Chân Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 60: Đại thủy chiến: hãm trận doanh



Quân của Bá Ninh có tất cả là một vạn kỵ binh cùng một vạn bộ binh, đối đầu với quân đội Tây Lỗ lên đến mười vạn tại Bình Than. Vùng đất này là một mảnh đất không quá rộng rãi, tuy nhiên chủ yếu là đất đai bằng phẳng rất thích hợp cho kỵ binh tham chiến, vì vậy dù quân số chỉ bằng một phần năm địch nhưng Bá Ninh không hề có chút lo lắng. Điều anh ta lo lắng thực sự lúc này là dường như tên tướng địch kia quả thật là một đối thủ rất mạnh mà lâu nay chưa hề có cơ hội thử qua, kiếm của hắn mỗi khi tung ra là cứ như mội một bước dồn Bá Ninh vào tử địa, Bá Ninh nói: - Hô! Kiếm pháp phương Nam quả thật là vô cùng đặt sắc, khiến kẻ chiêm ngưỡng phải bất ngờ không ít. Chu Phỏng cũng đáp lại lời của Bá Ninh: - Kiếm dù rất sắc bén nhưng xem ra lại kém với thương thế của ngươi mấy phần, Bá Ninh ngươi thật là khiến ta đại khai nhãn giới. Cả hai kẻ võ tướng dành cho nhau những lời tán dương, tuy nhiên trong nội tâm cả hai cũng nói thầm với chính mình rằng: - Ngươi không chết ta tất ngủ không yên, đã thế thì không thể nhường được nữa rồi. Lưỡi thương khẽ chếch lên ngạo nghễ chia trời, lưỡi kiếm thu mình lại lạnh lùng phá địa, là kiếm nhanh hơn hay là thương mạnh hơn, điều này không ai rõ, chỉ biết những chiêu sau đó càng ác liệt hơn muôn phần Ầm Chủ tướng ứng chiến binh sỹ cũng xông pha, mười hai vạn người ngựa tranh hùng trên mảnh đất chật hẹp, đại địa rộng mở giơ đôi bàn tay cằn cỗi đón lấy những sinh mạng vừa lìa khỏi thế gian, thấm nhập vào đó dòng màu nóng nhiệt huyết cùng ý niệm chôn theo của vạn người. Trời xanh lặng lẽ đứng nhìn họ nở một nụ cười chua sót, vạn vật trên đời vốn dĩ là thôn tính lẫn nhau để tồn tại, nhưng kẻ ăn thịt đồng loại nhiều nhất trên thế giới này lại là sinh vật được thiên thượng ưu ái cho trí tuệ siêu việt. Mâu thuẫn thay. Nhưng sự mâu thuẫn đó lại là lẽ thường ở cái thời đại này suốt vài vạn năm qua, điều đó cho thấy trí tuệ có thể dùng để cải hóa cũng có thể dùng để sát sinh, đạo của thánh hiền chẳng qua chỉ là một lý tưởng xa vời, còn đạo của nhân sinh là dùng máu mà viết thành, sát sinh chính là tính trời. Lúc này Tả Vương Bí thấy Chu Phỏng đang đánh nhau với Bá Ninh rất dữ dội thì lập tức lui về sau điều động chủ quân bố trí trận hình - Doanh một, doanh hai, doanh ba dùng binh pháp Mạc gia, bảo tồn thực lực là chính từng bước chiếm lấy địa lợi, dùng trận khiên tròn cản địch. - Doanh bốn, doanh năm, doanh sáu dùng binh pháp Đào Tử, quyết liệt cản cường công, dùng trận hình chóp từ từ phân địch ra mà diệt. - Doanh bảy, doanh tám, dùng binh pháp của Lưu Khiêm, địch tiến ta lui địch lui ta tiến, nhắm vào yếu huyệt cắn riết không buông. - Còn lại doanh chín, doanh mười trận ngư trường theo ta thâm nhập trận địa. Binh pháp không chỉ là thứ chép trên sách vở để mà luận bàn, binh pháp là thanh kiếm quý được cất kỹ trong vỏ, khi rút ra thì lập tức có thể đồ long trảm hổ, binh pháp mạnh không chỉ vì sự tuyệt diệu của một ý tưởng độc nhất, mà là sự linh