Khang Tư Mỹ trên mặt
không có biểu cảm gì, cô có cảm giác tội ác nặng nề, nếu nói khó nghe,
vừa bắt đầu đã nghĩ hết biện pháp muốn hấp dẫn hắn, không phải là coi
trọng bề ngoài hắn quang vinh chói lọi, cùng một thân trang phục, phụ
kiện đắt giá sao?
Tại sao ban đầu cảm thấy ý tưởng này là chuyện
đương nhiên, nhưng sau khi tiếp xúc, thậm chí là một cước giẫm vào vũng
bùn tình yêu không thoát ra được, nếu như vừa bắt đầu cô cũng là dùng
hình thức mà tiếp xúc, đi đối mặt Thẩm Nghệ Dạ, hôm nay lương tâm của cô cũng sẽ không bị áy náy nhiều như vậy.
Ông trời ơi, tại sao cô
càng ngày càng cảm thấy hoảng loạn? Có phải hay không sau khi trải qua
sự kiện kia làm đã làm cô thay đổi? Vào giờ phút này, trong lòng cô
nghĩ, dù hắn có tiền hay không, có phải là con nhà giàu hay không cũng
không quan trọng, tâm nguyện lớn nhất của cô lúc này, chỉ muốn được ở
bên cạnh hắn, trợ giúp sự nghiệp của hắn, như vậy cũng vui vẻ rồi, chỉ
cần thỏa mãn nho nhỏ như vậy thôi, đây mới là phương thuốc tốt nhất giải cứu cho tâm hồn tội lỗi của cô.
Tại buổi ký tặng sách mới của Dương Ái Ái
Buổi ký sách diễn ra ở hội trường, nằm ở tầng hai phía cuối nhà sách, là một hội trường mini ước lượng có thể chứa khoảng một trăm người.
Dì
Vũ cùng hai người bọn họ được sắp xếp ngồi chính giữa hội trường, một
tầm nhìn khá tốt, vị trí chỗ ngồi tuyệt vời, trừ Khang Tư Mỹ, hai người
kia bộ dáng cực kỳ hưng phấn, giống như nữ sinh nhìn thấy thần tượng nổi tiếng, ôm sách mới chẳng những muốn xin chữ ký, còn muốn cùng chụp ảnh
với Dương Ái Ái.
Buổi ký tặng được lên kế hoạch tỷ mỷ, trước một
giờ, tác giả cùng độc giả giao lưu hết sức thân thiện không khí hết sức
ấm áp, nhưng mà không khí thân thiện này không hề ảnh hưởng đến Khang Tư Mỹ.
Cô căn bản trong lòng còn đang rối bời, bây giờ cô đang nghĩ đến buổi diễn thuyết thời trang sắp tới.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, Thẩm Nghệ Dạ đối với cô tốt như vậy, muốn
giới thiệu hai nhà thiết kế thời trang nổi tiếng cho cô biết, làm tăng
địa vị của cô trong giới thời trang, còn cho cô trúng tuyển, để cho cô
gia nhập vào nhóm thiết kế của VF.
Hắn mạnh mẽ dìu dắt, để cho cô ở giới thiết kế thời trang tận tình phát huy tài năng sở trường, mà cô
lại vẫn đáp ứng Chiêu Đệ gia nhập hoạt động kháng nghị, muốn ở sau lưng
hắn, chỉ trích hắn, để cho hắn cùng hình tượng công ty bị tổn thương.
Nhưng là cô lại không thể đối Chiêu Đệ nói không giữ lời, đây là ban đầu cô
đã đáp ứng người ta , há có thể lật lọng phản lời? Muốn trách, thì trách cô quá mức sơ ý lơ là, không có đem nội dung hoạt động kháng nghị ra
hỏi cho rõ ràng, đây là do cô tự tạo nghiệt, chẳng oán được ai.
Chuyện này cô phải cẩn thận xử lý, không thể làm tổn hại cả hai bên là mục tiêu hàng đầu.
"Rất cảm tạ các bạn đã tới tham gia buổi ký tặng sách mới của tôi, tôi nghĩ, mọi người nhất định rất muốn biết, vị khách mời thần bí hôm nay là
người nào, hiện tại xin mọi người cho một tràng vỗ tay nhiệt liệt, hoan
nghênh sự xuất hiện của anh ấy." Sau hơn một giờ, khi Dương Ái Ái hoàn
tất phần của mình, câu trả lời cuối cùng cũng đã được tiết lộ.
