Chân Kinh Cửu Cửu

Chương 31: Bang chủ thần bang



Chưa lần nào Tiểu Bình phải khốn đốn như lần này!

Tuyệt kỹ thần châm, Tiểu Bình đã vận dụng nhưng do số lượng phi châm có hạn nên Tiểu Bình chỉ có thể dùng tuyệt kỹ để chế trụ khoảng ba mươi hoặc hơn một ít những nhân vật bang đồ Thần Bang mà thôi! Số còn lại vẫn đủ lập trận Khổn Thiên Ngũ Hành và vẫn tiếp tục vây khốn Tiểu Bình theo nhịp điệu khua loạn Ma Chung của gã Phong Bách Nhật.

Khinh thân pháp thượng thừa Thiên Mã Phi Hành, Tiểu Bình cũng đã vận dụng nhưng vẫn không thể thoát Khổn Thiên Ngũ Hành Trận với chính phản Ngũ Hành đã bị Phong Bách Nhật cố tình làm cho lẫn lộn.

Tuy hãy còn nhiều sở học khác nhưng Tiểu Bình cho đến lúc này vẫn chưa dám và chưa nỡ vận dụng, bởi không như tuyệt kỹ Thần Châm hay Thiên Mã Phi Hành do sư phụ truyền thụ, những sở học còn lại đều đưa đến những hậu quả tai hại, sẽ có nhiều người uổng mạng, đó là điều Tiểu Bình không hề muốn!

Phong Bách Nhật thỉnh thoảng vẫn cười:

- Trừ phi ngươi đã khai thông Sinh Tử Huyền Quan. Bằng không, ha ... ha ... ngươi không thể chi trì mãi như thế này! Ngươi sẽ cạn kiệt chân lực và sẽ chết nếu ngươi cứ tỏ ra khoan nhượng, không nỡ sát nhân hại người. Ha ... Ha ...

Ma Âm thì cứ phát động không ngừng.

Coong Coong ... Coong Coong ...

Nghĩa là Khổn Thiên Ngũ Hành Trận cũng không ngừng loạn xạ.

- Đỡ!

Ào ...

- Chết!

Ào ...

- Phải giết cho kỳ được kẻ thù!

Ào ...

“Trước tình thế này không lẽ ta chỉ còn có mỗi một cách? Giết họ để họ không thể giết ta? Ta ...” Tâm cơ chợt máy động và máy động thật đúng lúc, Tiểu Bình vùng cười vang.

- Ha ... ha ...

Cùng lúc đó Tiểu Bình liều lĩnh nhắm chặt hai mắt lại.

Không nhìn thấy gì nghĩa là mọi biến hóa của chính phản Ngũ Hành đều vô nghĩa đối với Tiểu Bình. Tạm thời là thế!

Và nhờ thính lực vẫn tinh tường như thuở nào, Tiểu Bình phát hiện từng chỗ hở giữa bao biến đổi của trận Ngũ Hành Khổn Thiên. Nhân đó, Tiểu Bình vừa cười vừa thi triển khinh thân pháp Thiên Mã Phi Hành thần tốc lao qua từng chỗ hở đã phát hiện.

Vút!

Vút!

Với ý đồ đã định, Tiểu Bình đã thuận tay điểm huyệt chế ngự bất kỳ ai vô tình vừa bị Tiểu Bình lướt qua!

Vút!

Diễn biến xảy ra tuy không phải là quá nhanh, vì Tiểu Bình đâu dễ chế ngự một lúc trên trăm người, nhưng Phong Bách Nhật càng nhìn thấy từng người một bị điểm huyệt ngã khuỵu thì y vì bàng hoàng nên chỉ biết trợn mắt đứng yên.

Đến khi y lại tỉnh hoàn hồn thì đã muộn.

Ngũ Hành Khổn Thiên Trận chỉ còn vỏn vẹn chưa đến hai mươi người.

Phong Bách Nhật lúc bấy giờ mới hốt hoảng, cứ khua loạn ba quả Ma Chung một cách thất vọng.

Coong Coong ... Coong Coong ...

Tiểu Bình vần cười và bắt đầu dịch chuyển thân mình về phía Phong Bách Nhật.