hoạt biến hóa của những thứ bình thường hơn, chiến pháp mạnh nhất là rút ra từ kinh nghiệm, ngày hôm đó Tả Vương Bí rốt cục cũng đã dùng hết sở học bình sinh. Người thống lãnh doanh một, doanh hai, doanh ba của quân Tây Lỗ đôn đốc đám binh sỹ phía sau: - Đại nhân có chỉ thi, quân ta trận hình khiên tiến hành cản địch. Một trăm quân thành một đội, ba vạn quân dưới trướng lập tức hình thành những tấm chắn hình tròn phòng thủ kín kẽ, là sự hợp nhất của thiết thuẫn binh ở phía ngoài, kèm theo đó là thương binh với những chiếc giáo dài bên trong yểm hộ. Hơn ba trăm bức tường hình tròn trên trận địa lập tức hình thành, mỗi đội lại cách nhau những khoảng cách không theo một bố cục cụ thể, lại chiếm hết những vị trí thuận lợi để lập trận, khiến quân Bắc Nhung khi tiến vào trận hình lập tức bị phân ra nhiều nhánh khác nhau. Người thống lĩnh doanh bốn, doanh năm, doanh sáu của quân Tây Lỗ thấy quân Bắc Nhung đã tiến vào trận địa thì lập tức phát động công kích: - Binh pháp Đào Tử lấy cứng chọi cứng, địch càng mạnh ta càng mạnh, địch càng hung tàn, ta phải hung tàn hơn. - Huynh đệ theo ta nhập trận. Trận hình của cánh quân này là tập hợp ba trăm người làm một đội, hình thành những mũi tiến công đơn lẻ vào các cánh quân bị phân tán của quân Bắc Nhung, mục đích là chia đám quân của Bắc Nhung càng lúc cành nhỏ, thuận tiện cho cánh quân sau dễ dàng tấn công. Chỉ hai đạo quân vừa ra tay thế tiến công của quân Bắc Nhung đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nếu ví quân Bắc Nhung là dòng nước đang lưu chuyển thì quân Tây Lỗ là những viên đá chắn đường, là những rạch nước sâu khô hạn khiến dòng nước ngày càng suy yếu. Mắt thấy lòng quân dao động, Bá Ninh quay ngang ngọn thương quét mạnh về phía Chu Phỏng, Chu Phỏng nâng kiếm đón đỡ, chỉ thấy thế thương nhẹ tâng như vô lực, Bá Ninh hét lên một tiếng - Bên trái Chu Phỏng nghe thấy lòng đầy hoài nghi, thế thương của Bá Ninh chém qua trái chỉ là một đòn chém nhẹ, rốt cuộc là tên tiểu tử trước mặt có ý đồ gì, còn đang suy nghĩ thì đám binh sỹ Bắc Nhung những người mang cờ tím tím lập tức ra lệnh: - Bá Ninh có lệnh, quân địch cánh trái rất mỏng, quân ta tấn công về phía đó. Lập tức đám kỵ binh dưới sự dẫn dắt của những binh sỹ trong Tử Linh Kỳ của Bá Ninh lập tức chỉ dẫn cho những binh sỹ Bắc Nhung còn lại theo phương hướng đã định mà từ từ hợp lại tấn công. Cánh trái của quân Tây Lỗ một góc trận vẫn chưa hoàn thành hoàn toàn, nhân lúc đó quân Bắc Nhung ào ạt xông ra khiến cho thế trận bên ấy không còn kiềm giữ được nữa Lúc này hai doanh bảy và tám của quân Tây Lỗ theo bố trí mà hành sự, kẻ lãnh binh liền hét lên: - Địch tiến hành rút lui, quân ta theo binh pháp Lưu Khiêm lập tức truy kích hậu quân của địch. - Tiền đội đi trước, cung binh theo sau. Quân hai doanh lập tức từ trong trận địa ào ạt như nước lũ trào ra, từng bước từng bước tiến đánh hậu quân của Bắc Nhung Bá Ninh vừa đánh vừa quan sát tình hình, nhân lúc cúi đầu xuống né một kiếm của Chu Phỏng, Bá Ninh trở đầu thương dùng một thức hồi mã mà đánh về phía