Chân Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 19: Tâm phục



Lúc này Bá Ninh đang theo đoàn người bôn tẩu lao đi trong những con đường chật hẹp, hắn cũng không muốn tin, nhưng những gì đang diễn ra khiến hắn không thể nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra

Hai canh giờ trôi qua, từ lúc khói hiệu ở trại thứ hai của Long Cơ báo về, mà vẫn chưa có thêm bất cứ sự hồi báo nào về một chiến thắng mà quân của Bá Ninh đạt được ở trại tướng của địch. Điều đó quả thật làm hắn hết sức lo lắng, phải chăng đã có điều gì ngoài ý muốn.

Từ nhiều kết luận khác nhau, đưa đến cho Bá Ninh một cái kết khả dĩ có thể sảy ra nhất, đó là sau khi hai cánh quân của hắn chiến thắng ở hai trại hai và ba trên đường tiến đến trại tướng của địch thì bị chặn lại. Không biết diễn biến cụ thể là như thế nào, nhưng việc tiến công bị ngưng trệ là một điều chắc chắn.

Vì vậy sau khi suy đi tính lại, hắn quyết định đưa ra một chiến lược hết sức mạo hiểm, hắn dẫn toàn bộ số người còn lại tiến công về trại tướng của Long Cơ. Và giờ đây yếu tố thời gian trở nên cấp bách hơn bao giờ hết, nên hắn chọn con đường ngắn nhất, đó là băng qua trại thứ ba tiến về trại tướng của Long Cơ. Suốt hơn một dặm đường trôi qua, cả đoàn người di chuyển với một tốc độ cao nhất có thể, chỉ mong sao đến được nơi muốn đến càng nhanh càng tốt.

Lúc này phía trước mặt bọn Bá Ninh, truyền lại tiếng đánh nhau, tiếng la hét. Lòng Bá Ninh như có lửa đốt, hắn bỏ mặc đám người lục tục theo sau, một mình lao lên phía trước. Đứng trước mắt hắn lúc này là một quang cảnh khó tin, người của hắn bị vây quanh bởi các vòng người, đang dần bị dồn về phía vách núi. Tuy đội hình vẫn còn thể trụ vững, nhưng nhìn nét mặt của bọn người của hắn đã quá mệt mỏi, chứng tỏ là chịu khổ không ít.

Sau khi quan sát hết lượt, Bá Ninh quay sang quân của mình đã đến sau lưng phân phó. Quân của Bá Ninh lập tức chia thành hai mũi tiến công, một mũi chính, một mũi phụ, tấn công vào bên trái quân Long Cơ nơi có ít quân hơn.

Bá Ninh cắp ngang ngọn thương, đứng trên một mô đất cao chỉ xuống hét lớn

- Xông lên.

Một tiêng hét của Bá Ninh, cả đám người bên dưới ào ạt sông lên, mang lại một luồng gió mới cho trận hỗn chiến

Bá Ninh trong đám người, vừa đánh vừa điều quân, quân của Bá Ninh hăng hái xông pha, khiến cho đội hình của quân Long Cơ bị loạn lên hết cả. Quân bị vây bên trong, thấy có cứu viện thì vô cùng mừng rỡ, mở đội hình tạo thành một mũi tiến công nữa. Trong đánh ra, ngoài đánh vào, khiến cho quân của Long Cơ náo loạn, tan chạy đi hết cả.

Đến lúc này cả đám người bên Bá Ninh bị vây nãy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm

Bá Ninh tiến lại hỏi

- Kể đầu đuôi cho tớ nghe chuyện gì xảy ra vậy.

Một tên trong bọn trả lời

- Lúc đầu bọn tớ tiến công trại quân của địch, chẳng mất mấy nổi thời gian đã cho quân địch thất thủ chịu thua.

- Cứ nghĩ là quân địch yếu kém, nên cứ một mạch xông lên phía trước

- Nào ngờ… nào ngờ!

Hắn nói đến đây mà cục tức trong lòng như muốn vỡ tung ra, hắn nghiến răng kèn kẹt

- Nào ngờ quân địch thua trận để nhử ta vào bẫy.

- Quân địch từ bốn phương tám hướng, vây chặt không buông, hết đợt này đến đợt khác tấn công

- Hai canh giờ trôi qua, dù quân ta đã hết sức phòng thủ nhưng không thể tránh khỏi tổn thương trầm trọng

- May là mọi người đến kịp, nếu không thì chắc chắn là toàn quân đã bị diệt rồi

Bá Ninh đã hiểu, mặc dù không nói ra nhưng quả thật, càng ngày hắn càng khẳng định, đúng như Vương Xương Huy đã nói, Long Cơ quả là một đối thủ tầm cỡ.

