Chặn Lại Quý Công Tử Toàn Diện

Chương 12



Thật là một ngày lắm tai nạn!

Xe vừa mới quay đầu thì lúc này ngay trên đường chính, có một chiếc Benz cùng một chiếc xe cổ điển thời trung cổ đụng phải nhau, chiếc xe Benz vì phóng quá nhanh liền tông mạnh vào chiếc xe cổ khiến phần lan can bảo hiểm phía sau rớt xuống, ngay cả cabin sau xe cũng bị lõm vào một lỗ.

Vốn là tai nạn giao thông này không liên quan gì đến cô, nhưng khi nhìn thấy tai nạn ngay trước mắt, cô ngồi bên trong cảm giác rất kinh hoảng một lúc, rồi cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc tại hiện trường tai nạn , không khỏi ngạc nhiên, đó không phải là hai bậc thầy thiết kế nổi tiếng mà cô rất hâm mộ.

Julia còn có Giang Thúy Châu.

"Đợi chút, anh trước dừng xe một chút!"

Hai nhà thiết kế vẻ mặt hết sức ảo não, sau khi cô xuống xe vội vàng tiến lên đảm đương làm người cứu hỏa.

"Hai vị có phải hay không là nhà thiết kế Julia cùng Giang Thúy Châu tiểu thư? Xin chào, hai vị có phải đang gặp khó khăn gì phải không, có cái gì cần tôi trợ giúp không?" Khang Tư Mỹ cảm giác mình quá may mắn, có thể đúng lúc gặp hai nhà thiết kế trong tình trạng nguy cấp, lúc này đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, rút dao tương trợ.

Hai người đơn giản nói rõ chân tướng mọi việc: trước họ đáp ứng lời mời đến khách sạn Quân Duyệt dự một bữa tiệc, kết quả làm chậm trễ lịch trình, đến muộn buổi trình diễn thời trang lúc hai giờ.

Vốn cho là có bạn mình lái xe, đúng hai giờ là có thể đến nơi, ai biết được cách hội trường không tới mấy trăm mét thì lại xảy ra tai nạn xe cộ, mà chủ của chiếc xe bị đụng kia sau khi nhìn thấy thiệt hại do chiếc xe Benz gây ra, liền làm ầm lên, không để cho họ rời đi.

Vì không để cho hai nhà thiết kế bỏ qua show thời trang, Khang Tư Mỹ đề nghị bọn họ trước lên xe tắc xi của cô, để cô đưa hai người đến hội trường biểu diễn thời trang trước, về phần hiện trường tai nạn xe cộ cô nhắc nhở họ gọi cho nhân viên bảo hiểm tới xử lý.

"Tiểu thư, thật cám ơn cô, nếu không phải là có cô, chúng tôi chỉ sợ muốn chạy cũng không kịp hành trình." Giang Thúy Châu lộ ra nụ cười vui mừng. Hoàn hảo gặp được một người tốt bụng như vậy, bằng không thật không biết thế nào thoát thân, người đang trong tình huống khẩn cấp suy nghĩ luôn là rối bù, không nghĩ được gì cả.

Một bên Julia cũng ca ngợi Khang Tư Mỹ.

Xem ra không cần Thẩm Nghệ Dạ tiến cử, chính cô cũng có phương thức khiến hai nhà thiết kế lưu lại ấn tượng tốt về mình.

"Hai vị không cần nói như vậy, hai vị là bậc thầy trong giới thiết kế trang phục thật khiến tôi khâm phục , có thể vì hai vị làm một chút xíu chuyện nhỏ khiến tôi rất là vinh hạnh, hai vị ngàn vạn lần không được để ở trong lòng." Khang Tư Mỹ quay đầu về hai vị khiêm tốn nói.

"Các cô là bậc thầy về cái gì vậy?" Tài xế tò mò hỏi.

"Họ đều là chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới."

"Nguyên lai là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới." Tài xế vừa nói xong bên lái xe, chỉ chốc lát đã đến cửa sau của khách sạn.

