Thiệu Cương vừa nắm tay em gái Thiệu Nhu, con mắt nhanh chóng liếc trộm baba đang lái xe phía trước.
"Anh trai...". Em gái dịu dàng gọi cậu, con mắt hồng hồng, còn có hơi nước vì vừa mới khóc xong, hình như bị không khí nặng nề này hù dọa cho sợ hãi.
"Nhu Nhu không sợ. Nhu Nhu không làm sai, ba sẽ không mắng em". Thiệu Cương nhỏ giọng nói với em gái, cũng biết rõ lời nói của mình baba cũng nghe thấy rõ.
Mới vừa rồi nhận được điện thoại báo của trường học, nói rằng nhóc con này lại cùng người ta đánh nhau, còn đẩy bạn học đụng cầu thang, bị chảy máu mũi. Anh thật sự tức giận, cho nên từ lúc đón hai đứa nhóc trở về vẫn im lặng không nói lời nào.
Về đến nhà, Thiệu Chí Dương liền nhìn thấy người phụ nữ mình yêu, đang đứng ở cửa chờ họ, kết hôn gần 6 năm, hai đứa con cũng năm tuổi, nhưng cô ở trong mắt anh vẫn như xưa, vẫn mê người khiến anh nhìn hoài không chán.
"Mẹ". Thiệu Nhu vừa nhìn thấy mẹ thân yêu đã vội vàng nhào vào lòng mẹ mà khóc
Thiệu Cương hâm mộ nhìn em gái, cậu cũng rất muốn cùng em gái nhào vào lòng mẹ diu dàng nhưng cậu là con trai, phải dũng cảm hơn, cho nên cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Ôi, không sao đâu con, sao lại khóc?" Văn Thanh Tuệ ôm con gái, dịu dàng an ủi.
"Baba, baba đang tức giận...." con bé giơ ngón tay nhỏ bé, chỉ về phía baba mình.
"A Dương". Người mẹ nhìn con gái sợ hãi, không vui trừng mắt nhìn chồng mình.
Thiệu Chí Dương giơ tay sờ sờ mặt, khẽ thở dài.
Văn Thanh Tuệ chiều con gái cũng là có nguyên nhân, Thiệu Cương và Thiệu Nhu là sinh đôi cùng trứng, mà sinh đôi cùng trứng sẽ có một người có cơ thể yếu đuối, mà Thiệu Nhu chính là người yếu đuối đó.
Cũng vì như thế, Thiệu Cương có cảm giác khi mình vẫn còn ở trong bụng mẹ đã đoạt hết chất dinh dưỡng của em gái, mới có thể khiến cho e gái mình ngã bệnh, từ đó bảo vệ em gái trở thành trách nhiệm của cậu, mà hôm nay, nguyên nhân cậu cùng người ta đánh nhau, chính là có một cậu bé lại kéo mái tóc đáng yêu của Thiệu Nhu, khiến Thiệu Nhu đau mà khóc lên.
"A Dương, trước tiên anh nên đi rửa mặt, em đã nấu cơm xong". Văn Thanh Tuệ muốn chồng mình rời đi, tránh khỏi trường hợp hai đứa trẻ vì anh mà không thể nói chuyện với cô được.
Thiệu Chí Dương gật đầu, thật ra khi anh biết nguyên nhân con trai đánh nhau cùng người ta là vì Thiệu Nhu thì cơn giận của anh đã giảm đi một nửa, chỉ là anh vẫn cảm thấy hành động của con cùng người ta đánh nhau như vậy là không nên.
Thấy anh đi lên lầu hai, cô hướng về phía con trai vẫy tay "Tiểu Cương, tới đây với mẹ nào"
Nhìn mẹ dịu dàng giống như chốt khóa mở cửa, khiến cậu oa oa một tiếng, nhào vào lồng ngực mẹ, đem tất cả những tủi thân khóc lên.