Bá Ninh nói

- Nếu như vậy thì chắc cánh quân kia của ta, cũng bị tình trạng như vậy rồi

Tên bên cạnh không nói gì, nhưng dựa vào những gì hắn trải qua thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Bá Ninh lại nói

- Từ đây đến trại địch không còn xa, thay vì đi cứu cánh quân kia, tớ nghĩ chúng ta hãy chiếm lấy trại địch, kết thúc cuộc thi này càng nhanh càng tốt

- Nếu để bọn Long Cơ phát hiện ta mang hết người đến đây thì thật là không ổn tí nào.

- Được rồi, mọi người theo tớ tiếp tục lên đường

Không phải là Bá Ninh kém nghĩ đâu, nhưng quả thật tình hình hiện tại bên hắn đang bất lợi hết sức. Điều hắn lo không phải là quân số bị thua thiệt, mà là lo sợ về kế sách của Long Cơ, hắn không thể đoán được trong hồ lô của Long Cơ đang bán thuốc gì, thật là đau đầu hết sức.

Muốn thắng trận này chỉ còn cách tốc chiến, tốc quyết thôi, thế là hắn đành bấm bụng xông lên, tiến về trại tướng của Long Cơ.

Sau khi hợp hai đội quân thành một, quân số của Bá Ninh cũng gần một trăm người, tuy có phần mỏi mệt nhưng chiến lực của họ đã bù đắp lại phần nào. Khi quyết đấu diễn ra, dựa vào sự chỉ huy tài tình của Bá Ninh, quân của hắn dễ dàng áp sát và phá vỡ các tuyến phòng ngự.

Từng bước, từng bước, Bá Ninh dễ dàng hãm trận của quân Long Cơ với tốc độ chóng mặt. Tuyến thứ nhất, tuyến thứ hai, tuyến thứ ba của lớp phòng ngự cứ thế mà đỗ vỡ, Đình Nguyên vất vả chóng đỡ, nhưng thực lực khi đối trận với Bá Ninh thật là kém quá xa. Kết cục dần hiện rõ, cuối cùng quân của Bá Ninh đã dành được chiến thắng, ngọn khói từ trại tướng của Long Cơ bốc lên là minh chứng rõ ràng nhất.

( Lời bàn

Nhiều năm sau, tuy Bá Ninh không được liệt vào hàng thế hệ anh tài của đại lục Hi Nhĩ Mạc, nhưng mỗi khi nhắc đến cái tên Hãm Trận Doanh không ai không nhớ. Về một vị tướng tài, có tốc độ tấn công như vũ bão, làm tê liệt mọi hệ thống phòng thủ mà hắn đi qua.

Nếu nói cung dùng tên của Hỏa Lam quốc thì bắn vừa xa vừa nhanh

Thi hãm trận không ai có thể so bì về tốc độ của Bá Ninh người Việt quốc

Nếu hắn tự cho mình là đệ nhị, thì chẳng mấy ai có đủ khả năng nói mình là đệ nhất cả)

Sau khi chiếm được trại, việc đầu tiên Bá Ninh làm là tìm tung tích của Long Cơ, hắn không phải muốn khoe khoang gì, chỉ là thấy hơi hiếu kỳ, vì sao một trận đấu như thế này mà không thấy bóng dáng tên thống lĩnh chỉ huy.

Bá Ninh ngồi trên chỗ ụ đốt khói, ánh nhìn xa xăm chờ đợi, thì bỗng một tên quân hớt hơ hớt hãi chạy đến

- Báo. Xin cứu viện gấp, quân ta đánh trại thứ hai của địch đang bị vây rất gắp, xin hãy đem quân đến cứu.

Nghe tin này Bá Ninh hết sức kinh ngạc, hắn đứng bật dậy

- Chẳng phải cánh quân tấn công trại hai đã thắng rồi sao. Tất cả chúng ta đều thấy khói hiệu báo về. Làm sao có thể bị địch vây khốn là sao, mau nói rõ mọi chuyện

Tên quân vừa thở hổn hển vừa nói

- Đúng là có khói báo hiệu, nhưng không phải là do quân ta đốt mà là do quân địch ngụy tạo đấy.

- Suốt mấy canh giờ nay quân ta một bước cũng không tiến nổi, lấy gì mà có thể đánh được vào bên trong trại địch

- Không chỉ vậy, lúc sau quân địch cho quân chi viện từ phía sau đánh tới, khiến cho quân ta từ thế tấn công phải chuyển qua thế co cụm phòng ngự

- Đúng lúc này thì thấy khói hiệu từ trại tướng của địch có khói báo hiệu, biết là quân ta đã phá được trại này, nên nhị đội trưởng quyết định mở một đường máu cho người vượt ra khỏi vòng tuyến, để đi báo tin cầu cứu

- Bá Ninh, cậu phải nhanh lên không còn kịp nữa rồi, nếu không quân ta ở trại hai chắc chắn sẽ bị diệt toàn bộ đấy.