sau, Chu Phỏng nhanh tay đưa kiếm vẹt ngang đỡ được, chỉ là thức này còn ẩn ý bên trong Binh sỹ trong Tử Linh Kỳ thấy vậy thì lại tiếp tục truyền nhau: - Bá Ninh có lệnh hậu quân đổi thành tiền đội, bộ binh chặn thế công của địch, kỵ binh vòng ngược lại nhắm vào trung khu của địch mà tấn công Lập tức bộ binh phía sau dừng hẳn lại trở đầu thương ngăn chặn thế công của hai doanh bảy và tám của quân Tây Lỗ, còn kỵ binh phía trước cũng quay ngựa chia hai đường vòng qua đám bộ binh mà tấn công địch. Tuy là tận mắt chứng kiến nhưng Chu Phỏng vẫn không thể tin được, hắn giương ánh mắt kinh ngạc nhìn Bá Ninh mà thầm khen không ngớt: - Văn không giỏi võ, võ không kiêm văn, kẻ văn võ song toàn thật là của quí ở đời. - Vừa giao đấu với tướng địch, vừa có thể lãnh trận trong trùng vây kẻ địch, kẻ này đích thật là kỳ tài. Chu Phỏng nghi hoặc hỏi Bá Ninh: - Tên tướng trẻ kia, rốt cuộc ngươi là ai. Bá Ninh khẽ cười mà đáp: - Hãm Trận Tiên Phong, Bá Ninh, người Việt quốc. Chu Phỏng cũng cười mà đáp: - Danh xưng quả thật rất ghê gớm, nhưng xem ra thật xứng với người nhận, đánh như vầy mới gọi là hãm trận chứ. Dứt lời hai người lại lao vào nhau đánh tiếp. Ngày hôm đó tại Bình Than quân hai bên đánh nhau từ giờ thìn đến giờ ngọ mà vẫn bất phân thắng bại, kết quả hai bên phải tạm đình chiến, quân Bá Ninh rút về trại thứ hai, còn quân của Tả Vương Bí thì cũng trở về thuyền mà dưỡng sức. -------------------------------------------------o0o-------------------------------------------- Trên bộ giao chiến, trên mặt sông cũng không kém phần náo nhiệt. Ngụy Giao từ sớm đã cho mười lăm vạn thủy binh rời trại từ từ tiến lại ải Thiên Hựu mà đánh giá, nhìn phía trước ải quan cờ sí ngập trời, gươm giáo huy hoàng, quân sỹ ai nấy đều tinh cường dũng tráng, khiến Ngụy Giao cũng gật đầu khen hay, ông ta nói: - Cứ ngỡ là một tên nhóc tỳ, không ngờ lại là một con cọp con, tiểu tử này bố binh cũng không tệ, chỉ trách là thái độ quá ngạo mạng. Lời nói này của Ngụy Giao là dùng để ám chỉ Vương Xương Huy, lúc này anh ta đang ngồi trên ải mà gẫy đàn cầm, tiếng đàn nhẹ nhàng nhưng điệu âm lại có phần phóng túng, như một chàng lãng tử hào hoa đang đùa mây cợt nguyệt. Nhìn từ xa đám thuyền chiến của quân Tây Lỗ, đám tướng lĩnh các nước thấy choáng ngộp không thôi, những chiếc cự trùng hạm to lớn có sức chứa đến ngàn quân thi nhau dương oai diễu võ, bên cạnh những chiếc trung thuyền họp thành vài chục chiếc một đội làm hậu viện, khí thế đúng là nghiêng trời lệch đất. Nhìn lại đám thuyền chiến của quân Bắc Nhung lại ngẫm đến thế lực của địch nhân, nhiều người chợt nghĩ, thế này chẳng khác nào lấy cá bé đối đầu với cá lớn, thật đúng là lấy trứng chọi đá mà thôi. Vương Xương Huy dừng đàn, tiến lại đám tướng sỹ mà hỏi: - Phải chăng lúc này mọi người đang nghĩ quân địch hùng mạnh, đối đầu với chúng thật sự như là lấy trứng chọi đá phải không. Chúng tướng sỹ không trả lời chỉ lặng lẽ nhìn nhau, nhưng ý tứ của họ đã quá rõ ràng, Vương Xương Huy khẽ cười mà nói: - Đá cũng có thể vỡ, quân mạnh cũng có thể bị đánh