- Ha ... Ha ...

Vút!

Chợt, - A di đà phật! Do không có người nghinh tiếp nên bọn bần tăng đành thất lễ tiến thẳng vào mà không chờ người bẩm báo! Mong Thiếu bang chủ lượng thứ!

Phong Bách Nhật như kẻ được hồi sinh vụt hét toáng lên:

- Chư vị đến thật kịp lúc! Bổn bang đang bị nguy khốn vì gã Tiểu Bình, nghĩa tử của mụ Môn chủ Bạch Cốt Môn! Đây là cơ hội cho chư vị cùng bổn bang diệt trừ ác đồ!

Tiểu Bình dừng phắt lại, đưa mắt nhìn mấy mươi nhân vật đang tuần tự xuất hiện.

“Họ có đủ cả tăng, ni, đạo, tục! Đúng là những nhân vật Cửu phái, không phải Cửu Phái Thống Nhất Lệnh!” Họ cũng đang giương mắt nhìn Tiểu Bình. Và lạ quá, trong những ánh mắt đó như có một ánh mắt đã phần nào đó tỏ ra có nhận biết Tiểu Bình.

Tiểu Bình nhớ lại, họ nhận biết Tiểu Bình vì họ đã từng thấy một gã mù hai mắt là Tiểu Bình.

Nhưng duy có ánh mắt của một vị tiểu sư thái là làm cho Tiểu Bình xao động.

Tiểu sư thái đó cũng bắt gặp Tiểu Bình đang nhìn mình, nên buột miệng hỏi:

- Nam mô a di đà phật! Là thí chủ đó sao?

Đứng bên cạnh vơi hơi bước lên phía trước vị tiểu sư thái là một sư thái đã quá tuổi trung niên. Vị sư thái này cũng lên tiếng:

- Bần ni đã nhận ra thí chủ! Sao thí chủ gây loạn Thần Bang, thay vì cùng Thần Bang đương đầu đại họa Bạch Cốc!

Tiểu Bình nhẹ rùng mình, nhưng sau đó che giấu bằng một vài lượt chớp mắt:

- Tại hạ cũng nhận ra thanh âm của sư thái và lệnh đồ! Quả là may khi lần đầu tại hạ được diện kiến tận mắt phong thái bất phàm của Cửu Cửu sư thái và lệnh đồ Thanh Tâm.

Tiểu Bình lại hướng mắt về tiểu sư thái Thanh Tâm:

- Hóa ra lần đó tiểu sư thái vẫn vô sự? Tại hạ cứ lo sợ tiểu sư thái khó thoát được sự truy đuổi của Bạch Cốt Môn.

Thanh Tâm chợt liếc nhìn sư phụ Cửu Cửu:

- Nhờ gia sư kịp quay lại, nếu không ...

Một tăng nhân cao niên chợt cao giọng:

- Chuyện này là thế nào đây chưởng môn sư thái? Thí chủ kia là bằng hữu hay chính là nghĩa tử của Môn chủ Bạch Cốt Môn như Phong thiếu bang chủ vừa cáo giác?

Để tăng thêm hiệu quả cho câu nghi vấn, tăng nhân đó còn hất đầu lần lượt về phía Tiểu Bình và chuyển sang Phong Bách Nhật.

Nào ngờ Phong Bách Nhật đã biến mất, khiến tăng nhân đó phải kinh ngạc:

- Úy! Phong thiếu bang chủ đâu rồi!

Tiểu Bình cũng phát hiện họ Phong biến mất nên hốt hoảng:

- Không ổn rồi, xin chư vị lượng thứ. Tại hạ sẽ quay lại và giải thích sau. Chỉ mong chư vị tạm thời để mắt đến những bang đồ của bổn bang, dù đã bị hay chưa bị chế ngự huyệt đạo!

Vút!

Tiểu Bình đi quá nhanh khiến những nhân vật mới đến không kịp có phản ứng!

Bất quá chỉ có tiếng Cửu Cửu sư thái chép miệng:

- Hảo thân pháp! Chính là Thiên Mã Phi Hành tuyệt kỹ của Thần Châm Lão Phu Tử đại kỳ nhân!

oOo Phong Bách Nhật không lường hết thính lực quá tinh tường của Tiểu Bình.