Sự việc vừa nói ra khiến người nghe cứ bán tính bán nghi, chỉ có Bá Ninh dường như đã hiểu ra được điều gì, hắn ngồi xuống đất đánh “ thịch” một cái

Hắn xâu chuỗi lại tất cả sự việc, dần dần những mắc xích đã gần được sáng tỏ, cái thòng lọng xấu xí đã hiện ra treo vào cổ hắn từ lúc nào. Hắn bất lực thốt lên

- Thua rồi! Chúng ta đã thua thật rồi.

- Giờ có muốn cứu quân của ta cũng chỉ là giã tràng xe cát biển đông mà thôi.

Mọi người bất ngờ với câu trả lời của Bá Ninh, tất cả đều quay lại hỏi

- Cậu nói gì vậy, sao chúng ta có thể thua được, bây giờ chỉ cần đem quân đến cứu cánh quân kia là được mà.

Chỉ thấy Bá Ninh se sẽ lắc đầu

- Các cậu sẽ sớm biết thôi.

Dứt lời, Bá Ninh vứt cây thương đang nằm trong tay, đi xuống núi, bỏ lại cả đám người phía sau ngơ ngác đứng nhìn. Bóng hắn từ từ khuất xa, chìm dần sau những hàng cây rợp lá, cái vẻ oai hùng cũng dần tàn úa đi theo những chiếc lá vàng rụng rơi xuống đất. Trong tâm hắn đã có sự thay đổi, hay đơn giản là sự ngộ nhận của bản thân, về một sự thật mà con người cao ngạo như hắn chưa từng trải qua. Thất bại, cảm giác thật sự là đây sao, hắn tự hỏi bản thân mình

Lúc này một tiếng hét cất lên

- Mọi người nhìn xem, nhìn xem, sao lại có thể

Từ phía trại của Bá Ninh, năm cột khói đồng thời bốc lên cao, cả đám người theo Bá Ninh giờ đây như tỉnh mộng về những lời mà Bá Ninh đã nói lúc trước.

Thất bại, thất bại thật rồi.

-----------------------------------------------o0o----------------------------------------------------

Một canh giờ sau, cả ba người Long Cơ, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ trở về nơi báo cáo kết quả, khuôn mặt tên nào cũng hí hửng sau chiến thắng vừa rồi, vừa đi vừa trò chuyện rôm rã.

- Dừng lại đã! Long Cơ ta muốn nói chuyện.

Giọng nói này phát ra không ai khác hơn là Bá Ninh, hắn đã đứng sẵn ở đây từ nãy giờ

Triệu Phong thấy Bá Ninh có vẻ không ưa lắm, hắn nói

- Thế nào, thua rồi lại muốn đến đây gây sự à.

- Nếu thích thì ta đây luôn sẵn sàng

Nhưng không để cho Triệu Phong cứ mãi nói lời cay nghiệt, Long Cơ đã ra hiệu cho tên bạn yên lặng, hắn nói

- Được rồi, nói xem có chuyện gì nào.

Nhìn tên Bá Ninh đã không còn giữ được phong thái cao ngạo lúc nào, đứng trước Long Cơ lúc này hắn như một con người khác, có vẻ trầm tĩnh đi nhiều, phải chăng chỉ một trận thua có thể khiến thay đổi suy nghĩ của một con người

- Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện, phải chăng mọi kế hoạch của đội tôi đều nằm trong tính toán của cậu.

Thời gian cứ chầm chậm trôi, lúc này mỗi khắc trôi qua cứ như hàng canh giờ với Bá Ninh, Long Cơ sau khi suy nghĩ nhẹ giọng lên tiếng

- Phải

Đã biết trước tất cả, nhưng được chính tai nghe cảm giác như cả thế giới trước mặt bị đỗ sụp xuống vậy. Bá Ninh hai tay nắm chặt thành quyền, môi cắn chặt đến bật máu, nhưng vẫn cố gắng lắng nghe những gì mà Long Cơ sắp nói đến

- Sau khi phục kích thành công quân của cậu xong, chúng tôi không phân quân về các trại mà chia quân thành hai mũi chính, tập trung lực lượng của cả năm trại với một mục tiêu duy nhất là đưa các cậu vào một cái bẫy đã dựng sẵn

- Mũi thứ nhất có nhiệm vụ cố thủ ở trại thứ hai, tám mươi người dưới sự dẫn dắt của Tử Kỳ

- Ở trại thứ ba, tôi chỉ để một ít quân để quân của cậu nghĩ rằng chiến thắng quá dễ dàng mà không ngờ rằng phía sau đó là một cái bẫy mai phục gần hai trăm người tham dự. Và kết quả đã rõ cánh quân ấy bị dồn cho một trận thê thảm

- Khi đã khiến cho cánh quân tấn công trại ba bị ép vào thế phòng ngự, tôi bí mật rút đi một lượng lớn quân âm thầm men rừng ẩn nấp chờ lệnh.

