Chăn Gấm Rực Rỡ Thay

Chương 16: Giao dịch



A Huyền đứng tại chỗ quan sát.

Người đàn ông mặc áo trắng nhận miếng giác từ thương nhân nọ trông giống chủ nhân, y nhận lấy nó, nhìn qua rồi đi về phía nàng.

Y khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đẹp trai tuấn tú nhưng ánh mắt sắc bén, toát lên sự trải đời.

“Miếng giác này của cô ư?”

Y tươi cười hỏi, nhìn A Huyền không chớp mắt.

A Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”

Y nói: “Đây là một miếng ngọc tốt, tôi định nhận nó. Có điều…”

Người đàn ông tỏ vẻ do dự.

“Có chuyện gì, xin cứ nói.”

Người đàn ông nhìn A Huyền chằm chặp: “Ngọc bội này của cô thật chứ?” Y lặp lại câu hỏi ban đầu sau đó giải thích: “Không phải tôi đa nghi, vì đồ đến tay tôi muốn biết xuất xứ rõ ràng.”

A Huyền đáp: “Yên tâm, nó đúng là của tôi.” Nàng ngập ngừng: “Thật sự không dám giấu giếm, miếng giác này đã theo tôi từ nhỏ. Nếu không phải có chuyện tôi cũng không mang nó ra đâu.”

Ánh mắt người đàn ông khẽ lóe lên: “Có lời này của cô tôi yên tâm rồi. Tôi nhận nó, giá bao nhiêu.”

A Huyền nói: “Tôi thấy anh là người phóng khoáng nên cũng nói thất. Tôi thật lòng bán, nếu anh cũng thạt lòng mua thì cứ theo giá trị của nó mà ra giá.”

Người đàn ông nói: “Tuy miếng ngọc này bị vỡ đôi nhưng chất tốt, không phải là thứ tầm thường. Tuy cô đang cần gấp nhưng tôi cũng sẽ không thừa nước đục thả câu. Tôi muốn đổi một nghìn, cô thấy thế nào?”

Nước Mục lưu hành tiền đồng xu, A Huyền chỉ định đổi lấy vài trăm đồng, vậy mà không ngờ có thể đổi được lên tận một nghìn. Nàng vui vẻ, vội vàng cảm ơn y.

Đội trưởng đội buôn bên cạnh tươi cười: “Hôm nay cô may mắn lắm mới gặp chủ nhân nhà tôi đấy. Ngài ấy là người buôn bán, luôn kiên định chính trực. Cô có biết ngài ấy là ai không?”

A Huyền quan sát người đàn ông nọ.

“Chủ nhân nhà tôi là trưởng ấp Dạ Ấp…”

“Tôi là Tề Huy, một thương nhân mà thôi.” Người đàn ông ngắt lời đội trưởng đôi buôn.

Cái danh đại thương nhân Tề Huy nước Tề có mấy ai trong thiên hạ không biết. A Huyền từng nghe qua, không ngờ lại y gặp ở đây. Không ngờ y còn trẻ như vậy, nàng ngạc nhiên kêu a lên, những nghi ngờ ban nãy cũng hoàn toàn tan biến.

Thảo nào đối phương rất thích miếng ngọc này, sẵn sàng trả một nghìn đồng.

Tề Huy trọng nghĩa khinh tài, giống như chính cái danh đại thương nhân vậy.

Vẻ mặt Tề Huy bình thản, chỉ cười nói: “Quyết định thế nhé!” Sau đó ra lệnh cho đội trưởng đội buôn lấy một nghìn đồng xu ra.

Mục lưu hành tiền xu được đúc bằng đồng nên khá nặng, số tiền này phải nặng hàng chục cân.

Tề Huy nhìn A Huyền: “Cô ở đâu để tôi đưa cô về, tránh điều không hay trên đường?”

A Huyền đang lo không biết làm cách nào để mang đống tiền này về, cảm động: “Tôi tạm thời đang ở truyền xá. Cảm ơn đã giúp đỡ.”

Tề Huy nhướng mày: “Trùng hợp quá, tôi cũng ở truyền xá, vậy cùng về thôi.”



Tề Huy trở về truyền xá, cất ngọc giác đi và lập tức cử người ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Tai mắt của y hộ tống đội buôn đi khắp các quốc gia, vài ngày sau Lý Thu của Lạc Ấp báo tin về.

Mười bảy năm trước, Tức Vương hậu sinh một Vương cơ. Vài tháng trước khi Vương cơ ra đời, Tây Nhung xâm lược Cù, Cù Bá cầu viện Chu thiên tử.