Vốn tâm tư của Khang Tư Mỹ đã bay tận đến chân trời, nhưng vừa nhìn thấy vị khách mời thần bí từ sau hậu trường đi ra, tất cả tinh thần giống vùng
đất hoang bị mùa đông giá rét đi qua, hoàn toàn tỉnh lại.
Đây . . . . . Đây không phải là Thẩm Nghệ Dạ sao? !
Oh,My God! cô phát hiện hội trường bắt đầu xôn xao, mỗi người phụ nữ đều giả
bộ như một con thỏ ngại ngùng, nhưng ánh mắt như là đang chờ mọi người
phát động, giống như muốn xông lên đem y phục của hắn cởi ra hết sạch.
"Các bạn, vị khách mời thần bí hôm nay chính là phó tổng giám đốc của VF,
anh ấy là bạn tốt của tôi ở New York , đáng tiếc là tôi là hoa đã có
chủ, đã gả làm vợ người ta, vì để tránh cho lão công ghen, tôi còn là
đem này cơ hội thật tốt này tặng cho các vị." Dương Ái Ái giới thiệu
Thẩm Nghệ Dạ ra sân khấu, khi hắn đi tới chính giữa sân khấu, trên người hắn tỏa ra một loại sức quyến rũ bẩm sinh như một ngọn lửa hừng hực dữ
dội, đem tất cả phụ nữ ở đây thiêu sạch tâm tình dâng cao, nhiệt huyết
sôi trào.
Khi hắn đi ra, hắn lập tức nhìn thấy Khang Tư Mỹ, chỉ
là vì để tránh sự xôn xao không cần thiết, hắn chỉ có thể sử dụng ánh
mắt cùng cô chào hỏi.
"Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Nghệ Dạ,
Phó Tổng Giám Đốc của VF, thật cao hứng có thể ở nơi này cùng mọi người
gặp mặt." Nói xong vẫn không quên đối với mọi người mỉm cười lễ phép.
Nụ cười của hắn tựa như ánh rạng đông làm tan chảy cả tảng băng, là tên
khốn kiếp nào ở trong tạp chí lá cải viết bậy, nói hắn rất lạnh, rất cao ngạo, thấy nữ nhân đều bày mặt thối, sự thật chứng minh, hắn Thân Hòa
Lực ( lực tương tác) đã bắt cóc hết lòng của các cô gái ngồi ở đây, một
đôi mắt sâu kín phẳng lặng, sâu không thấy đáy, giống như biển đêm đang
ngủ say .
"Tư Mỹ, hắn chính là Phó Tổng Giám Đốc của VF? Ôi trời
ơi!!, có phải thật vậy hay không ?" Phan Đình cả người cứng lại, quá khứ cô đều chỉ nghe danh tiếng kia, không thấy người, hiện tại rốt cuộc
cũng để cho cô nhìn thấy người rồi.
"Không sai là hắn." Khang Tư Mỹ cứ nói không kiêng kỵ.
"Quá hoàn hảo! Ta nghĩ, hắn chắc chắn là người mà thầy Cáp đã nhắc đến, là
người có liên quan đến hoa hồng gà quay dầu a?" Dì Vũ lập tức thông hiểu đạo lí.
"Mình thật sự muốn đem những thứ tạp chí Bát Quái, một
quyển cũng đem đốt hết, một nam nhân như vậy mà dám nói hắn cá tính ngạo mạn, tính khí bốc lửa, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, về sau những tạp
chí kia viết không có căn cứ, mình tuyệt đối sẽ không mua nữa!" Phan
Đình thề với trời.
"Điều này cũng rất khó mà nói trước, thời gian trước chả phải có một vị giám đốc dáng dấp rất lịch sự, lại cao lớn, ở
trên tivi cũng không phải là một người ba mặt, kết quả thì sao, vợ hắn
ta chả phải vẫn tố cáo hắn ở nhà là một vũ phu sao. Ta nói cho các cháu
biết, không thể nhìn nam nhân bằng vẻ bề ngoài." Dì Vũ không biết sao,
vô duyên vô cớ dội tới một thùng nước lạnh.
Một ánh mắt khó chịu, hướng dì vũ mà phóng đến.
