Giết người vô số, loại người nào cũng từng giết qua.
Những kẻ tự cho là thiên hạ vô địch chưa từng một ai sống sót trước tiễn của ta.
Thế mà hôm nay, hết tiễn rồi đến kiếm, ta vẫn chưa hạ gục được đối thủ.
Nhưng ta tin rằng ta sẽ hạ được hắn.
Nhưng tin tưởng không có nghĩa là thành công, vì đối thủ là một võ tướng kiệt xuất.
Hơn nữa lại là người tiến gần đến danh xưng vô địch nhất, cũng là người khiến ta cảm thấy sợ nhất.
Keng.
Đao và kiếm chạm nhau, các thớ thịt căng cứng gồng mình chống chịu sức nặng từ thứ binh khí ấy truyền đến. Máu và mồ hôi quyện vào nhau, toàn bộ tâm trí đổ dồn vào từng động tác, từng hành động của đối thủ, vì một phút sơ sẩy là tự đẩy bản thân vào chỗ chết.
Sát.
Một kiếm chém xuống, một đao vung lên, hai tướng quần nhau trước trận tiền, giữa muôn vạn hùng quân đang bị chìm đắm ngắm nhìn. Ánh đao và kiếm chói lòa, cuồng phong giữa đại địa vì thế mà xoay chuyển, đất dưới chân như cỗ súy cho trận sinh tử chiến, cùng nhảy tung lên từng hồi, từng hồi.
Quân sỹ hai bên điên cuồng gào thét, cờ sí rợp trời đón gió tung bay, tiếng trống, tiếng chiêng như hòa vào nhịp điệu điên cuồng của trận ác chiến. tim đập nhanh hơn, tay siết chặt hơn, sát ý nồng đượm của vạn quân tỏa ra khiến vạn vật xung quanh phải xa tránh, và thứ sát ý ấy bị dẫn dắt bởi hai chiến tướng lỗi lạc, hai con người đang liều mạng chiến đấu.
Phốc.
Trác Bất Phàm vừa tránh được một chiêu của Triệu Phong, sau đó liền xoay gấp thân dưới chém vào hạ bàn, Triệu Phong chống đao xuống ngăn đỡ.
Keng.
Hai thứ vũ khí chạm nhau đến nảy lửa, Triệu Phong cùng lợi đao bị đẩy ra mấy bước, trượt dài trên nền đất. Triệu Phong mỉm cười rồi nói:
- So với trước đây, uy lực đã hơn hẳn, mấy năm nay chắc là bỏ ra không ít công phu.
Trác Bất Phàm không đáp lại, hai tay nắm chặt bội kiếm lại tiếp chém tới. Kiếm vũ như mưa, khóa hết tất cả các lối trốn tránh của Triệu Phong, mỗi khi Triệu Phong định tránh đi, kiếm võng đã ngay lập tức theo đuôi chặn hắn lại.
Trong những chiêu thức liên tiếp, hình ảnh ngày nào lại hiện ra, những tháng ngày từ khi trở về từ Hỏa Lam quốc. Từ cái ngày ấy, Trác Bất Phàm điên cuồng luyện tập, hàng ngày hắn bỏ ra hàng vài canh giờ chỉ để chú tâm luyện kiếm, vì hắn không muốn thua sút Triệu Phong. Nhưng sự đời trớ trêu, Trác Bất Phàm giam mình luyện tập bao lâu thì tiếng tăm của Triệu Phong ngoài chiến trường càng bay cao bấy nhiêu. Ý trời thật sự trêu ngươi.
Mắt thấy tất cả, tai nghe tất cả, sự đố kỵ ngày càng chồng chất, Trác Bất Phàm càng trở nên nghiêm khắc với bản thân hơn. Đến như Phùng lão luôn túc trực cạnh bên khuyên nhủ cũng không thể làm thay đổi được quyết tâm của Trác Bất Phàm, kết quả là đành nuốt lệ mà nhìn.
Và hôm nay là ngày mà Trác Bất Phàm mong chờ nhất, ngày mà hắn muốn khắp thiên hạ phải nhìn nhận lại khi đánh bại một trong những chiến tướng mạnh nhất đại lục.
Trác Bất Phàm hét lên một tiếng, sau đó vung kiếm đánh nhầu:
- Triệu Phong ngươi chạy đi đâu.
