Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 523: Chương 523



 

(Nếu kiếp trước Tân Tiệp và Nghiêm Húc gặp nhau, tên các quốc gia trong truyện đều là hư cấu)

Tân Tiệp cố sức trèo lên đỉnh tượng Phật lớn, chờ đợi sinh mệnh mình từ từ trôi qua.

Giật mình tỉnh lại, nàng nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, trong lòng tự giễu: Chẳng lẽ ngay cả nàng muốn tự sát, ông trời cũng không cho cơ hội này sao.

Nhưng mà nàng đã không còn sức lực, chỉ hy vọng m.á.u chảy nhanh hơn, nàng không muốn c.h.ế.t dưới đao của binh lính hoàng đế.

“Tướng quân, hình như đây là nữ tướng quân kia." Người đến mở miệng.

Đây dường như không phải là binh lính nước nàng?

Tân Tiệp nghĩ đến Nam Tề đang rục rịch gần đây, họ cách nơi này không xa.

Nam Tề xâm lược?

Tân Tiệp kinh hãi, dựa theo tính cách của hoàng đế kia, chỉ sợ hiện tại còn đang đắm chìm trong niềm vui toàn quân nàng bị tiêu diệt.

“Đã biết." Giọng nam tử trầm thấp, nhưng nghe lại có chút đáng tiếc.

Trên thế giới này, còn có người vì nàng ngã xuống mà cảm thấy đáng tiếc sao?

Tân Tiệp cảm giác được có người trèo lên, thử vào mũi nàng: “Tướng quân, nàng còn thở!”

Không ngờ tự sát không thành, lại muốn trở thành tù nhân của nước khác, cái này quá xui xẻo đi.

Nàng biết tướng quân địch quốc bị bắt sẽ phải chịu đựng những gì, bị g.i.ế.c trực tiếp còn là nhẹ nhàng, thường thì sẽ dùng hết mọi phương pháp tra tấn, để moi ra một số bí mật quốc gia.

Nhưng nàng căn bản không biết bí mật gì cả. Hoàng đế không tin tưởng nàng, chưa bao giờ nói với nàng những điều đó. Nếu thực sự biết bí mật gì, nàng chắc chắn sẽ không chút do dự.

Sau khi tất cả binh lính của nàng đều bị tàn sát, đất nước này đối với nàng chỉ còn lại vết thương.

 

Tân Tiệp đã hoàn toàn không còn sức lực, nàng ngay cả ý muốn giãy giụa cũng không có, chỉ hy vọng bọn họ có thể cho nàng một cái c.h.ế.t thống khoái.

 

Sau giấc ngủ này, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Tân Tiệp ngất đi.

Không ngờ nàng lại có thể tỉnh lại. Tân Tiệp mở mắt ra, không giống như nàng tưởng tượng. Nàng cho rằng mình sẽ bị trói trong ngục, hoặc bị nhốt ở đâu đó. Nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện mình đang ở trong một doanh trướng.

Bọn họ đối xử với tù nhân tốt như vậy sao?

Hay đây chỉ là khúc dạo đầu của tra tấn?

Dường như phát hiện nàng tỉnh, binh lính canh gác đi ra ngoài báo cáo.

Nàng nhắm mắt lại lặng lẽ chờ đợi.

Doanh trướng lại lần nữa bị vén lên. Trước mắt là gương mặt nam nhân có một vết sẹo dài, nhưng không hề che giấu được vẻ ngoài tuấn tú như tạc tượng của chàng. Chàng dùng ánh mắt sắc bén quét từ trên xuống dưới người Tân Tiệp.

Nàng không hề lùi bước, nhìn thẳng vào chàng. Bản thân đã là người sắp chết, còn có gì phải sợ nữa đâu.

Nam nhân bật cười: “Thú vị.”

Chàng hỏi: “Ngươi không sợ ta?”

Tân Tiệp quay đầu đi: “Người sắp c.h.ế.t có gì mà phải sợ?”

“Thực xin lỗi, ngươi vẫn chưa c.h.ế.t được." Nam nhân nói: "Chúng ta sẽ chữa khỏi vết thương cho ngươi, và ngươi phải phục vụ cho Nam Tề chúng ta.”

Vốn tưởng rằng Tân Tiệp sẽ kịch liệt phản kháng, kết quả nàng chỉ hơi kinh ngạc ngước mắt lên: “Các ngươi muốn dùng ta? Phương diện nào?”

Nàng nghĩ nếu là bắt nàng bán thân để làm nhục nàng, nàng sẽ trực tiếp cắn lưỡi tự sát.

Nam nhân bị nàng chọc cười: “Ngươi nghĩ sao? Đương nhiên là tướng quân Tân Tiệp trước đây làm gì, bây giờ sẽ làm cái đó. Hay là, ngươi có muốn làm gì khác?”

Mặt Tân Tiệp đỏ lên, dời mắt không nhìn chàng nữa. Hóa ra là nàng tự mình nghĩ nhiều.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không đúng: “Các ngươi muốn dùng ta? Ta là người nước địch.”

Người Nam Tề đều dũng cảm như vậy sao? Dù sao nàng cũng là tướng quân nước địch, cũng không sợ nàng bày mưu tính kế bán đứng bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.