bại, không sợ thua quân lực của địch, chỉ sợ là đấu tâm của mọi người đã bị kẻ khác đã bại mà thôi. - Vào lúc này Huy tôi chợt nghĩ, liệu rằng có ai nguyện vì quân Bắc Nhung mà thử một lần lấy trứng chọi đá hay không, để xem rốt cuộc là hòn đá đó cứng như thế nào. Một người đứng ra xin đi, nhìn kỹ lại là Bột Hải, Vương Xương Huy thấy thế thì im lặng tảng lơ đi, chúng tướng nước Ngô thấy vậy thì vào đỡ lời cho Bột Hải: - Vương tướng quân, Bột Hải tuy là người có tội nhưng cũng đã biết lỗi rồi, nay muốn ra công chuộc tội, người là đại nhân lòng dạ rộng rãi chẳng lẽ lại chấp nhất chuyện cũ mà bỏ lỡ đi một mãnh tướng hay sao. - Huống hồ lần trước Bột Hải đã một lần đánh bại quân Tây Lỗ, thiết nghĩ lần này cũng có thể mang lại uy danh cho quân Bắc Nhung của ta mà. - Đại nhân, chúng tướng sỹ nước Ngô chúng tôi xin lấy đầu ra để mà đảm bảo, mong người hãy cho hắn một cơ hội để đoái công chuộc tội. Thấy mọi người đã hạ giọng năn nỉ, Vương Xương Huy hai mắt đanh lại nhìn Bột Hải, sau đó lạnh lùng nói: - Được rồi nếu chúng tướng đã đứng ra xin xỏ cho mi thì Vương Xương Huy ta cũng không có gì để nói. - Bột Hải để ta xem rốt cuộc ngươi dưới nước thật sự có mạnh như lời đồn hay không. Bột Hải lặng lẽ cúi đầu đáp lại, rồi quay lưng rời đi, văng vẳng sau lưng hắn còn truyền lại tiếng của Vương Xương Huy: - Quả trứng này thối thật đấy! ----------------------------------------------------o0o------------------------------------------ Cửa thủy trại mở ra, Bột Hải dẫn một đội thuyền nước Ngô ra ứng chiến, tất cả là năm mươi thuyền, một chiếc soái hạm, mười trung thuyền, phần còn lại là tiểu thuyền. Từ xa nhìn lại, đám tướng sỹ nói với Ngụy Giao: - Trên thuyền có cờ chữ Bột, ắt hẳn là đại tướng thủy binh của nước Ngô tên là Bột Hải. - Đại nhân chúng ta có cần đưa chủ lực ra ứng chiến với địch không? Ngụy Giao đứng ngay mũi thuyền, hai tay vịn vào thanh ngang mà nói: - Giết gà không cần dao mỗ trâu, bên địch có năm mươi thuyền, bên ta cũng đem năm mươi thuyền ra ứng chiến. - Nếu không làm vậy, e rằng người phương Nam chúng ta sẽ bị chê cười đấy. - Vì vậy ta muốn hỏi xem, quân ta có ai muốn ra ứng chiến không. Một người mặt áo giáp bạc cử song tiên xin ra ứng chiến, người đó là một trong những tướng lĩnh tiên phong của Ngụy Giao tên là Thiếu Sủng, Ngụy Giao không quay lại gật đầu cho đi. Thiếu Sủng nhận lệnh lập tức dẫn đội thuyền của mình ra giữa dòng đối chiến với quân của Bột Hải, Thiếu Sủng đứng trên thuyền nói với tên tòng sự: - Quân ta thuyền to di chuyển khó khăn, dòng nước phía trước chảy rất gấp, nếu ta là địch tự nhiên sẽ chia quân đánh vào mạng sườn. - Thuyền tiến về trước tất nhiên bị thế nước mà không thể trở mình, kết cục là thành mồi ngon cho địch. - Chỉ tiếc là kẻ đối thủ của Bột Hải ngươi hôm nay là ta chứ không phải ai khác, nên cách đánh này không dùng được rồi. - Chư tướng nghe lệnh thuyền phía sau chạy chậm lại tạo khoảng cách với đội thuyền của ta, khi địch đánh vào thì mở cho chúng một lối, sau đó khép chặt lại giết chết địch. Bên này Bột Hải chống đại đao đứng