“Chúng ta vừa mới ăn xong mà? Hai ngày trước em còn ầm ĩ đòi giảm cân khi vào đoàn phim." Nghiêm Húc nhắc nhở.
“Vậy… vậy chúng ta đến nhà anh đi. Dì Vương chắc là rất muốn gặp chúng ta." Tân Án nói.
Yêu nhau lâu như vậy, Nghiêm Húc đã quá hiểu tính cách của Tân Án. Vừa nhìn là biết ngay trong nhà có chuyện gì đó mờ ám mới khiến cô hoảng loạn như vậy. Anh nhướng mày: “Sao nào, trong nhà giấu đàn ông à?”
“Anh nói vớ vẩn gì vậy." Tân Án cạn lời nói.
“Vậy đi thôi, về nhà." Nghiêm Húc đỗ xe, xuống xe mở cửa ghế phụ, ôm Tân Án ra ngoài.
“Đừng đừng đừng, em tự đi được." Tân Án bất đắc dĩ, đành phải lủi thủi đi theo sau Nghiêm Húc.
Đến cửa nhà, Nghiêm Húc mở cửa, một tiếng pháo giấy vang lên ngay sau đó, những dải ruy băng lấp lánh b.ắ.n tung tóe lên đầu anh.
Nghiêm Húc: "…"
Nếu không chuẩn bị tâm lý trước, anh có lẽ đã nghĩ nhà mình có trộm rồi.
Anh bật đèn, lúc này mới thấy rõ cách trang trí trong phòng: ngôi sao, bóng bay, ruy băng lấp lánh, và ở giữa là một chiếc bàn ăn được trang trí tỉ mỉ, trên đó đặt một chai rượu vang đỏ.
“Đây là… ai tổ chức tiệc sinh nhật vậy?” Nghiêm Húc nhỏ giọng hỏi.
Tân Án cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không biết ba người kia có phải không muốn lãng phí nên đã bơm hết hydro vào tất cả bóng bay rồi thả lên trần nhà không, khung cảnh…
“Ha ha ha ha, ha ha ha, em cũng không biết." Tân Án cười gượng gạo.
Ánh mắt Nghiêm Húc đảo qua đảo lại trên người Tân Án, liếc mắt một cái đã nhìn ra vẻ chột dạ của cô: “Em chuẩn bị?”
“Tự dưng nổi hứng muốn bày trò một chút thôi." Tân Án nói.
“Thật sao?” Nghiêm Húc không tin.
Nghĩ đến việc hôm nay cô cứ luôn miệng hỏi có nên về nhà không, vẻ mặt vội vã muốn về nhà, cùng với tiếng ồn ào phía sau trong điện thoại của Lâm Du, còn lúc anh đến đón cô thì cô cứ bắt anh đợi ở dưới không được lên lầu, Nghiêm Húc cảm thấy mình đã hiểu ra chuyện gì: “Hôm nay là ngày kỷ niệm gì sao? Anh quên mất?”
“Không phải." Tân Án ngượng ngùng nói. Cô biết hôm nay không nói lý do chắc chắn không xong, dứt khoát liều mình nói thật: "Ôi dào, thật ra hôm nay em định cầu hôn anh, không ngờ anh lại đi trước một bước.”
Nói xong, cô quay đầu đi không muốn nhìn anh.
Nghiêm Húc sững sờ tại chỗ, có chút buồn cười.
Đây đúng là chuyện mà Tân Án có thể làm được. Cô vừa nói như vậy, tất cả những hành động kỳ lạ trước đó đều có lời giải thích.
Khó trách hôm đó xem phim cô lại kỳ lạ như vậy.
“May mà anh nhanh chân hơn một bước." Nghiêm Húc véo má cô: "Chuyện này sao có thể để con gái mở lời trước được, đồ ngốc.”
“Em… em không phải sợ anh cứ nghĩ là em không muốn kết hôn sao." Tân Án lẩm bẩm nói.
Nghiêm Húc kéo Tân Án ngồi vào bàn đã được trang trí đẹp đẽ: “Nếu các cô ấy đã chuẩn bị hết rồi, vậy chúng ta cũng không thể lãng phí được.”
Nói xong, anh mở chai rượu vang đỏ.
Sau đó, Tân Án uống đến mơ màng, chỉ cảm thấy mình bị đè lên sofa, cơ thể bị trói buộc trong một vòng tay mạnh mẽ và ấm áp.
Cô nghĩ, Nghiêm Húc này có phải cố tình lừa cô uống rượu không? Vậy mà còn nói không được lãng phí những thứ các cô ấy trang trí, quả thực là đồ có tâm cơ! Lưu manh!
“Nghiêm Húc…” Giọng cô sau khi uống rượu trở nên mềm mại, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ khẽ chạm vào trái tim Nghiêm Húc.
Lời còn chưa dứt đã bị một nụ hôn tràn đầy yêu thương bao phủ.
Trước khi ngủ, Tân Án cảm thấy Nghiêm Húc khẽ nói một câu bên tai cô, dịu dàng đến lạ.
“Bà xã, cảm ơn em.”