- Cột khói ở trại hai được đốt lên là để nhử cho quân đồn trú còn lại do cậu chỉ huy xuất kích. Chỉ chờ có thế quân phục kích của chúng tôi tiến đánh các trại trống bị bỏ lại mà không tốn một chút công sức nào cả

Bá Ninh khuôn mặt trắng nhợt

- Hèn gì khi tôi đem quân đến giải cứu, đội hình lại mỏng như vậy, thì ra là do cậu sắp xếp

- Tuy nhiên kế hoạch này nghe thì hay nhưng không phải không có khuyết điểm

- Thứ nhất, để có thể xắp xếp quân như vậy, thì chiến lược điều quân cũng như bố trí phải có ngay từ đầu. Nếu chẳng may, bên tôi thay đổi kế hoạch thì chẳng phải là một đòn hồi mã thương chí mạng hay sao. Chẳng lẽ cậu không có chút lo sợ gì về điều ấy

- Thứ hai để có thể vừa giữ vững được trại thứ hai, vừa khiến cho quân bên tôi không thể đi thông báo với bên ngoài trong một thời gian khá dài, thì người cầm quân cũng phải là người thật sự có tài. Một nhiệm vụ khó khăn như vậy mà chỉ dùng số quân tương đương, thì ắt hẳn người này phải được cậu tin tưởng tuyệt đối

Long Cơ nhìn Bá Ninh không phải với ánh mắt khinh thường mà là sự ngợi khen, như hai kỳ thủ ngồi đàm đạo về cờ lý vậy, thấy người nhận ra kế sách của mình, không những không buồn mà còn rất là sảng khoái

Long Cơ ôn tồn trả lời

- Thân làm tướng dù tài năng cỡ nào cũng chưa chắc mọi sự đều thành công như ý mình muốn

- Trận vừa rồi chỉ là bên tôi có phần may mắn, cậu cũng không nên mãi để trong lòng

- Sau này vẫn còn nhiều cơ hội

Hai từ cơ hội ở đây, Long Cơ muốn Bá Ninh biết rằng vấp ngã lần này thì đã sao, chặng đường phía trước hãy còn rất dài, cơ hội đứng lên làm lại hãy còn nhiều, chỉ là bản thân của mình có muốn hay không

Bá Ninh nghe những lời này thì hắn cười một cách mãn nguyện, gúc thắc trong lòng cũng đã được mở.

- Long Cơ, Tử Kỳ trận này Bá Ninh thua tâm phục khẩu phục, hi vọng ngày sao chúng ta sẽ lại có cơ hội phân cao thấp một lần nữa.

Sau đó hắn chấp tay vái chào hai người rồi lặng lẽ rời đi.

Những lời Bá Ninh nói, Triệu Phong không bỏ sót một chữ nào, từ đầu cho đến cuối, chỉ có Long Cơ và Ngu Tử Kỳ, vậy còn hắn ở đâu đây. Cả trận vừa rồi, chẳng phải hắn luôn sát cánh cùng mọi người sao, chẳng phải hắn cũng đã hạ khá nhiều người sao, vậy mà giờ đây vị trí của hắn là ở đâu cơ chứ. Cảm giác như phía trước mặt hắn là hai ngọn núi cao chạm tầng mây, hắn dường như chỉ là mô đất nhỏ kế bên vệ đường, chỉ biết ngóng trông lên. Từ đó Triệu Phong tự hứa với lòng phải cố gắng hết sức, để một ngày nào đó có thể đứng ngang hàng với hai người bạn này, chứ không chỉ đơn giản là mãi nhìn từ phía sau.

Bao lâu, ta thật sự cần bao nhiêu thời gian đây?

------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------

Sau trận này, đội của Triệu Phong chính thức hợp cách, cả ba trăm người chính thức được chấp nhận tham gia vào quân đội đặc biệt của Lai Câu chỉ huy.

Cùng với hai đội thắng trước đó, cũng như đội Bá Ninh sau chiến thắng cuối cùng ở trận cuối, tất cả là có bốn đội với khoảng một ngàn hai trăm người, với cái tên lần lượt là: Chính hoàng kỳ, Lục hợp kỳ, Hắc vân kỳ và Tử linh kỳ.

Trong đó hội Triệu Phong, Long Cơ và Ngu Tử Kỳ ở đội Hắc Vân Kỳ, và cũng từ đây sẽ mở ra những trận chiến kinh tâm động phách, mà cái tên Hắc Vân Kỳ sẽ trở thành huyền thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.