Kiếm võng như lưới nhện đan xen từ từ bao bọc lấy tất cả, áo bào màu đen bị chém tơi bời, bóng người linh hoạt né tránh, đao trong tay chia đường đón chặn, ánh mắt Triệu Phong toát ra cái sắc lạnh ghê người.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, Trác Bất Phàm chợt nhớ lại ký ức năm nào, ngày cùng Triệu Phong sát cánh kề vai tấn công Hỏa Lam quốc. Lúc ấy hắn và Triệu Phong tiến công vào Ký Tuệ, một doanh trại lớn ở biên giới của Hỏa Lam quốc, người trấn giữ nơi ấy là mãnh tướng hàng đầu Hỏa Lam tên là Quý Bình, cùng biệt đội thần sấm uy danh lẫy lừng.
Triệu Phong dẫn đầu một ngàn quân tiên phong xông vào doanh trại hơn hai vạn quân, cả trăm mãnh tướng ào ra như nước lũ bao vây hắn lại. Giữa trùng trùng đao quang, kiếm ảnh, Triệu Phong hai mắt rực sáng cùng thanh bảo đao uy mãnh chấn nhiếp muôn người. Trận đó đối thủ từng người, từng người một ngã xuống, Quý Bình không tiếp nổi ba chiêu cũng vong mạng, cánh quân của Trác Bất Phàm và Triệu Phong thắng lớn mà không mất mấy nổi công sức.
Nhiều năm gặp lại ánh mắt ấy, Trác Bất Phàm bất giác lạnh toát cả sống lưng, còn Triệu Phong khẽ cười rồi nói:
- Tiếp ta một đao!
- Phá địa.
Roẹt.
Triệu Phong xoay người, phần thân hướng về phía trước, tay phải vung ra, lợi đao xé gió tạo thành một thứ âm thanh bén ngọt. Trác Bất Phàm đang ra chiêu tới tấp nhắm vào Triệu Phong, thấy Triệu Phong không có ý gì là muốn ngăn đỡ cả, toàn tâm, toàn ý xuất ra một chiêu, đột nhiên khiến Trác Bất Phàm chợt chùn tay, hắn lập tức thu kiếm lại chắn trước ngực.
Choang.
Cự lực ẩn tồn trong đao được giải phóng ra ngoài, Trác Bất Phàm như diều đón gió bay ra sau, cánh tay giữ kiếm tê rần run rẫy, tuy đao chưa phạm thân nhưng truyền qua thanh kiếm, toàn bộ sức mạnh như đại chùy đâm thẳng vào ngực khiến Trác Bất Phàm thổ huyết.
Một chiêu vừa dứt, chiêu khác lại lên, Triệu Phong là cơn hắc phong mang dại và điên cuồng, trên đường hắn đi vạn vật bị cắn nuốt, tàn phá không thương tiếc. Trước sức mạnh ấy mọi thứ đều trở nên bé nhỏ, Trác Bất Phàm cảm giác như đang bị trêu đùa, sự ấm ức tích tụ đã lâu bỗng nhiên bộc phát, hắn điên tiết hét lên, sau đó bổ kiếm vào phía trước.
Keng.
Sự phẫn hận không thể thay thế cho sức mạnh, không thể đong đếm với thực lực giữa hai bên, phơi bày ra ngoài hiện thực tàn khốc. Lợi kiếm bị đánh bay, Trác Bất Phàm ngỡ ngàng nhận ra sự chênh lệch về đẳng cấp, Triệu Phong một quyền đấm thẳng vào bụng hất Trác Bất Phàm ra sau, hắn từ tốn nói:
- Kiếm của người chưa thua, nhưng tâm của ngươi đã thua.
- Đứng lên, đánh tiếp với ta.
Trác Bất Phàm đứng bật dậy, tay không binh khí nhưng vẫn xông vào, bên này Triệu Phong cũng buông đao mà xấn tới.
Bốp, binh, bốp.
Quyền kình đánh ra như thôi sơn phá thạch, so về quyền đã Triệu Phong càng lấn lướt hơn, trọng quyền càng lúc càng giáng mạnh hơn vào thân thể của Trác Bất Phàm.
A.
Kình chiêu mạnh mẽ, một quyền cuối cùng đánh cho Trác Bất Phàm khụy chân xuống đất, song quyền tí tách máu chảy ra, Triệu Phong từ từ tiến lại rồi nói:
- Máu có thể chảy, nhưng ý chí không thể tắt.
- Võ tướng ơi ngươi còn muốn đánh tiếp chứ.