"Bác tài, thật là rất cảm ơn bác, hi vọng bác buôn bán thịnh vượng, đại cát đại lợi." Cô vội vàng xuống xe trước, còn thay hai nhà thiết kế mở cửa xe.

"Chúng ta tại sao phải đi từ cửa sau?" Giang Thúy Châu hỏi.

"Phía trước có người tổ chức hoạt động biểu tình, chúng ta nếu không đi từ phía sau, những phần tử biểu tình kịch liệt kia sẽ đem chúng ta cuốn lấy, không cho chúng ta vào tới hội trường."

Mới vừa ở trên xe cô mới nhớ tới Từ Chiêu Đệ nhờ cô giúp một tay, khó trách sẽ có người biểu tình, mặt khác cô cũng sợ bị Từ Chiêu Đệ bắt được.

Hai người nghe thấy vậy liền bước nhanh muốn tiến vào cửa sau của khách sạn.

Vậy mà, đang muốn đi thì có ba người trong hoạt động biểu tình nhìn thấy hai nhà thiết kế nổi tiếng, lập tức chạy nhanh về phía họ vây quanh các cô lại.

Ba người trong nhóm hoạt động biểu tình vừa chạy vừa gọi to, lập tức dẫn đến sự chú ý của cả nhóm biểu tình, trong đó một người đứng đầu đang cẩm biểu ngữ, hiển nhiên là đội trưởng, khi Tư Mỹ thấy cô, lúc đó đối phương cũng nhìn thấy cô thì hai người liền sững sờ tại chỗ, không thể tin được người trước mắt .

Tư Mỹ? !

Chiêu Đệ? !

"Cậu. . . . . . mình . . . . . họ. . . . . ." Hai người cứng họng, trong đầu hoảng loạn, lắp bắp một lúc cũng không nói ra được một câu đầy đủ.

Lúc này đám người biểu tình thấy Julia cùng Giang Thúy Châu, dĩ nhiên coi là mục tiêu số một, không phải là muốn làm gì hai cô, mà hai người này ở trong giới thiết kế, có thể nói là có địa vị hết sức quan trọng, nếu là có thể làm cho các cô chấp nhận không dùng da thú để thiết kế trang phục, nhất định có thể làm người tiên phong cho mọi người noi theo.

"Tư Mỹ, thì ra là cậu cũng là một phần tử trong tập đoàn hiểm độc kia? !" Từ Chiêu Đệ mắt hạnh trợn tròn, cô có nằm mộng cũng không dám tin tưởng người bạn mà mình coi như chị em, thế nhưng lại đứng ở trận tuyến đối lập với cô.

"Mình. . . . . . mình là cùng hai nhà thiết kế đến xem biểu diễn thời trang, không có cùng tập đoàn kia có quan hệ, lại nói, hai nhà thiết kế này chỉ là khách mời, không phải người phụ trách thiết kế trang phục bằng da thú, càng không phải là người bóc lột nhân công, cậu tìm họ khai đao vốn là không đúng, cậu cho mình một chút mặt mũi, cho họ đi vào trước, muốn biểu tình thế nào, chờ mình đưa họ vào, sau đó quay lại nói được không?" Hai ngươi này nhưng là khách VIP của Thẩm Nghệ Dạ, nếu như không có thấy họ hắn khẳng định sắp phát điên, như vậy buổi biểu diễn có phải hay không sôi hỏng bỏng không?

Từ Chiêu Đệ cũng không phải là đèn cạn dầu, đối mặt một đoàn thể bảo vệ môi trường, nếu quả thật nghe lời Khang Tư Mỹ để họ đi, cũng phải có một lý do để cho bọn họ tâm phục khẩu phục mới được.

"Cậu đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Cái gì gọi là đến lúc đó từ từ hãy nói? Đúng rồi, cậu nhớ cậu có nói qua muốn tới giúp mình sao? Cậu hiện tại trực tiếp nói cho mình biết cậu muốn giúp thế nào? Cậu giúp được rồi sao?"

