Chặn Lại Quý Công Tử Toàn Diện

Chương 2



Chọn một ngày hoàng đạo, Phan Đình mang theo ba người đi tìm nhà trọ tiện nghi nhất làm nơi đặt chân, từ giờ trở đi họ phải liệu cơm gắp mắm, tăng thu giảm chi, vì “chiến đấu giải thoát nghèo khó”, triển khai kế hoạch tiết kiệm ma quỷ, bước đầu tiên, là phải giải quyết vấn để nhà ở chiểm tổng chi tiêu nhiều nhất.

May mà chủ nhân của nhà trọ Ma Tước là chú của Phan Đình, Phan Ưng, nhà trọ Ma Tước danh như ý nghĩa chính là “Ma Tước tuy nhỏ nhưng đầy đủ”, bên trong không có cố ý sửa đổi ho phù hợp với sự thay đổi của xã hội, mà ngược lại còn cất giữ được phong cách từ thập niên 70, cái loại hoài cổ này khiến ta nhớ đến hương vị ngày xưa, đây là do Phan Ưng thiết kế: nhấn mạnh vào sở thích cá nhân, muốn làm sao thì làm vậy, không ai có thể thuyết phục được.

Nơi này cho thuê theo tháng, một tháng tiền thuê là 3000, cho nên đại bộ phận khách đến đây, sẽ phải trải qua sự sàng lọc của Phan Ưng, nhà trọ này những người thuê một số là không thể chịu đựng được bạo lực gia đình, còn có một số người muốn thoát khỏi sự dây dưa giữa băng phái, hoặc là muốn quên đi ký ức không vui, chọn một khởi đầu mới..… Dù sao khách đến nơi này, đều có một quá khứ đau đớn, không vui.

Bốn người đi đến quầy tiếp tân, phát hiện bên trong không có một bóng người, đi vòng qua bên trái đại sảnh là phòng tiếp khách, không gian rộng chừng bảy hay tám mét vuông, có ba người phụ nữ đang vui vẻ nói chuyện phiếm.

“ Bác sĩ này thật đúng là phúc tinh của phụ nữ chúng ta, hắn giúp chúng ta không cần oan uổng mất tiền đi mua mặt nạ, là có thể có được sản phẩm dưỡng da hiệu quả không khác sản phẩm dưỡng da cao cấp, mọi người xem, tôi chỉ cần mua công thức và vật liệu về, điều chế một chút, lập tức có một mặt lạ dưỡng da chống nếp nhăn hiệu quả, công thức này cộng lại, còn không mất đến năm trăm đồng, là có thể để chúng ta dùng đến nửa năm không chừng, mọi người không dùng thử, thật sự là rất có lời”. Một vị xem ra là phụ nữ trung niên, nhưng vẫn không mất đi sự quyến rũ cuả người con gái, cầm bùn vừa mới điều chế, theo thứ tự đắp lên hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế mây.

“A…. Dì….. Vũ, cháu mới hơn hai mươi tuổi, chắc chưa cần phải đắp mặt lạ chống nhăn chứ?” cô gái trẻ tuổi đã được đắp mặt nạ lớn giọng hỏi.

“ Khi đắp mặt nạ không được nói, đến lúc đó bi hỏng chớ trách ta” người phụ nữ kia cầm lên bàn chải vừa đắp mặt nạ vừa nói: “ Đừng tưởng rằng còn trẻ mà không cần dùng mặt lạ chống nếp nhăn,bảo dưỡng vào mùa đông, thì phải kể đến loại kem hoa cúc tốt nhất này, bên trong có chứa hoa chanh có tính axit kích hoạt da, trì hoãn lão hóa, có từng nghe đến phòng tốt hơn trị liệu chưa? Cô chờ khi có bão mới đi sửa nhà thì không còn kịp rồi!.”

“Vậy tôi lớn tuổi như vây rồi, hiện tại mới đắp còn có tác dụng không” thím Yến chuyên tâm hỏi.

Dì Vũ không quay người lại, trực tiếp trả lời, “ Bác thường thường làm việc ở phòng bếp, khói dầu sẽ làm tắc nghẽn lỗ chân lông, đợi lát nữa tôi sẽ giúp thím điều chế ô liu cùng với tinh dầu chanh……..Ừ, trong bếp chắc có dầu ô liu chứ?”