nhìn, thấy đội thuyền của Thiếu Sủng di chuyển thì khẽ cười: - Đúng, nếu ngươi dùng cách suy nghĩ đó mà mô phỏng về ta thì ắt sẽ dùng cách này. - Nhưng tiếc là Bột Hải ta ngày nôm nay đã khác rồi. - Chư tướng nghe lệnh, địch đã mở lối, trung thuyền lui về sau dàn trận, tiểu thuyền theo ta qua bên trái tấn công địch. Dứt lời quân của Bột Hải tất cả tiểu thuyền tạo thành hình mũi tên, cùng đại thuyền của Bột Hải ở giữa, tất cả tấn công vào sườn của đội thuyền Tây Lỗ, Thiếu Sủng thấy một cảnh này thì trong lòng hoang hỉ không ngớt, hắn nói: - Tới đây đi, tới đây đi, Bột Hải ta chờ ngươi đã lâu rồi. Đội thuyền Bột Hải di chuyển chếch lên phía trên rồi mới lao xuống, như thế là thuận theo dòng chảy của sông Như Nguyệt nên tốc độ đã tăng lên mấy phần, đứng trên thuyền Bột Hải chi huy quân sỹ: - Quay hết bánh lại về phía phải nhắm thuyền tướng của chúng mà tấn công, toàn quân theo ta nhập trận. Rầm Tiếng những chiếc thuyền va vào nhau nghe thật dữ tợn, Bột Hải cắm hẳn thuyền của mình vào thuyền của Thiếu Sủng, tuy nhiên thuyền của Thiếu Sủng là loại thuyền có bọc giáp ở ngoài nên hư hại không nhiều, còn thuyền của Bột Hải đã bị nát phần đầu tàu. Tuy thuyền bị hư hại nhưng Bột Hải chẳng quan tâm, anh ta tung mình lên phía trước, bám vào mạng thuyền mà leo lên thuyền của Thiếu Sủng, quân đi theo anh ta có khoảng ba mươi người, khi vừa đến sàn thuyền thì lập tức tiến tới chiến đấu với quân Tây Lỗ. Lúc này đội thuyền của quân Bột Hải ở phía sau gặp phải sự tấn công dữ dội của hậu quân Thiếu Sủng tình hình hết sức gây go, Bột Hải nheo mắt nhìn đánh giá, sau đó lập tức bảo với đám binh sỹ theo sau: - Mọi người việc đã kíp lắm rồi, nếu còn muốn sống thì theo ta giết địch. - Chư vị mở lối Bột Hải đi chém đầu đại tướng của chúng. Đám binh sỹ Ngô quốc từ khi nhận tin Hoàng Trọng Tham lão tướng quân bị giết hại, thì lòng thù nghịch đối với quân Tây Lỗ đã đạt đến đỉnh điểm, cho nên vừa đặt chân lên thuyền địch đã có ý tử chiến.Thấy Bột Hải mở lời, đám tiểu binh bên dưới ai nấy đều nắm chặt chuôi đao mắm môi mắm lợi mà lao vào quân Tây Lỗ kịch chiến, dù họ biết số quân có mặt ở đây đã lên đến gần ngàn người, nhưng chiến ý báo thù như ngọn lửa hoang dại đốt cháy đấu tâm khiến sự sợ hãi cái chết trở thành hư vô. Thế mới biết: “Đá cũng có thể vỡ, nhưng quyết tâm của một người thì không bao giờ tan vỡ”. Sát. Tiếng hô tru sát vang lên trên thuyền của Thiếu Sủng, ba mươi người chống với ngàn người dường như chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tuy nhiên hôm nay hòn đá ấy lại bị thứ mỏng manh kia làm cho ảm đạm vô quang. Thân thể chất chồng nằm rải rác trên sàn thuyền, từng người từng người ngả xuống để duy trì một thông lộ chật hẹp, một huyết lộ tanh tưởi dành cho một người, mắt trông chúng binh sỹ ngã xuống, mặt hắn không biểu lộ cảm xúc, nhưng ai biết trong nội tâm hắn đang nghĩ gì. Bột Hải nhấc đại đao lao vào huyết lộ ấy không chút chần chừ, mỗi bước đí đều là đầu rơi máu chảy, thanh đao ấy cùng chiến tâm ấy làm người ta khiếp đãm và Thiếu Sủng cũng hoảng sợ không