"Mình. . . . . . mình dĩ nhiên không có quên!" Cô đem Từ Chiêu Đệ kéo qua một bên "Bây giờ còn chưa tới năm giờ, mình nói là năm giờ, không sai đi!" Nguy rồi, phải làm sao bây giờ, hai bên"tranh đấu", đến lúc đó cô đều không biết được làm như thế nào để kết thúc.

"Được, mình nghe cậu, chúng ta sẽ kéo dài cuộc biểu tình đến năm giờ, hiện tại mình cho cậu một chút mặt mũi, cho các cậu đi vào, vừa đến năm giờ, cậu liền ngoan ngoãn ra ngoài đây đi theo mình cùng tham gia biểu tình ."

"Cùng đứng với cậu biểu tình !" Trời ạ, đến lúc đó nếu như bị Thẩm Nghệ Dạ phát hiện, hắn sẽ ý kiến về cô? Chỉ là nếu như không đáp ứng Chiêu Đệ, cô ấy tuyệt đối sẽ không để hai nhà thiết kế đi vào hội trường, đến lúc đó cũng không biết phải làm sao, huống chi ban đầu cô cũng đã đáp ứng Chiêu Đệ muốn giúp đỡ.

"Được, được, không cần kéo xuống, coi như mình nhận lầm người, coi như trước kia mình giúp lầm người. . . . . ."

"Mình còn chưa nói xong, cậu khẩn trương cái gì? Được, năm giờ liền năm giờ, hiện tại xin cậu nhanh thả người đi vào có thể không?" Thật chết người, hai chữ tình nghĩa là nguyên tắc làm người của Khang Tư Mỹ, hai chữ thành tín, cũng là chỉ tiêu lớn nhất của cuộc đời cô, cô một cái cũng không thể làm trái với lương tâm.

Đang bị đoàn người biểu tình bao vây, bọn họ rốt cuộc cũng đáp ứng thả người đi vào, chỉ là khi tiến vào khách sạn, Chiêu Đệ vẫn không quên dặn dò, nếu như đợi không được cậu ra ngoài, bọn họ sẽ tuyệt đối tử thủ ở chỗ này không đi.

Đối mặt tính tình cường hãn cùng cố chấp của học tỷ, Khang Tư Mỹ có thể nói là tiến lùi đều khó, đối phương không chỉ là học tỷ, quá khứ còn từng có ân với cô, còn nữa cô đã đáp ứng tham gia hoạt động biểu tình, bất kể đứng lập ở trường gì, cô đều không thể lấy lý do gì để từ chối.

Xem ra cô chỉ có tỉnh táo lại cẩn thận suy nghĩ, tránh cho tiền mất tật mang, đó mới là lợi bất cập hại.

Hắn nhìn đồng hồ đã 19 lần rồi !

Bắt đầu từ lúc một rưỡi, cứ cách năm phút hắn lại nhìn đồng hồ một lần, hắn không phải là phiền não vì hoạt động biểu tình ngoài kia, dù sao các nhãn hiệu trên toàn thế giới chỉ cần tung ra các sản phẩm làm bằng da thú, cũng sẽ đả động đến hiệp hội bảo vệ động vật, sẽ có người đứng lên biểu tình, chuyện như vậy hắn đã sớm tập mãi thành thói quen, thấy nhưng không thể trách.

Để cho hắn gấp đến độ dậm chân chính là hắn rõ ràng đã dặn dò cô rất kỹ, nếu như có thể nên đến sớm một chút, mặc dù hai nhà thiết kế kia cũng chưa có tới, nhưng đối với hai nhà thiết kế này mà nói, nếu có thể đến trước họ, tuyệt đối sẽ làm cho đối phương lưu lại ấn tượng thật tốt, nếu như không cách nào đến trước họ, vậy ít nhất cũng phải đúng lúc, một khi đã trễ, khi đối phương đang chuyên tâm xem biểu diễn lúc này lại đi quấy rầy họ, đối với họ như vậy thật là một hành động vô lễ.

Hắn không hiểu, tại sao cái đạo lý dễ hiểu này cũng phải để cho hắn nói một lần, lại một lần nhắc nhở, mới nghe hiểu được!