"Ngoan, mẹ biết con trai mẹ là đứa bé tốt, là người ta bắt nạt Nhu Nhu, cho nên Tiểu Cương mới ra tay có đúng không?" một tay ôm con, cô trước mặt con gái sờ sờ đầu con trai.
"Nhu Nhu đau, con đã nói cậu ấy không được kéo tóc của Nhu Nhu nữa, nhưng cậu ấy vẫn không ngừng tay, cho nên con mới đẩy cậu ấy". Chỉ là cậu không biết, lại đẩy cậu ấy ngã đụng vào cầu trượt cho nên máu chảy rất nhiều.
Đứa bé mới năm tuổi, chưa từng thấy nhiều máu như vậy, cũng sớm đã bị dọa cho sợ, còn phải ở trước mặt ba bình tĩnh như vậy, nếu không phải có mẹ dịu dàng trấn an, có thể đã vô cùng sợ hãi rồi.
"Mẹ tin tưởng tiểu Cương, tiểu Cương là một đứa bé ngoan". Cô đầu tiên là đồng ý với con trai: "Nhưng mà, đánh người là không đúng, lần sau nếu xảy ra chuyện như vậy, tiểu Cương phải gọi cô giáo, nói cô giáo xử lý có biết không?"
"Dạ" . Thiệu Cương gật đầu đồng ý.
"Còn nữa, đánh người bị thương là không đúng, ngày mai học xong con phải xin lỗi bạn ấy được không? Mẹ cùng Tiểu Cương còn có Nhu Nhu cùng đi xin lỗi"
Lần này, Thiệu Cương có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Dạ, ngày mai con sẽ đi xin lỗi Cao Hạo, nhưng mà cậu ấy cũng phải xin lỗi Nhu Nhu, Nhu Nhu cũng bị đau."
"Phải, Cao Hạo cũng phải xin lỗi". Dám khi dễ( mình để nguyên văn cho hay hơn ^^ ) con gái bảo bối của cô, cũng phải nói xin lỗi một tiếng chứ."Chờ chút nữa con phải hứa với baba từ nay sẽ không đánh nhau nữa, ba sẽ không tức giận nữa."
"Dạ". Thiệu Cương ngoan ngoãn gật đầu, đến lúc ăn cơm, ngoan ngoãn nhận lỗi với baba.
Thiệu Chí Dương ôm con trai, nhìn cặp mắt giống hệt cô, anh thật không có biện pháp tức giận quá lâu.
"Ba tha lỗi cho con, chủ nhật dẫn 2 đứa đến sở thú chơi có được không?"
"Dạ, Tiểu Cương thích nhất đi sở thú". Nghe ba nói cậu bé nhếch miệng cười, tất cả lo lắng cùng buồn bã đều biến mất.
Anh xoa xoa đầu con trai, nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên đáng yêu khiến anh cũng nở nụ cười, đặt cậu bé trở lại chỗ nồi, sau đó nhìn về phía người nãy giờ vẫn im lặng nói: "Cảm ơn em đã dạy con tốt như vậy"
Nếu như do anh dạy, chưa chắc có thể dạy 2 đứa con ngoan ngoãn như vậy.
"Không cần khách khí". Nếu như không phải là anh cô sẽ không có một gia đình hạnh phúc, lại càng không có như đứa con đáng yêu như vậy. Cho nên mới nói, bọn họ chính là nguồn nước hạnh phúc, nếu thiếu đi một người thì sẽ không còn hạnh phúc như vậy
Nhìn ba và mẹ nhìn nhau mỉm cười, cũng đã sớm trở thành thói quen, Thiệu Cương gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén em gái, nghiêng đầu suy nghĩ , ngày mai tập làm văn có đề bài hình như là "Gia đình của em."
Gia đình của cậu... Có ba , có mẹ, có ông cùng bà nội, có ông ngoại cùng ba ngoại, còn có Tiểu Nhu dễ thương, bọn họ mỗi một này đều vui vẻ, nhà của cậu là một đại gia đình hạnh phúc