ này nên lập tức im lặng, không dám hó hé thêm tiếng nào nữa, địa vị như nàng căn bản không có gan chen miệng vào loại chuyện cỡ này. Nàng biết rất rõ Cổ Tước có phân lượng như thế nào trong lòng tiểu thư nhà nàng.
Một lúc sau, đại trưởng lão lại đến tìm Dạ Tuyết.
- Đại trưởng lão, không biết tình hình đệ đệ ta thế nào?
Cổ Dạ Tuyết dùng giọng điệu bình tĩnh nhất hỏi.
- Cái này...
Sắc mặt đại trưởng lão tối sầm, do dự không nói được.
Thấy vậy, ánh mắt Dạ Tuyết dẫn trở nên băng lãnh, nàng mờ mờ đoán ra độ nghiêm trọng của sự tình lần này, xem ra đệ đệ bảo bối của nàng không chỉ là bị đánh bình thường.
- Theo ta.
Cuối cùng đại trưởng lão khó khăn lắm mới nói ra một câu.
Cổ Dạ Tuyết đi theo đại trưởng lão đến hậu viên Cổ gia thì tim nàng rớt cái bịch.
Giữa sân, một cỗ thi thể tái nhợt không còn chút sinh mệnh, toàn thân ướt sũng đang nằm im bất động. Từ y phục đến diện mạo đều là đệ đệ nàng, không phải nhầm lẫn với người khác.
Dạ Tuyết đến bên Cổ Tước, quỳ xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Đại trưởng lão, không biết... đây là “kiệt tác” của ai?
Nàng gằn hai chữ “kiệt tác” khiến ngay cả đại trưởng lão nghe vào cũng cảm thấy như là tiên nhân chi diệt ngôn, vừa ra khỏi miệng là thiên địa băng diệt, cửu giới lụi tàn.
- Dẫn người vào.
Đại trưởng lão vừa ra lệnh, bốn thanh niên bị đệ tử Cổ gia dẫn vào. Đau ở chỗ là bốn thanh niên này cũng mặc trang phục Cổ gia. Hiện tại sắc mặt bọn hắn không khác gì tội đồ sắp bị trảm đầu. Bọn hắn căn bản không nghĩ là sẽ bị truy ra, vì ở Thịnh Hoa thành có biết bao nhiêu người từng đánh đập, hành hạ qua Cổ Tước, số lượng nghi phạm thật sự là rất nhiều.
- Mấy đứa này liền để bọn chúng đi lên núi lao động trừng phạt đi.
Đại trưởng lão thở dài nói ra. Đệ tử chính tông Cổ gia bị đưa đi làm lao động trên núi đã là rất nhục nhã rồi, nên hắn căn bản không có nghĩ tới loại trừng phạt nào nặng hơn nữa.
- Lên núi lao động?
Thế nhưng giọng nói lạnh lùng của Cổ Dạ Tuyết liền khiến hắn thấy không ổn.
- Đại trưởng lão, có câu “nợ máu trả bằng máu” a...
Bịch, bịch!
Bốn thiếu niên bị ánh mắt của nàng dọa té ngã.
- Dạ Tuyết!
Đại trưởng lão nghiêm giọng nói:
- Không nên vì một phế tài mà làm quá mức!
- Quá mức? Đệ tử đồng môn tàn sát lẫn nhau thì không là quá mức sao?
Đại trưởng lão trầm mặc không nói. Tuy hắn không ưa gì Cổ Tước, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, Cổ gia sẽ bị dị nghị, đánh giá cách dạy đệ tử, để cho chúng giết nhau.
- Khặc, khặc, khặc!
Đúng lúc này, đột nhiên Cổ Tước ho khan dữ dội, ói ra một đống nước sông.
- Ta mắng con mẹ nó!
Trong lúc ho khan, hắn yếu ớt chửi bậy mấy tiếng. Cái quá trình luyện hóa, dung hợp linh hồn kia đúng là địa ngục, vô cùng khó thừa nhận, bây giờ cho hắn tiền hắn cũng không muốn lại một lần nữa nếm qua cái tư vị khó chịu sâu thẳm từ trong linh hồn kia.
- Đệ đệ! Đệ đệ! Ngươi còn sống!
Bầu không khí nặng trịch bỗng chốc bị đánh tan. Dạ Tuyết hoàn toàn lờ đại trưởng lão, quay sang nâng Cổ Tước lên, ôm hắn vào lòng, đồng thời truyền một tia huyền khí vào người hắn, giúp hắn hồi phục chút sinh lực. Bất giác, nước mắt đã ướt đẫm hai má nàng.
- Ha ha, đệ đệ ngươi là mạng con gián... trời cũng không thu thập được ta...
- Tiểu thử thúi! Chỉ giỏi nói nhảm! Ta mặc kệ ngươi!
Cổ Dạ Tuyết tức giận mắng hắn một cái, nhóm người định bỏ đi.
- Ây ây, tỷ tỷ đại nhân a... Là ta nói sai, người đừng giận, đừng giận...
Cổ Tước hiện tại một ngón tay cũng nhấc lên không nổi, nhưng cái miệng lại vô cùng hoạt bát năng động, để cho Dạ Tuyết vừa giận vừa có chút buồn cười lại cười không nổi.
Lúc này coi như đại trưởng lão không vừa mắt Cổ Tước cũng phải kinh hỉ, may mắn không có vì hắn mà đệ tử số một cùng gia tộc trở mặt. Tuy hắn có chút ngờ vực làm sao một cái xác đột nhiên sống lại, nhưng nghĩ đến Dạ Tuyết, hắn hoàn toàn đem chuyện này vứt sang một bên. Chỉ cần Cổ Dạ Tuyết lấy lại được đệ đệ bảo bối của nàng thì chuyện gì cũng dễ thương lượng.