Hay là. . . . . . hôm nay cô căn bản cũng sẽ không đến, ngày hôm qua Khang Tư Mỹ có cử chỉ khác thường làm cho hắn không hiểu ra sao, là cô không có ý định tiếp nhận hắn theo đuổi, hay là có ý gì khác, cô đã có bạn trai chưa? Còn là. . . . . .

Hắn từ đầu tới đuôi cảm thấy hai người tựa như vật cách điện, cô đối hắn không có một chút cảm giác bị điện giật, nếu như theo suy luận này dĩ nhiên là không hy vọng tại nơi nhiều người như vậy bị nhìn soi mói, bị dán mác thuộc về hắn. Nhưng rốt cuộc có phải như vậy hay không, cô một chữ cũng không nói, quả thật sắp bức hắn đến điên mất.

Đang khi hắn không nhịn được muốn gọi điện cho cô thì hắn lại nhìn thấy bong dáng của cô đang theo Đoạn Tử Yên cùng hai nhà thiết kế kia xuất hiện, rốt cuộc đến thời khắc mấu chốt cũng đến đúng lúc.

Thẩm Nghệ Dạ trước hoan nghênh hai vị khách quý đến, cùng với hai người hàn huyên mấy câu sau lại giúp Khang Tư Mỹ thận trọng giới thiệu, ai biết hai nhà thiết kế này lại biết Khang Tư Mỹ còn đối với cô khen không dứt miệng, kể mới vừa thế nào vượt mọi chông gai, vượt qua khó khăn, đem hành trình của hai người trải qua bao nhiêu gian nan để đi được đến đây kể qua một lần, nếu không phải có cô, họ sợ rằng bây giờ còn bị vây ở trên đường, tới được khách sạn là cả một vấn đề.

Hai nhà thiết kế được Đoạn Tử Yên hướng dẫn đi đến bữa tiệc dành cho khách quý, lưu lại Thẩm Nghệ Dạ cùng Khang Tư Mỹ.

"Thật xin lỗi, em không biết được chung quanh đây có hoạt động biểu tình, cho nên. . . . . ." Cô tỏ ra rất áy náy, cũng không có bởi vì trong lúc vô tình giúp hai nhà thiết kế kia mà đắc chí.

Hắn rất muốn đem cỗ tức giận vừa mới tích tụ lúc nãy phát tiết ở trên người cô, nhưng mà khi hắn nhìn thấy trang phục của cô, lại làm cho hắn không khỏi tĩnh hạ tâm lại, ngưng thần thưởng thức cô.

Ai, đáng chết cô thật dễ nhìn, bộ đồ công sở màu trắng làm tôn lên vóc dáng của cô, đai lưng màu đen bó sát làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, hắn nghĩ cái cảm giác khi mình đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, chỉ nghĩ đến thôi cổ hắn cũng nóng lên. Từ nửa giờ trước hắn liền mong đợi cô có thể đến sớm, vẫn muốn đến bây giờ, hôm nay cô thật sự xuất hiện, nếu không phải là cô làm một việc có thể lấy công chuộc tội, hắn thật rất muốn mắng cô một trận.

Chỉ là mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khi đứng ở trước mặt cô hắn thật có thể mắng được sao?

An tĩnh mười mấy giây, Khang Tư Mỹ mặt sám hối mà nói: " Anh chớ nén giận, tận lực phát tiết, em biết rõ bụng của anh có một thùng gas lớn, không thả một chút ra ngoài anh sẽ cảm thấy không thoải mái."

"Gas? Cái gì gas?" Hắn không hiểu.

" Anh lớn tiếng mắng em mấy câu đi! Em tới trễ, hai nhà thiết kế kia là em vừa vặn đụng phải, em biết rõ không thể lấy họ làm bia đỡ đạn, em sai lầm rồi rất sai lầm rồi, em không còn lời nào để nói."

Cô giống như là cô bé bán diêm trong truyện cổ tích, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, coi như là có trái tim sắt, cũng sẽ bị cô làm cho tan chảy.

