Lưu tiên sinh, có thể để người của tại hạ đi không?
Cổ Tước chắp tay, cẩn thận nói.
- Nàng là tình nhân của ngươi?
Cẩu nhân nhìn Thanh Ngọc, sau đó quay lại hỏi Cổ Tước.
- Cái này... không hẳn là như vậy.
Cổ Tước đáp.
- Vậy nàng đối với ngươi không quan trọng?
Cẩu nhân thong dong hỏi tiếp.
- Lưu tiên sinh, không phải chỉ có tình nhân là quan trọng đối với ta. Nàng tuy không phải cùng với ta là một đôi, nhưng cũng là người vì ta làm việc. n, nàng không phải nữ nhân của ta, nhưng vẫn là đối với ta rất quan trọng.
Cổ Tước bình tĩnh đáp.
- Ta hơi hiểu rồi, nhưng mà......
Cẩu nhân đưa tay về phía Thanh Ngọc, mấy ngón tay chó chậm rãi co lại. Lập tức, Thanh Ngọc dựng người lên, nhìn giống như đang bị một cái đại thủ bóp lại vậy.
- Lưu tiên sinh! Chuyện ngươi đi tìm câu trả lời không có liên quan đến bọn ta! Nếu ngươi làm quá đáng, đến lúc ta vào cái địa phương kia ở Thiên thành, đừng trách sao ta không nể mặt!
Cổ Tước nghiêm giọng, từ tốn nói ra.
- Ngươi nghĩ mình có đủ bản lĩnh vào đó?
Cẩu nhân lạnh nhạt nói.
- Hừ, không những đủ bản lĩnh đi vào, mà còn đủ bản lĩnh gõ cửa phủ thành chủ nữa kìa.
Cổ Tước cười khẩy nói ra.
- Ta không ngại ngươi vào đó, nhưng hiện tại ngươi phải đem đến cho ta câu trả lời.
Cẩu nhân nhếch miệng chó cười tà, nói ra.
- Đừng nghĩ ngươi uy hiếp được ta.
Cổ Tước hừ lạnh, tinh thần lực tràn ra, tạo thành một cái ấn chữ Thiên. Thiên Ấn tỏa ra ánh sáng màu hoàng kim thật sáng chói, khiến Thanh Ngọc trợn mắt nhìn cả hai người trước mặt.
Cẩu nhân nhìn cái Thiên Ấn một chút, sau đó nới lỏng bàn tay ra, thở dài:
- Thôi, đừng như vậy.
Cổ Tước thu Thiên Ấn lại, lãnh đạm nói:
- Vậy ngươi thả người.
Cẩu nhân nhìn Thanh Ngọc, lại nhìn Cổ Tước, híp mắt nói ra:
- Ta có thể giúp nàng tiến thăng huyền căn Thiên Mộc, từ đó có cơ hội đại thành Thánh Trúc thể.
Cổ Tước cười nhạt đáp:
- Cái đó ta làm cũng được, cần gì nhờ tới ngươi.
Cẩu nhân gật đầu nói tiếp:
- n, nhưng ngươi có yếu quyết Tiên Trúc Tâm sao? Dù ngươi có thì cũng sẽ giải nghĩa được sao? Dù ngươi giải nghĩa được thì sẽ nói cho nàng hiểu được sao?
- Hừ......
Cổ Tước trong bụng là một cục tức thật to. Khai Thế Tiên Vương quả thật không có biết chân quyết của Tiên Trúc Tâm. Môn huyền công này ngang hàng với Băng Thần Quyết, thuộc loại công pháp Thiên phẩm chỉ xuất hiện trong thần thoại. Mà cho dù hắn đúng là có thật thì cũng không thể dạy cho Thanh Ngọc được, vì bản thân hắn cũng không hiểu rõ Tiên Trúc Tâm.
Có điều, hắn biết rất rõ là cẩu nhân này sẽ làm được. Hắn là một loại tồn tại bất hủ vô cùng khó lường. Hắn nắm trong tay huyền kỹ, huyền công đẳng cấp kinh thiên, lại còn có cảm ngộ rất sâu đối với những thứ này. Có thể nói, cẩu nhân này là một trong những thiên hạ đệ nhất đại minh sư. Giao Thanh Ngọc cho hắn thì nàng chắc chắn trở thành cao thủ, nhưng điều kiện mà hắn đòi thì không phải ai cũng có thể lấy ra được. Chưa kể, làm hắn mất hứng thì hắn sẽ giết luôn cả Cổ Tước lẫn Thanh Ngọc.
- Nói điều kiện đi.