Trác Bất Phàm hai chân run run, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền, ngẩng đầu nhìn Triệu Phong. Ánh trời chiếu xuống, bóng nam nhân ấy đổ dài như bao trùm Trác Bất Phàm vào trong, bất giác trong nội tâm của Trác Bất Phàm dấy lên sự không cam tâm.
Quân Sở thấy chủ tướng bại trận, không ít tướng lĩnh muốn xông lên ứng cứu, nhưng Phùng lão đã ngăn lại, các tướng lĩnh thấy vậy thì hỏi:
- Tướng quân, chủ soái đang lâm nguy, tại sao chúng ta không xông lên ứng cứu.
- Quân ta đông gấp đôi địch, chỉ cần phát lệnh thì sẽ có thể tràn lên san phẳng chốn này ngay.
Phùng lão tuy cũng lo lắng, nhưng ông chỉ tay vào đám binh sỹ Việt quốc rồi nói:
- Ngay từ lúc bắt đầu, quân số đã không phải là vấn đề lớn nữa rồi, các ngươi nhìn xem, quân địch đối đầu với một đội quân đông hơn hẳn nhưng không hề có chút sợ hãi.
- Ánh mắt của chúng trầm tĩnh và lạnh lùng, thứ sát khí mà chúng tỏa ra thật đáng gờm, cái thứ chỉ xuất hiện ở đội quân được trui rèn nghiêm khắc trên chiến trường.
- Hơn nữa trong ánh mắt ấy chính là sự tin tưởng tuyệt đối, tin tưởng vị trưởng quan của mình. Không ngờ đám quân này dưới thời của tên tiểu tử ấy lại có thể bay cao.
- Triệu Phong thật sự là tướng tài.
Đám tướng lĩnh nghe vậy, có người thì hiểu, nhưng có người thì không, nhưng mấu chột còn một chuyện mà Phùng lão vẫn chưa nói. Phó tướng của Trác Bất Phàm liền hỏi:
- Giờ không phải là lúc đánh giá tướng địch. Chủ tướng của ta đang lâm nguy, lão tướng quân người thực sự không lo sao?
Phùng lão hai mắt nheo lại, sau đó vuốt bộ râu dài rồi nói:
- Tính mạng của công tử sao ta lại không lo, chỉ là nếu muốn hạ sát công tử thì Triệu Phong đã có thể làm từ lâu rồi.
- Nhưng theo ta thấy hắn không hề có ý đó, vì vậy mọi người chỉ nên củng cố đội hình chờ đợi xem sao!
Lời nói là vậy, nhưng tâm thì đã động.
Chỉ là biết nhưng không dám làm, Phùng lão vì chủ tử mà không dám đưa ra quyết định cuối cùng.
Còn bên kia Trác Bất Phàm miễn cưỡng đứng dậy, cả cơ thể hữu khí vô lực nhưng vẫn kiên trì níu giữ lấy cơ thể không gục ngã. Máu đã chảy, nước mắt cũng đã rơi. Lệ tuông không phải vì yếu đuối, rơi lệ vì bản thân không chịu cam chịu. Trác Bất Phàm nói từng câu, từng câu không rõ ràng:
- Tới đây, ta với ngươi tiếp tục đấu tiếp.
Triệu Phong nghe vậy thì thu quyền, đứng một chỗ yên lặng nhìn Trác Bất Phàm, Trác Bất Phàm thấy hắn thì điên tiết hét lớn:
- Không cần thương hại ta, đến đây, ta vẫn còn đủ sức đánh với ngươi thêm hai ba trăm hiệp nữa.
Triệu Phong chỉ tay về Trác Bất Phàm rồi nói:
- Có chí khí, vậy thì chiều theo ngươi vậy, hảo bằng hữu tiếp ta một chiêu.
Quyền kình nhanh như gió, mạnh như sấm, quyền tung ra nhắm thẳng vào mặt của Trác Bất Phàm, Trác Bất Phàm không né tránh, hắn hai mắt kiên định nhìn về phía trước sẵng sàng đón nhận.
Khi còn cách độ hai lóng tay, quyền ý đã dứt, Triệu Phong từ từ thu lại, sau đó nói:
- Lần này chỉ dừng ở đây, lần sau chúng ta sẽ lại tái chiến.
- Trận này coi như hai người chúng ta huề nhau, không ai hơn ai cả.
