Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 517: Chương 517



Hai người ôm nhau thật chặt một lúc lâu. Nghiêm Húc ra hiệu về phía bóng tối, đèn liền bật sáng.

Nghĩ đến việc vừa nãy có người ở đây xem, dù là một ảnh hậu từng tham gia nhiều buổi lễ lớn, Tân Án vẫn có chút xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

“Ngồi xuống." Nghiêm Húc kéo cô đến ghế ngồi.

Cầu hôn thành công, đương nhiên tâm trạng rất tốt.

“Đúng rồi, chiếc nhẫn này…?” Tân Án đang định hỏi là nhãn hiệu gì, nhìn kỹ lại thấy thiết kế giống như là tự mình làm.

“Khụ khụ, cái này là anh tự làm." Nghiêm Húc nói: "Có hơi xấu.”

“Tự làm!” Tân Án kinh ngạc nói, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong mắt tràn đầy yêu thích: "Em rất thích. Cái này ý nghĩa hơn bất cứ chiếc nhẫn mấy trăm mấy ngàn vạn tệ nào.”

“Vậy thì tốt rồi." nhìn thấy Tân Án cứ lật qua lật lại chiếc nhẫn, mặt lộ vẻ vui mừng, Nghiêm Húc cuối cùng cũng yên tâm.

“Nhưng mà, khi nào chúng ta cùng nhau đi làm một cái khác?” Tân Án hỏi: "Em không muốn ngày nào cũng đeo cái to như vậy ra đường, chẳng khác nào bảo bọn cướp mau đến cướp sao.”

Nghiêm Húc bị vẻ mặt khoa trương của cô chọc cười: “Được, vậy hôm nào chúng ta cùng nhau đi làm một cái khác.”

Vừa mới cầu hôn xong, cả hai người thực ra vẫn chưa có cảm giác thực sự muốn kết hôn. Sau khi ăn tối ngọt ngào, họ chuẩn bị về nhà.

Tân Án luôn cảm thấy như mình đã quên mất chuyện gì đó.

Trên thuyền, Nghiêm Húc đã báo tin cầu hôn thành công cho Vương Thấm Thấm. Vương Thấm Thấm lập tức gọi điện thoại lại.

“Thật vậy sao? Án Án đồng ý rồi à? Con có dùng lời khuyên của mẹ không?” Vương Thấm Thấm hưng phấn hỏi.

“Không có, chúng con đang ở trên đảo Phùng Xuân." Nghiêm Húc đỡ trán. Mấy ngày nay bà và Văn Hâm Du sửa soạn bao nhiêu phương pháp, suýt nữa còn chuẩn bị cả một thư mục đưa cho anh, nhưng anh chẳng dùng được cái nào.

Nhìn thấy Nghiêm Húc đang nói chuyện điện thoại với Vương Thấm Thấm, Tân Án ghé lại gần: “Dì Vương ơi, dì ăn cơm chưa ạ?”

Vương Thấm Thấm có vẻ không vui: “Án Án, sao con vẫn còn gọi mẹ là dì vậy?”

 

Mặt Tân Án đỏ lên, nhất thời còn ngại ngùng không dám mở miệng. Nghiêm Húc ở bên cạnh xem trò vui nhìn cô.

“Mẹ." Tân Án nhỏ giọng gọi.

“Ôi chao, hắc hắc hắc, Án Án ngoan. Ngày mai chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé." Vương Thấm Thấm cảm thấy mãn nguyện.

“Được rồi, mẹ, chúng con sắp rời thuyền rồi, con cúp máy đây.” Nghe thấy Vương Thấm Thấm đã bắt đầu hỏi về chuyện tổ chức hôn lễ, chắc chắn là nói chuyện không dứt được, Nghiêm Húc đành phải dứt khoát nói xong rồi cúp máy.

Dù sao sau này chắc chắn bà sẽ cùng Văn Hâm Du đi bàn bạc.

“Em đã đổi giọng gọi mẹ rồi, không đổi cách gọi anh sao?” Nghiêm Húc dựa người ra sau ghế, vẻ mặt phong lưu phóng khoáng.

“Nằm mơ đi." Tân Án trừng mắt nhìn anh. Sao cô có thể không nhận ra anh đang trêu chọc cô: "Anh có bản lĩnh thì anh gọi trước đi.”

Nghiêm Húc không chút do dự: “Bà xã.”

Mặt Tân Án lập tức đỏ bừng, quay đầu đi nhìn biển rộng.

Mặc dù Nghiêm Húc nói rất thẳng thắn, nhưng nói xong rồi chính anh cũng có chút ngại ngùng.

Ai có thể ngờ một cặp đôi yêu nhau 6 năm vẫn còn ngượng ngùng như thuở mới yêu.

 

Mặt Tân Án đỏ ửng mãi đến khi về đến bãi đỗ xe vẫn chưa hết. Nghiêm Húc thấy cô đáng yêu, cứ trêu chọc cô vài câu.

“Á!” Tân Án đột nhiên hét lên một tiếng, khiến Nghiêm Húc giật mình.

“Sao vậy? Anh không trêu em nữa là được." Nghiêm Húc còn tưởng mình đùa quá trớn.

Mà Tân Án vẫn còn đang đắm chìm trong sự lãng mạn vừa rồi, hoàn toàn quên mất bộ dạng tùy tiện của mình ở nhà, so với vẻ ngoài bảnh bao của Nghiêm Húc thì quả thực là một trời một vực!

Trong đầu cô như có một cơn lốc xoáy, đang tự hỏi liệu bây giờ bảo Lâm Du đến thu dọn nhà cô thì Lâm Du có g.i.ế.c cô không.

“Sao vậy?” Nghiêm Húc nhìn sắc mặt Tân Án thay đổi thất thường, có chút khó hiểu.

“Em đột nhiên đói bụng, hay là chúng ta ra ngoài ăn khuya đi." Tân Án nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.