Tuy y luôn cẩn trọng khi di chuyển nhưng vẫn bị Tiểu Bình phát hiện.

Tiểu Bình lên tiếng đúng lúc Phong Bách Nhật định bước vào một mật thất:

- Ngươi còn thủ đoạn nào nữa không?

Và Tiểu Bình suýt phì cười vì nhìn thấy Phong Bách Nhật giật thót người khi bất ngờ nghe thanh âm của Tiểu Bình.

Tuy nhiên, Tiểu Bình dù muốn cũng không thể nào cười nổi! Phong Bách Nhật giật thót người là thật nhưng vẫn thật hơn là y quá tinh ma đã nhân cái thót người đó để lao thật nhanh vào mật thất!

Vút!

Bí môn của mật thất chợt khép lại, Tiểu Bình cả giận, tống một chưởng toàn lực vào bí môn.

- Khai!

Ầm!

Rào ... Rào ...

Bất chấp đất đá vụn đang rơi vãi, Tiểu Bình bật lao vào mật thất.

Vút!

Và, - Đứng lại! Không được đến gần ta! Nếu không Triệu Thạch Liễu có mệnh hệ nào thì đó là vì ngươi!

Tiểu Bình dừng phắt lại!

Sau đó, với khuôn mặt chợt đỏ bừng, Tiểu Bình cũng nhắm chặt hai mắt!

Bởi kẻ đang bị Phong Bách Nhật uy hiếp và khống chế tuy chính là Triệu Thạch Liễu nhưng tình trạng của Triệu Thạch Liễu lúc này là không thể nhìn.

Màu đỏ bừng trên khuôn mặt Tiểu Bình liền chuyển sang màu hừng hừng đỏ vì giận dữ:

- Không ngờ ngươi vừa là ác nhân vừa là dâm tặc! Vô sỉ và đê tiện như ngươi, thật trên đời này không ai sánh bằng.

Phong Bách Nhật cười dâm loạn:

- Sao ngươi không mở mắt ra để nhìn một lần cho biết thế nào là vưu vật tuyệt trần?

Hay ngươi ngại vì ta có mặt? Thế này nha, vì ngươi là hảo đệ đệ, đại ca này sẽ bày cho ngươi cách tận hưởng thú hoan lạc mà chắc chắn là ngươi chưa hề thụ hưởng! Hãy xem hai quả tuyết lê này đi! Chà ...

Tiểu Bình cố nhắm thật chặt hai mắt và cố bế kín thính nhĩ để đừng nghe những lời sàm sỡ của gã dâm tặc họ Phong!

Đó là lần sơ hở đầu tiên của Tiểu Bình.

Ầm!

Tiểu Bình bất ngờ bị nhận một kình khiến toàn thân phải thoái hậu thật xa về phía sau!

Vút!

Có tiếng Phong Bách Nhật lao đến.

Tiểu Bình mở mắt nhìn thì toàn thân lồ lộ của Triệu Thạch Liễu, chứ không phải Phong Bách Nhật đang lao ập vào Tiểu Bình.

Tiểu Bình thất kinh vừa nhắm mắt vừa lách người tránh qua một bên, quyết không nhìn và cũng không để chạm vào Triệu Thạch Liễu.

Vậy là toàn thân Triệu Thạch Liễu phải lao sượt qua Tiểu Bình.

Vù ...

Chợt Tiểu Bình nghe tiếng Phong Bách Nhật cười:

- Ngươi muốn chết thật rồi! Ha ... Ha ...

Bung!

Tiểu Bình bị chấn bay.

Hự!

Lại thêm một loạt cười nữa của gã họ Phong vang đến.

- Nạp mạng nào! Ha ... Ha ...

Bên tai tuy đang ong ong của Tiểu Bình chợt nghe có tiếng người mắng:

- Ta phải gọi ngươi là Tiểu Ngọc mới đúng, chứ không phải Tiểu Bình! Hừ!

Tiếng nói như tiếng muỗi kêu, đủ cho Tiểu Bình nhận ra chủ nhân của tiếng nói đó.