Khi ấy Chu vương tuy mới lên ngôi nhưng đã có tham vọng dựng lại uy nghiêm của vương thất trước mặt các chư hầu, vì thế truyền lệnh kêu gọi quân đội các nước và quân sư rồi đích thân đưa liên quân ngăn địch. Tuy nhiên, các nước chư hầu đều từ chối lệnh hiệu triệu liên quân, kết quả là cuộc chiến thất bại hoàn toàn, mặt mũi Thiên tử bị mất sạch. Trên đường trở về triều đình, hàng loạt hiện tượng bất thường xảy ra, nhật thực che kín Mặt Trời, Lạc Ấp liên tục động đất, Lạc Hà đổi dòng, tin đồn lan truyền đến cùng đường cuối ngách, dân chúng chỉ trích không ngớt.

Chu vương lo lắng, về đến Vương cung lập tức vời Vu ti đến bói quẻ. Vu ti nói, dấu hiệu của quẻ là Vương cơ mới sinh đã gây điềm dữ cho nhà Chu, Chu vương do dự không biết có nên dùng Vương cơ tế lễ hay không. Tức Vương biết tin lập tức sắp xếp thân tín của mình đưa Vương cơ còn trong tã lót trốn khỏi Lạc Ấp đến nước Tức ở phía Nam xin ông ngoại nhận nuôi.

Thuộc hạ đưa Vương cơ xuôi về phía Nam, vượt sông Hán mới biết Sở vương nhân lúc Chu vương đánh phạt Tây Nhung đã thôn tính Tức từ lâu. Tức bị diệt, Chu vương lại phái người truy đuổi. Y trốn sang bờ Gia Thủy thấy bốn bề hoang vu mà quân lính đang truy sát sau lưng, trong lúc cùng đường lạc lối có ván gỗ mục trôi qua trên sông, y lập tức quỳ xuống cầu trời khấn đất rồi đặt Vương cơ vào và giấu miếng giác vào trong áo, thả nàng xuôi theo dòng nước, từ đó không có tung tích.

Mười bảy năm đã trôi qua nhưng Tức hậu vẫn không thể nào quên được đứa con gái bé bỏng của mình. Mỗi khi nhắc đến bà đều gào khóc, Chu vương cũng hối hận vô cùng, ra lệnh Vu ti trong cung xem quẻ sống chết của Vương cơ.

Mười bảy năm rồi, Vu ti trong cung đã thay người, Vu ti hiện giờ rất được Chu vương tin tưởng. Trong bát quái nói Vương cơ tưởng sống mà không sống, tưởng chết mà chưa chết, rất khó xác định, nhưng quẻ bói năm xưa quả thực đã sai.

Hiện tượng nhật thực và động đất không phải do Vương cơ gây ra. Trái lại, ngày Vương cơ trở về có thể mang lại sự hồi sinh cho triều Chu.

Chu vương như nhặt được vật báu, lập tức ban triều thư cho các chư hầu trong thiên hạ ra lệnh hết lòng giúp tìm Vương cơ.



Tề Huy hỏi: “Ngoài chuyện này ra, trong cung có nghe được tin tức khác không?”

Lý Thu đáp: “Chu vương ban chỉ dụ đã nửa năm, rất nhiều cô gái tự xưng là Vương cơ đã được phái tới. Đương nhiên bọn họ đều được chứng minh không phải Vương cơ.”

“Dùng cái gì để chứng minh?”

“Ngoài ngọc giác không hợp, trên người Vương cơ hình như có một vết bớt cực kỳ dễ nhận ra.”

“Vết bớt gì?”

Lý Thu lắc đầu: “Chi tiết không biết, chỉ có ngự nữ của Vương hậu mới biết thôi.”

Tề Huy bảo Lý Thu lui ra, trầm ngâm.

Trước Lý Thu, y đã dò hỏi được cô gái này là người Tỉ, là tù binh, do biết y thuật nên được lão thái hoạn Mao Công bên cạnh Mục hầu đưa đến Khâu Dương, có điều không biết vì sao không bị gọi vào cung hầu hạ mà được sắp xếp ở tạm trong truyền xá.

Nếu những gì cô ấy nói ở chợ phía Tây là sự thật, khối ngọc giác là đồ của cô ấy, thì dựa vào khối ngọc cô ấy giữ có thể kết luận cô ấy có thể là Vương cơ của Chu vương.

Không hiểu sao da mặt của cô gái bị tổn thương đến mức sần sùi vàng vọt như thế, mà da cổ dưới cổ áo lại trắng ngần như ngọc bích, đôi mắt đẹp rạng ngời. Có lẽ chính vì sự tương phản đó khiến y càng ấn tượng hơn. Tuổi tác phù hợp, đến từ Tỉ, nằm ở hạ lưu sông.

Tất nhiên y không thể xác minh cô gái này có vết bớt trên người hay không, song sau khi tổng hợp tất cả những thứ này lại, khả năng này cực cao.