Đối mặt cô, cho dù trong bụng có hơn vạn tấn gas, cũng sẽ bởi vì một cái nhăn mày, một nụ cười của cô, chỉ trong nháy mắt liền biến mất.

Hắn vẫn không thể hiểu rõ tâm tư của Khang Tư Mỹ, cũng không thể dùng mắt để nghiên cứu nội tâm của cô, ngày đó ở tiệm sách, cô giống như con nai bị kinh sợ mà chạy đi, nguyên nhân rốt cuộc là cái gì? Cô đang sợ cái gì? Cố kỵ cái gì? Hôm nay hắn không muốn chơi trò chơi đoán ý này nữa, hắn muốn trực tiếp hỏi cô, hắn muốn lập tức lấy được đáp án.

"Buổi biểu diễn thời trang sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh đến chỗ ngồi đi!" Cô chủ động kéo tay của hắn, động tác này rất thuần thục tự nhiên, cô muốn cho Thẩm Nghệ Dạ từ từ biết cô đang đi vào thế giới của hắn, muốn dùng một thái độ đối mặt với hắn.

"Đợi chút, không cần đến hội trường vội, anh muốn biết một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ngày đó có phải anh nói sai gì không, em có phải hay không có dự cảm đến anh muốn theo đuổi em, cho nên mới phải phản ứng kịch liệt như vậy?" Hắn nhìn cô nói, một giây cũng không có dời đi tầm mắt nhìn cô."Xin em hãy nói cho anh biết. Anh không có gạt em, anh là thật lòng muốn theo đuổi em, nếu như em không thích, dĩ nhiên cũng hi vọng em có thể trả lời dứt khoát cho anh biết, cho anh một lý do để có thể khiến anh chết tâm."

Khang Tư Mỹ giống như một pho tượng sáp, nhìn hắn chằm chằm mà không biết làm sao, cô rất rối bời, vả lại tim lúc này đập rất nhanh. Anh ấy tại sao có thể hỏi như vậy? Không bằng là cô dứt khoát, ám hiệu với anh là cô cũng thích anh, không để cho anh giống như thầy bói mù sờ voi, sờ tới sờ lui vẫn không đoán được.

Thẩm Nghệ Dạ chờ, "Em có thể từ từ suy nghĩ, buổi biểu diễn này không nhất định là phải xem ." Đáp án của cô so với buổi biểu diễn còn quan trọng hơn vạn lần.

Hôm qua sau khi được thím Yến khai thông tư tưởng, cô dĩ nhiên hiểu được nên như thế nào đáp lại, chỉ là anh hỏi thẳng đáp án như vậy, tùy tiện hỏi, nếu không phải là bị ép, cũng sẽ không có ánh mắt cùng giọng điệu như thế đi!

Khang Tư Mỹ do dự.

Yêu là càng muốn phân tích thì lại càng mê võng, đúng vậy a, đối với cô mà nói, cũng chỉ là rất đơn giản gật đầu hoặc lắc đầu, nói YES hoặc NO, là có thể khiến mọi thứ trở nên rõ ràng, thế nào mà cô vẫn còn căng thẳng, cô nên hướng đối phương nói: Tốt, thật ra thì em đối với anh cảm giác cũng không tệ!

Có phải vì ngại hoàn cảnh hay không, có phải hay không ngại vì người đến người đi, có phải hay không ngại vì người Trung Quốc bẩm sinh có loại bảo thủ không thích cá tính của Trương Dương, khiến cho cô giữ vững trầm mặc?

Mà một hồi trầm mặc này lại làm cho lòng của Thẩm Nghệ Dạ, giống như cục đá đâm đầu xuống hồ từ từ chìm xuống dưới.

"Tốt lắm, em không cần phải nói, anh hiểu biết rồi, chúng ta mau đi vào hội trường thôi!" Hắn không muốn làm cho cảm giác lúng túng bị khuếch trương, quay đầu bước nhanh đi về phía hội trường.

"Thẩm Nghệ Dạ, em lại không có nói em không thích anh!"

Khoảng cách kéo dài, thì phải gia tăng thanh âm, trong bán kính mười kilômet mọi người trong đại sảnh, đều nghe được câu nói rất rõ ràng này.