Mạnh mẽ lúc tiến tới, thản nhiên lúc ra đi, dường như tất cả không gì có thể vướng bận ngọn gió vô định ấy. Trác Bất Phàm thấy thái độ của Triệu Phong như vậy thì vô cùng căm tức, hắn lớn tiếng nói:
- Chỉ cần giết được ta là trận này quân của ngươi đã chiến thắng, sỹ tốt không cần phải bỏ mạng trên chiến trường, cớ vì sao ngươi lại không xuống tay.
- Ngươi làm như vậy là sao? Ngươi đang khinh thường ta sao? Triệu Phong ngươi là kẻ đáng ghê tởm nhất mà ta từng biết đến.
- Nếu ngươi để ta sống hôm nay, ta nhất định sẽ mang quân san phẳng Việt quốc, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận về những việc mình làm
Triệu Phong vẫn dửng dưng bước đi, sau đó hắn nói vọng lại:
- Bằng hữu, ngươi muốn làm gì thì đó là chuyện của ngươi, ta không ngăn cản. Vì mục đích của ta đến đây không phải là giết người mà chỉ là ngăn ngươi lại mà thôi.
- Dù gì trước đây Sở quân đã từng là chiến hữu từng kề vai sát cánh, ta không muốn vì chuyện này mà hai bên trở thành tử địch.
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, hãy về nhà nghĩ ngơi đi. Nếu vẫn còn muốn quyết chiến thì hẹn gặp lại trên chiến trường.
- Lúc đó ta sẽ cho ngươi một câu trả lời xứng đáng.
Dứt lời Triệu Phong từ từ đi về phía cánh quân của mình, cả tám vạn quân Sở thấy chủ tướng địch ung dung rời đi nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản, tất cả đều hướng ánh mắt kinh sợ nhìn về phía ấy.
Lại nói bên cánh quân còn lại của liên quân do Phạm Trực thống lãnh, tám vạn quân từ từ chậm rãi tiến về núi Kê đầu.
Phạm Trực chia quân ra làm ba đạo, tiên phong hơn một vạn chủ yếu là kỵ binh đi trước, đích thân dẫn ba vạn quân làm trung đội, cuối cùng là hậu đội với bốn vạn quân.
Phạm Trực nhìn về phía trước nói với phó quan:
- Từ đây đến núi Kê Đầu còn bao lâu nữa.
Tên trưởng quan nghe vậy thì bẩm:
- Từ đây đến núi Kê Đầu còn khoảng hai mươi dặm.
- Phía trước năm dặm có một khoảng đất rộng có thể trú quân, thuộc hạ thiết nghĩ quân đi cả ngày nên tìm một chỗ để nghĩ ngơi nấu cơm, sau đó sáng mai chúng ta hãy tiến về núi Kê Đầu.
Phạm Trực cũng cho là phải nên cho toàn quân được phép hạ trại lập doanh, nhưng lại báo với quân tất cả không được cởi áo giáp, lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵng sàng chiến đấu.
Từ một nơi xa nhìn về phía doanh trại của địch, hai người cưỡi trên chiến mã trao đổi với nhau:
- Long Cơ xem ra đối thủ lần này hơi khó nhằn đấy. Hành quân cẩn trọng, rất có chừng mực, lại hơn hẳn ta về quân số , thật là không có lấy một kẻ hở để ta tận dụng. Trận này ngươi đã có đối pháp rồi chứ.
- Tướng quân yên tâm, lần trước chúng ta dùng Hỏa công đánh tan quân Tây Lỗ, lần này chúng ta lại dùng lửa để thiêu rụi liên quân. Muốn đánh Phạm Trực chỉ có thể dùng hỏa công.
- Đừng tự mãn, địch tướng là người nhiều kinh nghiệm, tất biết nơi đồi núi cần cẩn thận hỏa công, hắn không dễ bị mắc lừa đâu.
Nghe Lai Câu nói vậy, Long Cơ mỉm cười rồi nói:
- Vậy thì phải xem Phạm Trực này có mấy đầu mấy tay để thoát ra khỏi thiên la địa võng này.
- Trận chiến này tuyệt đối không thua Như Nguyệt, tướng quân cứ chờ đấy mà xem.
Lai Câu nhìn vẻ tự tin của Long Cơ trong đầu có nhiều suy nghĩ riêng, nhưng vẫn một mực thủy chúng không nói thêm điều gì, sau đó hai ngựa nói đuôi nhau rời khỏi, tiến về nơi đóng quân để chuẩn bị quyết chiến.