Ngày hôm sau, Tân Án nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy Nghiêm Húc chưa chắc đã hiểu ý mình. Cô quyết định đã làm thì phải làm cho trót, dứt khoát cô chủ động luôn!
Vì thế, cô tìm đến Tưởng Bạch Thanh, Lâm Thi Quý và Lâm Du cùng nhau cho cô ý kiến.
“Chị Án, chị muốn chủ động cầu hôn?” Lâm Thi Quý nghe thấy tin này thì chấn động.
Không hổ là chị Án của cô, ngay cả cầu hôn cũng táo bạo như vậy.
“Các em thấy có ý kiến hay nào không?” Tân Án hỏi, cô thật sự không có tế bào lãng mạn nào cả.
Tưởng Bạch Thanh nghĩ ngợi: “Hay là tìm một nơi có kỷ niệm ý nghĩa, chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến?”
“Có khi nào hơi đơn giản quá không?” Tân Án hỏi.
Lâm Du không chút nể nang vạch trần: “Hai vợ chồng cậu đều không có tế bào lãng mạn nào, cậu đừng nghĩ đến chuyện làm cái gì quá hoành tráng.”
“Cậu nói có lý." Quả thực trúng tim đen của Tân Án: "Hay là ở nhà luôn đi?”
“Khá tốt, ở nhà vừa lãng mạn vừa riêng tư." Lâm Thi Quý tỏ vẻ tán đồng.
“Tớ sẽ tự tay làm một bữa tối dưới ánh nến cho anh ấy." Tân Án nghĩ, Nghiêm Húc thích nhất ăn đồ ăn cô làm, ăn xong thì thuận lý thành chương cầu hôn.
“Chị định cầu hôn khi nào? Chúng em đến giúp chị chuẩn bị." Tưởng Bạch Thanh nói.
“Chọn ngày không bằng nhằm ngày, mai luôn đi!” Tân Án hào hứng nói.
“Nhanh vậy sao? Cậu không cần suy nghĩ thêm à?” Lâm Du ngớ người hỏi.
“Ngày mai anh ấy vừa hay không có nhà, có thể bày trí." Tân Án chắc chắn nói: "Mai luôn.”
Nếu Tân Án đã quyết định, các cô cũng không dám nói gì nữa, hẹn nhau chiều mai đến nhà cô giúp đỡ chuẩn bị.
Kết quả, đến chiều hôm sau, khi bốn người đang vội vàng bày trí trong nhà thì Nghiêm Húc đột nhiên gọi điện thoại đến: “Án Án, em đang ở nhà sao?”
Tân Án hoảng hốt, sợ anh đột ngột về nhà: “Vâng, có chuyện gì không anh?”
“Anh đang ở dưới lầu, xuống đây anh đưa em đi một chỗ." Nghiêm Húc nói.
Nghiêm Húc đã đến dưới lầu rồi!
Trong lòng Tân Án lập tức vang lên tiếng chuông báo động, sợ anh lên nhà đợi cô: “Đi đâu vậy anh? Em xuống ngay.”
“Không cần vội." Nghiêm Húc nhẹ nhàng nói: "Mặc đẹp một chút rồi xuống, anh đưa em đi ăn tối.”
Còn muốn mặc đẹp một chút?
Sợ anh đợi không kịp sẽ về nhà, Tân Án đành phải đồng ý, liên tục dặn anh ngoan ngoãn đợi ở dưới lầu, còn mình thì chạy vào phòng trang điểm.
“Chị Án, vậy cái này bây giờ làm sao ạ?” Tưởng Bạch Thanh nhìn căn nhà đã bày trí được một nửa.
“Anh ấy nói muốn đi ăn tối bên ngoài, xem ra tự mình xuống bếp là không xong rồi." Tân Án sốt ruột trang điểm: "Thôi vậy, tối nay chúng ta trực tiếp uống chút rượu ở quán bar, không ăn gì cả.”
“Vậy bọn tớ giúp cậu bày trí xong rồi cậu đi trước đi." Lâm Du nói: "Đừng để lộ.”
“Các cậu không nhìn xem tớ là ai à?” Tân Án tự tin nói: "Tuyệt đối sẽ không để anh ấy nhận ra đâu. Các cậu bày trí xong thì về sớm đi, hôm nào tớ mời các cậu một bữa tiệc lớn!”
“Nhận lệnh!” Nghe nói có tiệc lớn, động tác của Lâm Thi Quý càng nhanh hơn.
Tân Án để phòng vạn nhất, mười phút sau đã thu dọn xong và chạy xuống lầu.
“Không hổ là nữ minh tinh, tốc độ trang điểm này…” Ba người nhìn theo bóng lưng cô, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Đến bãi đỗ xe, Tân Án liếc mắt một cái đã thấy xe của Nghiêm Húc. Bình thường anh thấy cô xuống sẽ ra đón, hôm nay Nghiêm Húc không biết nghĩ gì mà ngồi ở ghế lái ngẩn người.
Tân Án gõ cửa sổ xe: “Anh chàng đẹp trai ơi, có thể lại gần được không?”
Nghiêm Húc mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, giúp cô mở cửa: “Đã ngẩn người ra rồi.”
Tân Án không nghĩ nhiều, ngồi vào xe tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy anh?”
“Đi rồi em sẽ biết." Nghiêm Húc khởi động xe.
Mãi đến khi lên thuyền, Tân Án mới nhận ra địa điểm Nghiêm Húc muốn đưa cô đến: “Anh muốn đưa em đến đảo Phùng Xuân sao?”