Thím Yến không có đáp lại, đôi mắt đang nhìn về bốn cô gái ở đại sảnh.

Dì Vũ cũng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra trong sảnh không biết lúc nào xuất hiện bốn cô gái xinh đẹp.

“Các bạn là muốn dừng chân, hay là …..” Dì Vũ đột nhiên phát hiện cái gì đó, đột nhiên bối rối kêu lên: ”A ai là cháu gái của chồng tôi vậy? Tôi gần đây thật đãng trí, thậm chí đã quên hôm nay có khách quý tới”.

Phan Đình đi lên phía trước, nhìn người phụ nữ nói tiếng Thượng Hải một cách lưu loát, ăn mặc rất hợp thời, vóc người nở nang, đây là dì Vũ người kết hôn với chú của cô ba năm trước.

“Dì, cháu là Phan Đình, dì gọi cháu là Tiểu Đình là được rồi”

“ Ô Ô u, cháu chính là cháu gái mà chồng dì nói sao, nhìn một chút, gương mặt trái xoan, thắt đáy lưng ong, trước cũng lồi sau cũng vểnh lên, thật là giống tốt nha.…” Dì Vũ tới trước mặt họ đem Phan Đình kéo tới, đi vòng quanh, xem xét giống như đang chọn một con heo mẹ.

Chị Oanh đi lên phía trước, đến chỗ dì Vũ kề tai nói nhỏ: “Dì Vũ, Từ “ giống tốt” hai từ này không nên dùng tùy tiện ở Đài Loan, từ đó là để lúc bác sỹ thú y chọn động vật giao phối”.

Bởi vì ngôn ngữ bất đồng, nhất thời nói sai, dì Vũ có vẻ ngượng ngùng nói “Xem tôi đây mở mồm là như một con vẹt, nghe người ta nói cái gì, đi học nói gì, Tiểu Đình a, cháu đừng có cười dì nha, dì từ nhỏ lớn lên ở vùng nông thôn, không có học hành nhiều, cháu cũng đừng để ý nha.”

Dì Vũ nắm thật chặt tay Phan Đình, hài lòng liên tiếp gật đầu.

Trong nhà trọ Ma Tước, ngoài chú Ưng, dì Vũ nấu cơm cùng thím Yến, trừ những người đó ra theo thứ tự sẽ là thầy Cáp, anh em nhà chị Oanh, hôm nay lầu ba chuyển thêm bốn thành viên mới, xem ra nhà trọ Ma Tước sau này sẽ càng thêm náo nhiệt đây.

“Dì nói với các cháu, nơi này tuy nhìn cũ kỹ, Ma Tước tuy nhỏ, nhưng rất đầy đủ, các cháu cần gì chúng ta đều có đủ cả; còn có, cháu cũng biết chú cháu không yêu thích những cái mới, cũng không phải là loại người đuổi theo mốt thời trang, về sau ở trước mặt chú cháu, ngàn vạn lần không được ăn mặc quá trớn, nếu bị ông ấy nhìn thấy sẽ có ấn tượng không tốt đâu!”

“ Dì Vũ, vậy chú cháu đâu?” cô nhớ hôm qua khi gọi điện thoại với chú, xác định tối nay sẽ tới nơi, nhưng sao không thấy chú đâu.

“Ông ấy nha, chỉ cần nghe nói nơi nào trưng bày vật cổ lịch sử, liền cơm cũng quên ăn, thế nào còn nhớ đến cháu ? cháu đừng giận, cùng ông ấy ở chung, cháu sẽ thấy thói quen của ông ấy là như vậy”. Cầm chìa khóa lên lầu mở cửa, mọi người bước vào số 301 “ Phòng mọi người ở đây, mọi người tự phân chỗ đi, xem ai muốn ở đâu cũng được, dù sao đều giống nhau, toàn bộ đều là một dạng”.

Vừa nói vừa bật đèn lên, bốn cô gái đều nhất thời ngạc nhiên oa ra một tiếng, họ không thể tin được, nơi ở sau này của bọn họ mang một phong cách cổ kính, đồ nội thất cổ ở khắp mọi nơi trong phòng.