Nhưng Tiểu Bình chưa kịp nói gì, đến cả tính danh của người đó Tiểu Bình cũng chưa kịp gọi thì lại nghe thanh âm của chính nhân vật đó tiếp tục vo ve rót vào tai:

- Được rồi, người thì ta đã cứu xong, ngươi còn chờ gì nữa mà chưa chịu xử trí ngay tên dâm tặc kia?

Triệu Thạch Liễu vậy là ổn, phần còn lại là phần việc của Tiểu Bình, đó là hai ý chánh mà Tiểu Bình vừa nghe xong đã hiểu ngay nếu loại bỏ đi những gì còn lại trong câu nói của nhân vật đó qua bí pháp truyền âm nhập mật.

Đó là lúc ngọn kình của Phong Bách Nhật cũng vừa vặn đến!

Tiểu Bình vội vận lực, hét thật to:

- Đỡ!

Ầm!

Tiểu Bình đến lúc này mới mở mắt và kịp nhìn thấy Phong Bách Nhật đang lách người chui vào bí môn khác, ẩn ở phía sau mật thất lúc nãy.

“Chồn cáo có nhiều hang thì y cũng có nhiều chỗ ẩn nấp không kém gì lũ chồn cáo!” Tiểu Bình thần tốc lao bám theo y.

Vút!

Bí môn chợt khép lại, chỉ suýt nữa nghiến vào người Tiểu Bình nếu Tiểu Bình chậm chân hơn một ít!

Bên trong và ở ngay phía sau bí môn vừa khép lại là một nơi hoàn toàn tăm tối. Không có lấy một mẩu ánh sáng nào lọt vào. Cảm nhận có điều bất ổn sắp xảy ra, Tiểu Bình lập tức bế khí, nhún nhẹ thân hình lao vụt lên bên trên.

Vừa lúc đó có một ngọn lực đạo lao sượt qua ngay bên dưới thân Tiểu Bình.

Vù ...

Lực đạo mất đối tượng, theo đà chạm luôn vào bí môn đã khép chặt.

Ầm!

Nhẹ nhàng hạ thân xuống phía dưới, Tiểu Bình thầm thán phục phản ứng quá nhanh và quá nhiều tâm cơ của Phong Bách Nhật.

“Không trách y vẫn luôn tự phụ là có cơ trí hơn người. Nếu không phải ta, có lẽ ai khác đã bị y đoạt mạng bằng phản ứng quỷ quyệt này!” Phong Bách Nhật cũng đang nghĩ như vậy. Tiểu Bình nghe y thở phào nhẹ nhõm:

- Tiểu tử quả gặp may. Bằng không, hừ, hắn mà theo kịp vào thì hắn nhất định phải chết! Hà ...! Vậy là ta tạm thời thoát nạn! Phì ...

Tiểu Bình vẫn không lên tiếng cứ để y nghĩ như thế mà hay, và Tiểu Bình tiếp tục bế khí quyết không để y phát hiện.

“Sao y vẫn chưa chịu bật hỏa tập! Đây là nơi nào! À ... y đang di chuyển? Tốt lắm!

Để xem y sẽ dẫn ta đi đến đâu?” Phong Bách Nhật tỏ ra rất thông thạo chốn này, y di chuyển nhanh, rẽ hướng chuẩn xác mà không hề va vấp vào đâu cho dù cảnh quang nơi này vẫn cứ tối như hũ nút.

Tiểu Bình cũng lặng lẽ bám theo và nếu không nhờ đã quen sống trong bóng tối suốt thời gian dài có lẽ Tiểu Bình khó lòng theo kịp Phong Bách Nhật mà không bị y phát hiện.

Có một đôi chỗ y dừng lại, Tiểu Bình nhờ thính lực tinh tường nên cũng kịp dừng bước, không để xảy ra tình trạng vì y nghi ngờ nên khẽ vận lực nghe ngóng hoặc có ý định nào khác ắt gây bất lợi cho Tiểu Bình.

“Y vẫn chưa một lần nghi ngờ là có ta bám theo? Tốt! Nhưng y định đi đến đâu? Sau suốt lối đi của y có quá nhiều tầng bí môn khiến y phải mở ra rồi đóng lại?” Có nghi ngờ là y đã phát hiện ra Tiểu Bình nhưng vẫn làm ra vẻ chưa hề phát hiện, Tiểu Bình liền chậm lại, không dám di chuyển gần y.