Cổ Tước biết rằng cò kè mặc cả thêm nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng Thanh Ngọc, nên hắn không có cách nào khác. Hiện tại hắn chỉ là một cái Huyền Sư nho nhỏ, cũng không phát huy được tất cả sức mạnh của Thiên Ấn kia. Hơn nữa, cái Thiên Ấn này là hàng nhái, dùng tinh thần lực của Cổ Tước kết thành, không phải Thiên Ấn chân chính a......
- Ta muốn ngươi mang đến một cái Tỏ Tâm Bài.
Cẩu nhân nói.
- Hả? Ngươi muốn soi vào đạo lý làm người của ta? Vì cái gì?
Cổ Tước trợn mắt hỏi lại.
- Ta nhìn ra được, trong mắt ngươi có nữ nhân khác. Nhưng đến cùng ngươi vẫn kiên trì bảo vệ tiểu nha đầu này. Ta cảm thấy... các ngươi có thể giúp ta tìm câu trả lời.
Cẩu nhân bình thản đáp.
- Hai vạn năm. Hai vạn năm a, Lưu Đồng. Thậm chí sư trụ trì Hồng Liên Tự cũng đã đứng ra giúp ngươi, vậy mà ngươi vẫn y nguyên không ngộ ra được, không giải nguyền chú được......
Cổ Tước bất mãn nói ra.
- Chuyện đó hiện tại ta không có nghĩa vụ phải bàn luận với ngươi. Hiện tại, ta chỉ muốn ngươi đi Táng Tâm Cốc, lấy ra một cái Tỏ Tâm Bài. Lúc ngươi mang Tỏ Tâm Bài tới, ta đảm bảo nha đầu này đã là Huyền Hoàng, ngoài ra còn tiểu thành Thánh Trúc thể.
Cẩu nhân từ tốn trả lời.
- Để ta nói chuyện với nàng một lát......
Cổ Tước thờ dài nói. Hiện tại hắn thật sự là hết cách rồi. Hắn đánh không lại Lưu Đồng là một chuyện, nếu như vì xô xát mà đem cả mạng của Thanh Ngọc bồi vào thì quá không thỏa đáng. Dù gì thì nàng cũng đã theo làm việc cho hắn mấy tháng nay, không phải chốt thí a.
- Các ngươi cứ thoải mái hàn huyên.
Cẩu nhân nói xong liền biến mất, như một bóng ma vậy.
Cổ Tước lại thở dài thêm một hơi nữa, sau đó đến ngồi bên cạnh Thanh Ngọc.
- Xin lỗi......
Thanh Ngọc nhẹ giọng nói ra.
- Đây là lỗi số phận a. Xưa nay rất ít người đoán được hành tung của tên cẩu nhân kia. Hắn nay đây mai đó, mỗi ngày đều là ở một chỗ khác. Làm sao ai biết được hắn sẽ xuất hiện ở đây chứ?
Cổ Tước lắc đầu nói ra.
- Ngươi cũng thật ngốc!
Thanh Ngọc bỗng nhiên nổi giận, quay sang trách Cổ Tước.
- Há? Vì lý do gì?
Cổ Tước ngớ ra, chỉ chỉ vào mặt mình hỏi.
- Tình thế như vậy, ngươi vốn có thể rút lui a! Ta không biết cái Táng Tâm Cốc đó là loại địa phương gì, nhưng mà nghe tên nguy hiểm như vậy, ngươi thông minh dài hạn lại ngốc đột xuất, đồng ý đi vào đó tìm cái gì gì kia. Ta với ngươi cũng không phải nghĩa nặng tình thâm gì a!
Thanh Ngọc nhíu mày nói một lèo.
- Ách. Nàng cũng không cần nổi giận như vậy a. Hay là cứ xem như ta làm vậy để tán tỉnh nàng đi.
Cổ Tước gãi đầu, cười nói.
- Tán tỉnh? Tán tỉnh cái đầu ngươi a! Trên đời này làm gì có kiểu tán tỉnh như vậy!?
Thanh Ngọc trợn mắt, lớn tiếng nói ra.
Cổ Tước cười khổ vuốt cái mũi, sau đó nghiêm túc lại, nói ra:
- Đúng là giữa chúng ta không có tình sâu nghĩa nặng gì. Nhưng mà ta cho nàng biết, ta là thành tâm muốn thu nhận người làm việc cho ta. Mà thế lực của ta sẽ lung lay nếu ta chỉ dùng tiền của ra mua chuộc. Cho nên đối với người mà ta đã tiếp nhận, ta muốn dùng tâm ý ra thành lập mối liên hệ gắn kết. Hiện tại, cho dù có nguy hiểm hơn nữa ta cũng muốn cứu nàng ra.
Thanh Ngọc nhìn hắn, lại hỏi:
- Ngươi tự hỏi xem có đáng không? Ta chỉ là một cái tán tu phổ thông a......