Kinh nghiệm buôn bán nhiều năm nói cho y biết, chỉ cần có lãi lớn, một khi có cơ hội thì dù không có gì đảm bảo, chỉ cần nền tảng không bị hư hại là có thể làm được.

Tề Huy đi dạo một mình trong phòng một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.

Có lẽ đây là cơ hội mà trời cao ban tặng cho y, vì thế y không thể bỏ lỡ.



Ngày hôm sau, Canh Ngao ra ngoài, đến tối đi từ núi Hùng Nhĩ ở phía Bắc thành Khâu Dương về cung, đoàn xe đi ngang qua truyền xá.

Canh Ngao quay sang nhìn qua, phi ngựa nước đại vút qua về cung. Mao Công ở trong cung tiến đến bẩm báo, Tề Huy xin gặp hắn.

Canh Ngao hơi bất ngờ: “Trước đó cô đã từ chối thỉnh cầu phục quốc của hắn, từ chối vật cống giờ lại đòi xin gặp. Ông có biết không?”

Mao Công đáp: “Y không nói ạ. Chỉ xin được gặp Chúa thượng.”

Canh Ngao thoáng trầm ngâm, ra lệnh cho y vào Thiên điện, sau đó thay đồ đến chính điện.



Gia tộc Tề Huy vốn là quý tộc nước Tức, mười bảy năm trước Tức bị Sở diệt, từ  đó cha y bôn tẩu khắp nơi để phục quốc.

Tức hầu đã mất nhưng vẫn là cha vợ của Chu vương, Chu vương dĩ nhiên muốn đòi công bằng cho Tức, nhưng mà đánh nhau với Tây Nhung mất sạch thể diện, Thiên tử kêu gọi nhưng lại bị Sở ngoảnh mặt làm ngơ. Chu vương không có tài lực mạnh để đánh Sở một trận ra trò, đành cắn răng nuốt hận vào lòng. Cha Tề Huy liên lạc các nước chư hầu hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ để giành lại đất nước, nhưng tài lực Sở quá mạnh, dù mua chuộc trên dưới để câu kéo họ giúp đỡ nhưng nhận lại được là sự chỉ trích, cuối cùng sống chết mặc bay.

Sau khi cha Tề Huy qua đời, y kế thừa di nguyện của cha mình, tiếp tục làm việc cho sự nghiệp phục quốc vĩ đại. Mặc dù Tề hầu đối đãi y như khách quý, thậm chí mời y vào triều làm quan nhưng Tề hầu từ chối trở mặt với Sở vì một Tức bắn mười phát đại bác không tới. Đúng lúc đó, Mục dần dần trỗi dậy, Tề Huy ngó sang Mục vừa xích mích với Sở với hy vọng sử dụng quyền lực của Mục để phục quốc. Đầu tiên y ngỏ lời Canh Ngao qua đại phu của Mục, nhưng Canh Ngao dường như không quan tâm cho lắm. Tề Huy  không bỏ cuộc, sau đó mới có cuộc gặp mặt dâng vật báu ở thành Thiên Thủy.

Lúc này, y ăn mặc chỉnh tề đang chờ đợi vào điện, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần ở đằng sau, ngoảnh lại thì thấy Canh Ngao đến, y hành lễ với hắn với thân phận khách ngoài.

Canh Ngao cười nói: “Cô và ngươi không phải gặp nhau lần đầu. Trong thiên hạ này có ai không biết đến Dạ Ấp quân. Không cần khách sáo, mời ngồi.”

Tề Huy cảm ơn ngồi xuống, Canh Ngao lập tức hỏi thẳng.

Y đã có vài lần gặp gỡ vị quốc vương trẻ trước mặt, biết hắn hành động dứt khoát, vì vậy cũng không vòng vèo, đi thẳng vào chủ đề: “Keo cá Đông Di, tôi có quen biết người Đông Di nên có thể lấy được thạch cá thượng hạng nhất. Tôi nguyện dâng mười xe keo cá cho chúa thượng.”

Trong thời đại vũ khí lạnh, cung tên là vũ khí giết người tầm xa quan trọng trên chiến trường, bất kể vua chúa nào muốn thống trị thiên hạ thì trong kho vũ khí đều phải có cung tên. Sáu nguyên liệu làm cung gồm gỗ, sừng, gân, keo, dây và sơn. Keo là thứ quan trọng nhất, nó quyết định độ dẻo dai và tuổi thọ của toàn bộ dây cung. Không chỉ vậy, loại keo tốt nhất không giống như năm loại nguyên liệu kia có ở khắp mọi nơi. Nguyên liệu tinh luyện tốt nhất cho keo là loại keo cá lù đù vàng, để gom được keo cá lù đù vàng phải đánh băt rất nhiều cá.