ít. Song tiên trong tay Thiếu Sủng run lên, nhưng không phải là sự hưng phấn của một võ giả, mà chỉ là sự khiếp nhược của một kẻ đáng thương, đặc biệt nỗi sợ ấy càng tăng lên khi đám binh sỹ theo hắn kẻ chết, người bỏ trốn nhiều không kể siết, dường như giờ đây chỉ còn mình hắn và vài tên lính là còn miễn cưỡng trụ lại. Thiếu Sủng trách mình không thôi, kế hoạch của hắn nào ngờ lại thành ra như thế này cơ chứ, hậu đội và trọng binh theo sau bị ngăn trở không cách nào ứng cứu kịp, trong khi tiền trận dường như bị phá nát, hơn nữa tên Bột Hải này dường như là quỷ thần đang muốn giết chết hắn vậy. Thiếu Sủng ngàn tính vạn toán, kết quả lại không thể tính một nước cho cuộc đời mình, hắn thầm trách và rủa thầm bản thân không thôi. Choang Một đao nặng nề trảm xuống khiến bàn tay Thiếu Sủng như tê dại, mồ hôi từ trán túa ra như mưa, ánh mắt hắn co rút lại nhìn Bột Hải, còn Bột Hải nhìn hắn đầy vẻ khinh miệt, Bột Hải nói: - Lo sợ như vậy mà còn dám dẫn quân ra ứng chiến thật là đáng hổ thẹn, tuy nhiên may cho ngươi là hôm nay mục đích của ta đến đây không phải là để giáo huấn. - Mà chỉ đơn giản là nhờ ngươi chuyển cho ta một bức hàng thư mà thôi. Thiếu Sủng nghe mà như mở cờ trong bụng, tuy nhiên hắn cũng chẳng vội tin ngay mà lời nói đầy cân nhắc: - Muốn dâng hàng thư đầu về Tây Lỗ ta mà lại ngang nhiên giết người của ta như vậy, ngươi không sợ sau này ta tìm cách trả thù ngươi sao. - Hơn nữa ngươi đang là đại tướng Bắc Nhung, đang cầm quân giao chiến mà trở giáo xin hàng, không sợ số binh sỹ theo sau ngươi sẽ làm phản à? Bột Hải khẽ cười, nụ cười đầy lạnh lẽo: - Đúng vậy, mọi chuyện trở nên rất phức tạp đối với ta, vì vậy ta muốn giải quyết mọi rắc rối ấy một lần cho xong. - Vì vậy ta thật sự muốn nhờ tướng quân cho ta mượn một vật. Thiếu Sủng liền hỏi: - Vật gì? Lưỡi đao trong tay Bột Hải nâng lên vẽ một đường cong tuyệt hảo, nhanh như gió thoảng chém bay đầu Thiếu Sủng, sau đó trước ánh mắt kinh sợ của đám binh sỹ Tây Lỗ còn lại, Bột Hải nói: - Một lá hàng thư, mượn một cái đầu người. - Tướng quân ơi người đã đa lễ rồi! Trận đánh trên sông hôm đó quân Bắc Nhung thắng to, khải hoàn trở về ải Thiên Hựu, còn đám tàn quân Tây Lỗ vắt giò trên cổ mà chạy về trong tủi nhục. Nhìn thấy toàn bộ tình hình Ngụy Giao không tỏ thái độ gì, cho tới khi nhận được một thứ, đó là một lá thư mà Bột Hải để lại cho quân sỹ trên thuyền Thiếu Sủng truyền về, trong thư có ghi mấy chữ: - Tối mai vào giờ dậu, Bột Hải sẽ mang theo quân lương và thủy binh Ngô quốc đến đầu hàng. Ngụy Giao sau khi xem xong quay lại nói với tên tòng sự: - Mau về báo với chủ nhân chuẩn bị, nói với người rằng : “Cá lớn đã vào tròng, chuẩn bị lưới sắt để bắt, ngày mai giờ Dậu”. Tên tòng sự sau khi nhận lệnh liền xuống thuyền nhỏ mà trở về thủy trại. Còn Bột Hải sau khi trở về ải Thiên Hựu mang theo đầu của Thiếu Sủng khiến cho chúng tướng các nước phải khen ngợi không ngớt, Vương Xương Huy không nói gì chỉ lặng lẽ lui về trại, nhường ánh hào quang lại cho một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.