Cổ Tước nhìn thẳng vào mắt nàng, đáp:
- Lần này đúng là có chút đặc biệt, việc công việc tư lẫn lộn. Nhưng loại lẫn lộn này lại không hẳn là xấu. Ngược lại rất thuận tiện đối với tình huống này của hai người chúng ta.
Thanh Ngọc tò mò hỏi:
- Ngươi nói lần này công tư lẫn lộn, là lẫn lộn như thế nào?
Cổ Tước nhe răng cười, nói ra:
- Công là nàng đúng thật sẽ thoát thai hoán cốt dưới sự dẫn dắt của Lưu Đồng, nên tính ra là rất đáng đầu tư đánh cược một lần. Tư là... ta thật lòng thích ngày thường cùng nàng chơi đùa, giống như thời điểm ở trong hoa viên Nam Thiên vậy. Có lẽ, dung nhan lẫn tính cách của nàng đều khiến người không tự chủ được mà cảm thấy vui vẻ lây.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén a, Cổ Tước vẫn thường xuyên chọc ghẹo trêu đùa Thanh Ngọc, nàng cũng rất xinh xắn, hắn không thấy thích mới lạ. Có điều, đúng là chưa thể gọi là tình yêu được, bởi hai người đã ở gần được bao lâu đâu. Trong khi hắn cùng với Dạ Tuyết từ nhỏ đã ở cùng nhau.
Đó là phần của Cổ Tước. Còn phần của Khai Thế Tiên Vương thì khác. Đó là nỗi lòng không muốn lặp lại sự ngu xuẩn năm xưa. Hiện tại, nếu hắn đã thích Thanh Ngọc, mà duyên phận lại không từ bỏ hai người, thì hắn mười phần sẽ dốc sức chinh phục trái tim nàng.
Tất nhiên, trách nhiệm trên vai hắn là không được bỏ quên Dạ Tuyết cùng Vân Kỳ.
Vân Kỳ nghe hắn nói thì mở to mắt, cực kỳ ngạc nhiên. Nhưng sau đó lại đưa tay đẩy hắn một cái, gò má hơi ửng hồng, bối rối nói ra:
- Ai, ai thèm được ngươi thích a!
Cổ Tước nhìn Thanh Ngọc né ánh mắt của mình mà cười tươi rói:
- Nàng có thèm hay không ta cũng đã thích nàng rồi. Chấp nhận số phận đi.
Thanh Ngọc đánh hắn mấy cái, mà thật ra tay không có chút lực nào, chống đối:
- Há, ta không có ngốc, làm sao chấp nhận bị ngươi lừa gạt được! Ngươi, ngươi đợi ta trở thành Huyền Hoàng, thành tựu cái... cái Trúc thể gì đó... tới lúc đó ngươi làm sao đủ bản lĩnh chinh phục bổn cô nương!
Cổ Tước véo má Thanh Ngọc, cười nói ra:
- Cái này là nên. Nếu nàng không được theo học minh sư như Lưu Đồng từ sớm, trong lương lai sẽ có nhiều địa phương hữu ích ta không dẫn nàng theo được. Ta đúng là có thể giúp nàng, nhưng sẽ tốn nhiều thời gian hơn rất nhiều, đến lúc nàng đạt được mục tiêu thì ta cùng tỷ tỷ, Vân Kỳ đã đi đến một độ cao mới rồi. Nhưng nếu có Lưu Đồng, chuyện sẽ rất khác.
Thanh Ngọc là tán tu có xuất thân phàm tục, được Cổ gia nuôi thành chân chạy vặt, tiền đồ của nàng vô cùng có hạn. Trên thực tế, nếu lúc trước Cổ Tước không cho nàng một viên Huyền Đan, có khả năng cả đời nàng cũng không Khai Thiên Địa được. Thứ nhất là vì bị Cổ gia kềm hãm, không ra ngoài tự do gia nhập dong binh đoàn kiếm tiền mua Huyền Đan được. Thứ hai là vì nàng không được dạy tu luyện tới nơi tới chốn, cảm ngộ nông cạn.
Vì vậy, cách duy nhất để nàng không bị bọn người Cổ Tước bỏ lại phía sau là gặp được tông sư yêu nghiệt như Lưu Đồng, kẻ mà ngay cả Khai Thế Tiên Vương cũng không thể vượt qua được. Lưu Đồng sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian cho cả Thanh Ngọc lẫn Cổ Tước, vì hắn còn có bệnh trạng của Lam Tú Nhi cần phải lo, thương thế của Bạch lão cần phải chữa. Kinh khủng hơn nữa là Thiên Ngọc Tiên Vương còn đang trong túi không gian của hắn.