Nước Tề tạo ra cung tên và xạ thủ, mượn lợi thế của vị trí địa lý để độc quyền và hạn chế nghiêm ngặt keo cá tuồn ra ngoài.

Nói cách khác, keo cá là vật tư chiến lược quan trọng.

Canh Ngao cười: “Mười xe keo cá, có thể làm được một nghìn cung tốt, quả thực cô có động lòng nhưng vẫn không biết ngươi đang mưu tính điều gì? Nếu vẫn là chuyện Tức thì đừng nói mười xe, dù cả trăm xe cô cũng phải từ bỏ.”

Tề Huy cũng cười: “Từ khi bị chúa thượng từ chối, Tề Huy lại mặt dày hơn mười lần, không dám nhắc lại chuyện cũ trước mặt chúa thượng nữa. Lần này mười xe keo cá là muốn nhờ chúa thượng một người mà thôi.”

Canh Ngao cười nói: “Ồ, người nào mà để ngươi phải lấy mười xe keo cá với ta đây?”

Tề Huy đáp: “Chính là cô gái người Tỉ tên A Huyền hiện đang được xếp ở trong truyền xá.”

Ánh mắt Canh Ngao thoáng thay đổi, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản: “Chỉ là một tù binh mà thôi, không biết ngươi thích cô ta ở điểm nào mà lấy mười xe keo cá ra đổi.”

Tề Huy trả lời: “Không dám giấu chúa thượng, tôi có một người bạn, hồi nhỏ trên đường ngang qua vùng đất Kinh Sở đã vô tình lạc mất em gái, đến nay nhớ mãi không quên, càng nhớ càng đau lòng, mẹ ốm bệnh triền miên, ngày ngày mong ngóng được gặp lại con gái. Tôi vào Nam ra Bắc, bạn bè nhờ tôi để ý giúp đỡ cậu ấy tìm em gái. Kể từ khi nhận lời tôi không dám sơ suất, suốt mấy năm nay tôi đều tích cực tìm kiếm song vẫn không có tin tức. Cũng là tình cờ, lần này tôi vào Khâu Dương được phép ở trong truyền xá, hôm trước vô tình gặp cô gái Tỉ ấy trông rất giống mẹ của bạn tôi, tôi đã rất sốc, sau đó hỏi thăm mới biết cô ấy đến từ Tỉ, cụ thể hơn là từ Kinh Sở. Trùng hợp như thế, tôi nghi ngờ cô ấy là em gái bị lạc hồi đó của người bạn. Biết cô ấy do thái hoạn Mao Công đưa về Khâu Dương, tôi vội vàng đến xin gặp chúa thượng và nguyện lấy mười xe keo cá để đổi cô ấy. Nếu thực sự là con gái của người bạn ấy, thì tôi coi như không phụ sự kỳ vọng của bạn bè, yên tâm hơn.”

Canh Ngao cười: “Đừng nói là một tù binh, dù là mười, trăm tên, chỉ cần ngươi mở lời trước mặt cô, cô sẽ ban cho ngươi, nhưng đối với nàng như vậy không tiện cho lắm.”

Tề Huy sửng sốt: “Chúa thượng có thể cho tôi biết nguyên do được không?”

Canh Ngao đáp: “Không tiện nói.”

Tề Huy kinh ngạc.

Theo y biết, lão già Mao Công đưa nàng đến Khâu Dương là để chữa bệnh trên đường, sau đó sắp xếp cho nàng ở một nơi hẻo lánh trong truyền xá, nhìn thế nào cũng không giống hắn coi trọng nàng. Nếu vậy, mười xe keo cũng không để Mục hầu buông tay?

Hiển nhiên y không nên biết bí mật về thân phận của cô gái tên A Huyền này.

Y liền nói: “Thêm một trăm xe để chúa thượng tạo vạn chuỗi cung thì sao?”

“Cô nói rồi, không thể.” Con mắt Canh Ngao chẳng cả buồn chớp.

Tề Huy do dự, Canh Ngao nói: “Dạ Ấp quân còn chuyện gì không? Nếu không thì cô còn có việc.”

Tề Huy biết cuộc trò chuyện này không còn khả năng tiếp tục nữa, đành tìm cách khác, đè nén bực bội đứng dậy cáo lui ra về.

Ngay khi Tề Huy đi, nét cười trên mặt Canh Ngao cũng biến mất.



Sau khi đổi ngọc lấy tiền, A Huyền đi chợ mua vải thô và bông đắt tiền, quay về truyền xá làm trang phục đông.

Nàng định làm một cái cho Ngỗi Long và Ngỗi Mô, sau một ngày bận rộn, buổi tối hôm sau, nàng nghe thấy bên ngoài có người gọi, mở cửa ra thì thấy xá nhân dẫn theo một tự nhân lạ mặt đến, nói là phụng mệnh thái hoạn gọi nàng vào cung.

Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.