Điều này chỉ suýt nữa gây ân hận cho Tiểu Bình.

Đó là lần Phong Bách Nhật cũng dừng lại để khai mở một bí môn. Do Tiểu Bình giữ khoảng cách khá xa nên khi nghe tiếng động là bí môn chuyển dịch mà thành. Tiểu Bình định dấn bước lên cho kịp nhưng vẫn muộn.

Kịt ...

Bí môn đã khép lại, chỉ còn một khe hở vừa đủ cho Tiểu Bình chọc một bàn tay vào.

Sợ Phong Bách Nhật bỏ đi mất thì ít, Tiểu Bình sợ nhất là Phong Bách Nhật sau một lúc giả vờ đã bất ngờ phát động cơ quan để giam giữ Tiểu Bình ở lại đây. Tiểu Bình lập tức vận lực vào tay, cố làm cho bí môn dịch chuyển một lần nữa, cho dù chỉ tạo một lối đi vừa đủ cho Tiểu Bình lách qua.

Đúng lúc đó, qua chỗ hở Tiểu Bình bất chợ nghe thanh âm của Phong Bách Nhật vang lên:

- Phụ thân! Hài nhi đến để xin phụ thân lượng thứ! Có lẽ hài nhi không còn dịp nào để gần gũi và chăm sóc phụ thân. Nhưng hài nhi sẽ quay lại. Hài nhi hứa như thế. Chỉ tiếc, ngày mai hài nhi quay lại có lẽ phụ thân cũng chẳng còn trên dương thế này. Nhưng xin phụ thân cứ yên tâm. Hài nhi sẽ bắt thật nhiều kẻ thù phải chết theo để bồi táng cùng phụ thân.

Hài nhi phải đi đây. Vĩnh biệt!

“Phụ thân y mãi vẫn không lên tiếng. Ta nhớ rồi, y từng nói, người mà y cần gấp rút hóa giải chất độc gì đó chính là nhân vật này, phụ thân y vẫn cứ bất động suốt một thời gian dài! Hay lắm, cứ để phụ thân của y đó. Giờ thì phải ngăn y lại, ta đâu thể để y đi mất?” Lại dồn toàn bộ chân lực vào tay, Tiểu Bình làm cho bí môn từ từ dịch chuyển.

Kịt ... kịt ...

Có tiếng Phong Bách Nhật quát:

- Kẻ nào?

Y chưa đi xa nên vẫn phát hiện có tiếng động và y đang quay lại. Tiểu Bình sợ bỏ lỡ mất cơ hội nên vận lực nhiều hơn, nhiều hơn bội phần, cho đến tận cùng sức lực.

Kịt ... kịt ...

Có tiếng bật hỏa tập.

Xoạch!

Một tia lửa nháng lên và bắt đầu le lói phát thành một đốm hỏa quang.

Đó là lúc Tiểu Bình cố nghiêng người lách qua một lối đi nhỏ hẹp vừa xuất hiện.

Ào ...

Phong Bách Nhật đã nhìn thấy Tiểu Bình:

- Là ngươi?

Y hoảng sợ, ném hỏa tập vào Tiểu Bình và xoay người bỏ chạy.

Vút!

Hỏa tập bị ném đi đương nhiên phải tắt, chỉ còn là một mẩu vật bay thẳng vào Tiểu Bình.

Vù ...

Tiểu Bình vươn tay, chụp thật chuẩn xác vào ngọn hỏa tập.

Tiếp đó thay vì bật hỏa tập lên hoặc tung người đuổi theo Phong Bách Nhật, một ý niệm chợt đến và Tiểu Bình hất tay ném ngọn hỏa tập lao đi.

Vù ...

Đã khổ luyện tuyệt kỹ Thần Châm thì bất kỳ vật gì lọt vào tay Tiểu Bình đều hóa thành ám khí lợi hại. Và tuyệt kỹ đó lúc này cũng chuẩn xác.

Bộp! Hự!

Tiểu Bình tự điểm một nụ cười, nhẹ nhàng lướt đến chỗ vừa phát ra tiếng hự đau đớn.