" Dì Vũ, có thể hay không yên lặng một chút, cháu không thể nghe được
trên đài đang nói cái gì rồi !" Phan Đình muốn thay Khang Tư Mỹ, muốn bà chớ phá hủy hình tượng Thẩm Nghệ Dạ ở trong lòng bạn tốt.
Thật
vừa đúng lúc, gặp được Khang Tư Mỹ ở đây, lúc này Thẩm Nghệ Dạ mừng rỡ
như điên, hai ngày nay hắn rất phân vân, vì chưa từng trải qua kinh
nhiệm yêu đương, cho nên không biết phải nói chuyện với cô như thế nào,
hiện tại cô không báo trước mà xuất hiện, khiến tâm tình luôn trầm ổn
của hắn đột nhiên bị lay động --
"Quyển sách《 Mẹ giàu…. Mẹ….. 》. . . . . ."
"Là 《 Mẹ giàu mẹ nghèo 》." Dương Ái Ái ở một bên nhắc nhở.
Thẩm Nghệ Dạ rất nhanh sửa lại, nhanh nhấp một ngụm trà, hắn tự nói với bản
thân mình, ngàn vạn đừng làm hỏng buổi ký tên của Dương Ái Ái, bất kể
như thế nào cũng phải giúp bạn tốt tuyên truyền xong.
Khi hắn chấm dứt phát biểu, lúc này mới đem ánh mắt đặt ở trên người Khang Tư Mỹ .
Nhìn hai người ở đó đầu mày cuối mắt, Phan Đình nghĩ nhân cơ hội này thăm dò một chút ý tứ của đối phương.
"Có thể hay không xin hỏi Phó Tổng Giám Đốc một chút vấn đề riêng?" Vì muốn gắn kết một đôi uyên ương, cô nên có nghĩa vụ làm nguyệt lão xe duyên
cho mối tình này.
"Được, xin hỏi."
"Xin hỏi Phó Tổng Giám Đốc, anh thích một cô gái như thế nào?"
Vấn đề này tất cả các cô gái ái mộ hắn ở đây đều muốn biết , người này giá
trị con người đến hàng tỷ Đô-la , tất cả thông tin liên quan đến hắn, họ toàn bộ đều có hứng thú muốn biết.
Vốn nhân viên nhà xuất bản
muốn mời một vị khách ưu tú, thay thế Dương Ái Ái, chỉ là cô rất có
phong độ của nữ tác giả, không những chủ động cùng nhân viên làm việc,
lại khiến cho độc giả vui vẻ thật sự là thắng được lòng người.
Chỉ thấy Thẩm Nghệ Dạ thận trọng đứng lên, dưới đài các cô gái ái mộ giống như học sinh
tiểu học đang chuyên tâm nghe giảng, mọi người tập trung tinh thần
chuyên tâm lắng nghe.
Ánh mắt của hắn giống như hải đăng chói lóa, nhưng lúc này ánh mắt đó, chỉ tập trung nhìn Khang Tư Mỹ.
"Tôi thích người có khả năng quan sát, có tấm lòng nhân ái, hơn nữa là một phụ nữ khi làm việc thì luôn nghiêm túc."
"Tư Mỹ, người này không phải là cậu sao?" Ưu khuyết điểm của mấy chị em bọn họ, Phan Đình đều nắm trong lòng bàn tay.
Vì để xác định Thẩm Nghệ Dạ đối với Khang Tư Mỹ có tâm, cô phải rèn sắt
khi còn nóng, tiếp tục truy vấn: "Vậy. . . . . . Có thể hay không lại
hỏi một chút Phó Tổng Giám Đốc, anh bây giờ đã có đối tượng lý tưởng
chưa? Tôi cảm thấy được anh chính là nên hào phóng nói cho mọi người,
tránh cho Cẩu Tử viết loạn ."
Cái chú giải này, không thể nghi
ngờ là đang nhắc nhở Thẩm Nghệ Dạ, anh bây giờ mỗi một câu nói cũng
không thể tùy tiện nói lung tung, nếu không những người nghe đều là nhân chứng, dù anh có muốn nói lại cũng không được.
"Đình. . . . . .
cậu không cần hỏi nữa có được hay không?" Khang Tư Mỹ đứng ngồi không
yên, cái này giống như đang chờ tuyên bố Giải Kim Mã cho vai nữ chính
xuất sắc nhất, mà cô chính một người trong danh sách chờ nhận giải.