Khai Thế Tiên Vương có nghịch thiên hơn nữa thì hiện nay cũng chỉ là một tên thiếu niên Huyền Sư trung kỳ. Hắn chỉ có một đôi bàn tay để luyện dược, một cái mồm để giảng đạo, không phải đại năng ba đầu sáu tay, không thể cùng một lúc cặn kẽ lo cho bốn người được.
Hơn nữa, hắn biết rõ tình huống của Lưu Đồng, biết rõ nguyền chú trên người hắn, biết rõ qua bao nhiêu tuế nguyệt mà Lưu Đồng vẫn chưa một lần thất hứa với ai, dù là đại nhân vật hay kẻ nghèo hèn. Đây chính là một loại trừng phạt mà hắn phải chịu vì một vài cố sự xưa cũ.
Từ những lý luận trên đúc kết lại, Cổ Tước rất tán thành chuyện giao Thanh Ngọc cho Lưu Đồng dạy dỗ. Ngày nàng thành tựu Huyền Hoàng cũng Thánh Trúc thể sẽ là ngày hắn đến đón nàng về.
Thanh Ngọc nghe Cổ Tước nói xong, thấp giọng hỏi:
- Ngươi đã có thị nữ hoàn mỹ tên Vân Kỳ kia rồi... ngươi thật sự còn cần ta sao?
Cổ Tước bật cười, lắc đầu nói:
- Nàng không cần ghen a. Tình huống của Vân Kỳ có chút đặc thù. Vân Kỳ so với nàng rất khác, không thể so sáng ngang ngược như vậy. Lại nói, cũng không phải ta thích nàng vì kỹ năng làm thị nữ của nàng nha.
Thanh Ngọc trừng mắt đánh hắn một cái, phản bác:
- Ai thèm ghen!? Chỉ vì tên sắc lang như ngươi? Hứ!
Cổ Tước không nói gì, nắm cổ tay Thanh Ngọc, kéo nàng lại ôm vào lòng. Sau đó hắn kẽ đặt môi lên trán nàng hôn nhẹ một cái, nói ra:
- Lần này đi sẽ không thể sớm gặp lại. Nàng phải bảo trọng, nghe lời Lưu Đồng một chút, đừng nổi tính chợ búa, hắn sẽ đánh nàng thành đầu heo a, hắn hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc đâu.
Thanh Ngọc cảm nhận nụ hôn trên trán mình mà bất giác nước mắt đã lăn dài trên má hồng.
- Ngươi là tên xấu xa. Đã đi thì phủi đít mà đi a, lại còn khiến người ta... khiến người ta...
Cổ Tước vỗ vỗ vai nàng, an ủi:
- n, là ta xấu xa. Cho nên nàng cứ chăm chỉ tu luyện đi, về sau cường đại rồi hỏi tội ta cũng chưa muộn.
Thanh Ngọc dựa đầu vào ngực Cổ Tước, lên tiếng trách mắng:
- Ngươi nói là thích người ta, vậy mà lại nỡ giao người ta cho một cẩu nhân xa lạ a. Ai biết được lúc ngươi vắng mặt hắn sẽ làm gì người ta!
Đối với chuyện này, Cổ Tước chỉ có thể cười khổ, giải thích:
- Chuyện liên quan tới Lưu Đồng rất phức tạp, dính líu tới lịch sử của cả một đế quốc trên Thiên Vực, ta không thể trong một buổi kể hết cho nàng nghe được. Nhưng nàng cứ yên tâm, chuyện hắn gây ra năm đó dẫn tới Thiên Phạt rất khủng khiếp, đến nay vẫn còn bám trên người hắn chưa phai đi dù chỉ một chút. Cho nên hắn có gan tày trời cũng không dám làm loạn.
Thanh Ngọc nhịn lại tiếng nức nở, nũng nịu nói ra:
- Bổn cô nương trở thành Huyền Hoàng... nhất định hỏi tội ngươi...
Cổ Tước vuốt ve bàn tay nhỏ xinh của Thanh Ngọc, gật đầu:
- n, ta chờ nàng. Không, đến ngày đó ta tự giác tìm đến nhận tội.
Thanh Ngọc đưa ngón tay út, móc vào ngón út Cổ Tước, nói:
- Một lời đã định......
Cổ Tước mìm cười thì thầm vào tai nàng:
- Tứ mã nan truy.
Thanh Ngọc nhắm nghiền mắt lại, ôm hắn thật chặt một lần cuối cùng.
(Lời Tác Giả dành cho mấy bồ đọc truyện thiếu kiên nhẫn: Ta đảm bảo Thanh Ngọc 100% bình an vô sự.)