Nhưng tiếng hô hấp giật cục trong tâm trạng phẫn nộ của Phong Bách Nhật đã dễ dàng giúp Tiểu Bình nhận định phương vị bị đứng yên của y.

Tiểu Bình vỗ một tay vào đầu vai Phong Bách Nhật:

- Đáng tiếc, vì chẳng còn một cơ hội nào cho ngươi, một khi ngươi đã gặp phải tuyệt kỹ Thần Châm của ta! Đi nào!

Tiểu Bình khom người nhặt ngọn hỏa tập lên và bật sáng. Nhờ đó, không những Tiểu Bình có dịp nhìn qua diện mạo quá ư thê thảm của nhân vật được Phong Bách Nhật gọi là phụ thân mà còn có cơ hội tìm hiểu và khám phá cách bố trí cơ quan của Phong Bách Nhật.

Ở mỗi bí môn có hai mô đá nhỏ có vẻ khác thường và trong đó phải có một để làm cho cơ quan phát động. Tiểu Bình giải thích Á huyệt cho Phong Bách Nhật:

- Đâu là điểm để khai mở bí môn?

Y buông thỏng một tiếng gọn lỏn:

- Trên!

Tiểu Bình gật đầu:

- Ta tin ngươi!

Và Tiểu Bình chạm vào mô đá ở phía bên trên thật.

Kịt ...

Bí môn khai mở trước ánh mắt tức tối của Phong Bách Nhật.

Đến bí môn thứ hai, y lại đáp khi bị Tiểu Bình hỏi:

- Trên hay dưới?

- Dưới!

Tiểu Bình phi cười:

- Sai rồi! Là ở trên!

Kịt ...

Bí môn lại được khai mở một cách dễ dàng.

Đến bí môn kế tiếp, y chỉ đáp:

- Ngươi hỏi ta để làm gì nếu ngươi vẫn có thể tự thực hiện?

Tiểu Bình lại gật đầu:

- Ngươi nói cũng phải! Và lần này ta đoán là bên dưới!

Tiểu Bình thản nhiên chạm vào mô đá phía dưới.

Kịt ...

Đến bí môn thứ tư, Phong Bách Nhật nhắm tịt mắt lại và bật cười:

- Ta nhận ra rồi, ngươi phát hiện là vì lẻn nhìn theo ánh mắt của ta! Giờ thì ta không nhìn nữa, để xem ngươi làm cách gì để phát hiện nào! Ha ... ha ...

Tiểu Bình thầm mắng y:

“Y khôn ngoan và gian xảo hơn ta nghĩ! Hừ! Ta chỉ cần chạm lầm nhất định sẽ có chuyện hung hiểm xảy ra. Y có chết thì chính y đã tự chấp nhận, nhưng ý của y vẫn là muốn kéo ta cùng chết theo! Tức thật, không lẽ ta chịu thua y?” Chợt Tiểu Bình nói như rót vào tai y:

- Ta quên mất một điều khá hệ trọng. Ngươi có muốn biết không?

Y vẫn nhắm tịt hai mắt.

Tiểu Bình cười hì hì vào tai y:

- Ngươi rất yêu thương phụ thân. Được, để ta đưa phụ thân ngươi cùng đi vậy! Hì ... hì ...

Y liền thở dài:

- Ta cũng bái phục ngươi. Được rồi, đừng lôi phụ thân ta vào đây! Ở dưới!

Tiểu Bình gục gặt đầu:

- Có thế chứ!

Và tay của Tiểu Bình liền khẽ chạm vào mô đá bên dưới. Đúng lúc tối hậu, như ý đã định, Tiểu Bình ném nhanh tia mắt vào y!

Y đã len lén mở mắt và vì nhìn thấy tia mắt của Tiểu Bình nên y nhắm tịt lại.

Tiểu Bình bật cười:

- Ngươi chậm rồi! Hóa ra là mô đá bên trên!

Ha ... Ha ...

Tiểu Bình chạm luôn vào mô đá bên trên.

Kịt ...

Đến bí môn sau cùng, nếu như Tiểu Bình nhớ không lầm, Tiểu Bình không cần nhìn y và cũng không cần hỏi gì y vẫn thản nhiên tự chạm tay vào mô đá bên dưới.