"Đừng quên khi chúng ta ở tàu điện ngầm đã cùng hô khẩu hiệu gì?"
Không vào nhà giàu rất khó sống!
Châm ngôn bảy chữ này, cô làm sao quên, vừa có cơ hội gặp phải người có
tiền, hơn nữa người giống như Thẩm Nghệ Dạ như vậy có thân phận, có địa
vị, dáng dấp lại khiến người nhìn người mê, nên tích cực tranh thủ, mà
không phải giống như bây giờ sợ đầu sợ đuôi, lục thần vô chủ ( không làm chủ được tinh thần).
Cô hiểu một khi xác nhận Thẩm Nghệ Dạ yêu
cô, thì tình trạng tài chính của cô sẽ được giải quyết, nhưng cô không
muốn lấy lý do này để yêu Thẩm Nghệ Dạ, cái loại yêu đó sẽ thay đổi thật xấu xí, ghê tởm, tựa như hôn nhân chính trị, là vì mục đích nào đó,
tuyệt không phải vì tình yêu.
"Có, tôi đã có đối tượng lý tưởng,
tôi nghĩ, thừa dịp hôm nay có cơ hội này, cũng hi vọng có nhiều người
chứng kiến như vậy. . . . . . trước mặt cô ấy tỏ tình!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao, họ cũng muốn biết cô gái may mắn này đến tột cùng là người nào.
"Đối tượng mà tôi muốn tỏ tình, không có ở xa đây, mà là một người đang ở hội trường này."
Thốt ra lời này xong, toàn trường càng thêm sôi trào, quả thật không khí đã đến cảnh giới tối cao.
"Thẩm tiên sinh, anh cũng nhanh nói, không nên thừa nước đục thả câu!" Phan
Đình ồn ào lên, những người khác càng thêm hưng phấn đến đứng lên, giống như người cổ đại ở ném tú cầu, trường hợp có thể nói là náo nhiệt vô
cùng.
Khang Tư Mỹ muốn bỏ chạy, chỉ là hai bên trái phải cũng bị vây lại, cô chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe tỏ tình.
"Được, cô gái kia chính là người ngồi bên tay phải cô, Khang Tư Mỹ tiểu thư."
Tay hắn hắn chỉ một cái, đầu mọi người đều cùng quay về một hướng."Tư
Mỹ, những lời này anh vẫn để ở trong lòng, từ lần đầu tiên gặp em, anh
liền đối với em nhớ mãi không quên, một cái nhăn mày, một nụ cười của em cũng thật sâu hấp dẫn anh, anh thích em thiện lương, đối công tác chấp
nhất cùng chuyên chú, em. . . . . . có nguyện ý làm bạn gái của anh
không?"
Phía dưới các cô gái toàn bộ đều dung nhập vào lời tỏ
tình của hắn, mỗi người cũng ước gì mình là Khang Tư Mỹ -- cô gái may
mắn kia.
Đối mặt với lời tỏ tình của Thẩm Nghệ Dạ, Khang Tư Mỹ
lập tức luống cuống, đầu cô lúc này nóng rực, một chút vui sướng trong
lòng cũng không có.
"Mình muốn đi trước!" Cô bởi vì động cơ tiếp
cận không trong sáng, không đáng giá để Thẩm Nghệ Dạ ở trước mặt mọi
người đối với cô nói ra lời tỏ tình chân tình.
Cảm giác tâm tình
mình không yên, cầm lên túi xách, cô không nói hai lời quay người bước
đi. Cô phải thừa nhận cô đối với Thẩm Nghệ Dạ là có cảm tình, nhưng điểm xuất phát cũng là hi vọng lừa gạt tiền của hắn, muốn hắn như kẻ ngốc
trả món nợ cho cô.
Trời ạ, nếu để cho Thẩm Nghệ Dạ biết động cơ
của cô tà ác như vậy, như vậy trên thực tế, sẽ làm hắn thêm khiếp sợ,
nhất định sẽ khi dễ cô, coi cô là một người ham hư vinh hám tiền.
Nhìn giai nhân bước nhanh rời đi, Thẩm Nghệ Dạ khẽ sửng sốt một chút, đối
với độc giả nói tiếng xin lỗi, sau đó theo sát ở sau lưng cô, nhanh
chóng hướng lầu dưới vọt đi.