Cô cảm thấy mình thật là ngu không ai bằng, mới vừa ở trước mặt anh sao không nói, ngọt ngào mà nói, còn có thể có một tia lãng mạn, không nghĩ tới chỉ hơi chần chờ một chút, liền làm cho mọi người đều biết, giống như ước gì chuyện riêng của mình dùng máy phóng đại thanh âm mà nói cho mọi người nghe.

Chỉ là lúc đó cô muốn nói cho Thẩm Nghệ Dạ biết câu trả lời của mình.

Không ít người tò mò đem ánh mắt chuyên chú nhìn Khang Tư Mỹ, đối với cô lớn mật tỏ tình như vậy, hơn nữa lại ầm ỹ, đối bối cảnh này, mà cô có thể nói ra nội tâm chân chính tỏ tình, đối với dũng khí của cô tất cả mọi người đều ủng hộ.

Thẩm Nghệ Dạ cơ hồ có thể nói tâm tình giờ phút này giống như vui quá mà khóc, hắn đi trở về trước mặt cô, dùng nhiệt tình lớn nhất để đáp lại lời tỏ tình chân tình của cô.

"Thật ra thì em không phải là không nguyện ý tỏ rõ tâm ý của mình, chuyện này nói ra rất dài dòng, em sợ người hội. . . . . ." Lời của cô lập tức liền bị nụ hôn nhiệt tình của hắn chặn lại, hắn bất kể tại chỗ có bao nhiêu người dùng ánh mắt gì nhìn hắn, chỉ cần cô đồng ý, hắn liền không thể chờ đợi ở môi cô lưu lại ấn ký tình yêu.

Nhiệt liệt hôn thật lâu hắn mới buông cô ra, hai mắt nhìn chằm chằm cô, tầm mắt nóng bỏng.

Khang Tư Mỹ mặt đỏ đến tận mang tai, da trên người cô cơ hồ đều muốn bốc khói lên rồi, ánh mắt của anh làm cô cảm thấy bị kích thích.

"Nghe kỹ, chưa nói không thích anh, liền chứng tỏ là em thích anh." Mặt của hắn tiến tới gần cô, miệng dính vào bờ môi của cô nói chuyện, hơi thở bọn họ giao hòa lẫn nhau, hắn nhỏ giọng nói: "Em là người yêu chân chính duy nhất của anh từ trước đến nay, sở dĩ không thể chờ đợi muốn cho tất cả mọi người biết, đây tuyệt đối là tình yêu chân chính của mình." Tỉ mỉ gặm cắn lỗ tai của cô, vui vẻ khi thấy cô hô hấp bị rối loạn.

"Anh thật e sợ cho thiên hạ không biết anh nói chuyện yêu đương, anh làm việc đều luôn luôn như vậy sao?"

"Yêu là một chuyện tốt đẹp, dĩ nhiên hi vọng mọi người có thể cùng chia sẻ."

Hắn cực kỳ hưng phấn, nhìn những người mẫu trên sàn diễn thời trang, từng bộ trang phục bằng lông thú được mặc trên người của người mẫu dần dần xuất hiện, các trang phục đều mang một cảm giác lạc quan phóng khoáng , hơn nữa từ hàng ghế khách mời, có thể thấy được mỗi vị chuyên gia đều rất hài lòng với bộ sưu tập này.

Điểm này thật ra khiến Khang Tư Mỹ lâm vào thế khó cả đôi đường, không biết nên thay anh cảm thấy vui vẻ, còn là cảm thấy có lỗi với Chiêu Đệ.

"Chớ bỏ qua show thời trang này của VF, anh bảo đảm cả đời này em chưa từng xem qua buổi trình diễn rực rỡ nhất, đặc sắc nhất này."

Dắt tay của cô, chứng tỏ quyền sở hữu của mình, mà lòng của cô cũng theo đó mà cuồng loạn, cuồng loạn đến cảm thấy phần vui vẻ này tựa như những bộ áo long trên sàn diễn kia là một loại xa xỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.