Kịt ...

Y vốn đang nhắm mắt, khi nghe tiếng bí môn khai mở, y liền mở mắt ra. Và y bắt gặp tia nhìn giễu cợt của Tiểu Bình.

Y thất sắc hỏi:

- Như ngươi đã nhận ra cách ta bố trí cơ quan?

Tiểu Bình bĩu môi:

- Hư hư thực thực, lúc phản lúc chính, chẳng phải đó là cách mà ngươi thường dùng, như gọi là phản Ngũ Hành thì phải?

Y thở dài:

- Ta bại dưới tay ngươi là phải. Vì ngươi đúng là kẻ được sinh ra để đối đầu với ta.

Tiểu Bình cũng thở dài:

- Người như ngươi mà chết kể cũng phí. Chỉ tiếc, ngươi lại chính là kẻ thù mà ta không thể tha thứ!

Y hốt hoảng:

- Ta có thù oán gì với ngươi?

- Thù sát phụ.

- Không phải ta. Ngươi lầm rồi. Ta không phải là hung thủ sát hại phụ thân ngươi! Trừ phi ngươi cho ta một bằng chứng thuyết phục.

Tiểu Bình khẽ hít vào một hơi:

- Ta đã biết thế nào ngươi cũng phủ nhận. Được, tuy ta có thừa lập luận để buộc ngươi phải thú nhận nhưng để ngươi tâm phục khẩu phục, ta quyết tìm cho ngươi ít nhất là một bằng chứng thuyết phục! Ma Chung đâu?

- Trong người ta!

Y quá ngoan ngoãn, đủ hiểu y đang có hy vọng và y không dại gì khích nộ Tiểu Bình vào lúc này!

Và vì y quá ngoan ngoãn nên Tiểu Bình lo rằng sẽ không thể nào tìm thấy dù là chỉ một bằng chứng, loại có sức thuyết phục như Tiểu Bình vừa hứa.

Nhưng đã lỡ lời rồi, Tiểu Bình đành tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi y đang tỏ ra ngoan ngoãn:

- Cách hóa giải Ma Chướng là thế nào?

Y ngập ngừng:

- Là ...

Tiểu Bình cười lạt:

- Tính ta cũng đa nghi như ngươi. Đừng để ta vì một chút nghi ngờ mà phải hủy bỏ lời vừa hứa với ngươi!

Y thở hắt ra:

- Đốt thật nhiều trầm hương, vừa xông vào người của những ai bị nhiễm Ma Chướng vừa gõ loạn những xâu kim tiền, tạo thành càng nhiều âm thanh càng tốt.

Tiểu Bình kinh nghi:

- Sao lạ vậy? Cách hóa giải lại dễ dàng và kỳ lạ thế sao?

Y trừng một mắt:

- Danh xưng của bổn bang là Thần Bang và là do ngoại tổ của ngươi, lão Thần Toán Tử cố tình gọi như thế. Nếu ngươi nghĩ cách hóa giải này quá hoang đường, thì cứ chờ đến lượt ngươi phải xuống cửu tuyền sẽ tha hồ cật vấn lão!

Bốp!

Y biến sắc:

- Sao ngươi đánh ta?

Tiểu Bình quắc mắt:

- Hai chữ bổn bang đâu phải để ngươi xưng nhận? Kế tiếp, ta đánh ngươi về tội dám tỏ ra vô lễ với ngoại tổ ta vốn là người đã khuất. Rõ chưa? Hừ! Ta chỉ hứa chưa giết ngươi chứ đâu phải hứa không trừng trị ngươi.

Đoạn Tiểu Bình vừa thu hồi ba quả Ma Chung vừa đẩy Phong Bách Nhật đi thoát khỏi mật thất ban đầu.

Nam Cung Yến đã đưa Triệu Thạch Liễu đi đâu mất, Tiểu Bình không thấy ai đứng bên ngoài chờ đón.

Nghĩ ngay đến chuyện bất ổn rất có thể đã xảy ra cho bọn người Thẩm Hóa Du, Tiểu Bình vội nhấc Phong Bách Nhật lao đi.

Vút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.