Điều bắt mắt nhất chính là cái gường ngủ màu hồng được thiết kế tinh xảo, cả giường được bao lại bằng một cái màn tinh tế, phối hợp bên cạnh chính là một cái ghế Thái sư cùng bàn trang điểm kiểu cổ, bên cạnh bàn trang điểm là một tủ quần áo làm bằng gỗ quý.

Mỗi phòng trong nhà trọ đều có nhà vệ sinh riêng, hơn nữa còn có cửa sổ là để ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào nhà. Có thể ở một nơi như vậy bốn cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Ngay lúc này Chị oanh chạy rầm rầm lên lầu, khuân mặt tươi cười nói: ” Chú Ưng đã trở lại, ông ấy gọi mọi người cùng xuống ăn cơm ! “.

Trên bàn ăn xoay hình bát giác, ngoài chú Ưng, bên cạnh còn có một người để tóc húi cua, quanh năm suốt tháng chỉ mặc một kiểu áo Tôn Trung Sơn màu lam, ông ấy là một thầy bói, cũng được mọi người tôn trọng gọi một tiếng Thầy Cáp.

“ Chú ” Vừa thấy chú, Phan Đình liền chủ động tiến lên cho ông một cái ôm nhiệt tình nhất .

Phan Ưng trên mặt không thể hiện quá nhiều, chỉ là hời hợt vỗ vỗ vai của cô nói: “ Tới là tốt rồi, mau gọi bạn bè lại ăn cơm đi”.

Biểu hiện này khiến mọi người trên mặt đều hiện lên ba đường hắc tuyến, đối với những người trong nhà trọ Ma Tước mà nói, họ đã sớm nhìn quen rồi, Phan Ưng là người luôn luôn trong nóng ngoài lạnh, bất kể là hỉ nộ ái ố, trên mặt ông chỉ có một có một biểu hiện, không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài.

“ Chú của cháu từ lúc sinh ra đã có cái giọng này, cháu cũng đừng cho rằng ông ấy không hoan nghênh cháu. Mọi người hãy thả lỏng, không cần phải căng thăng như cái xác ướp thế.” Phát hiện bốn cô gái cả người đã cứng nhắc như những khúc gỗ, Dì Vũ lên tiếng giải thích.

Đang lúc mọi người chuẩn bị ngồi vào chỗ chuẩn bị dùng bữa thì thầy Cáp lại đột nhiên đứng lên, tư lự nhìn chằm chằm vào Khang Tư Mỹ nói: “ Đợi chút, xin hỏi Khang tiểu thư, Cô vì sao lại muốn gắp món này, có thể hay không nói cho tôi nghe một chút?”.

Không biết sao, thầy Cáp không chú ý đến người khác, lại đối với Khang Tư Mỹ “Tình hữu độc chung” ( chỉ chú ý đến).

Bị hỏi như vậy, tay Khang Tư Mỹ đang cầm đũa nhất thời dừng lại giữa không trung, cô không biết phải làm sao, giống như đã phạm phải một tội lớn ngập trời, nhưng lại không biết vì sao.

“ Ông đang làm gì vậy, ông có biết hay không làm như vậy sẽ dọa đến người ta” thím Yến liếc hắn một cái. Cái lão đầu chết tiệt này, họ đều là khách trọ mới tới, ông không sợ đem bọn họ hù chết hay sao.

“ Đào hoa nhất tiếu vũ xuân phong, mân côi giai nhân hỉ tương phùng.” Thầy Cáp không để ý đến thím Yên vừa đọc thơ hướng về phía cô hỏi: “ trên bàn có nhiều món ăn như vậy, vì sao cô vừa động đũa liền chọn món hoa hồng gà quay dầu” ( món này mình cũng không biết có phải tên như vậy không nữa).

Vấn đề này Khang Tư Mỹ không trả lời được, mắt cô mở to nhìn chằm chằm, mặt sững sờ, cô muốn ăn gà chỉ đơn giản như vậy, muốn cô nói nguyên nhân, cũng thật là làm khó cho cô rồi.

“ Cô Khang, chớ có khẩn trương, cái này chứng tỏ cô và thầy Cáp rất có duyên, người vừa đi vào, thì may mắn đã theo vào rồi!” Dì Vũ vì hóa giải không khí, quay qua giải thích với cô.

“ Cô Khang xin quay cái bàn ăn ( bàn xoay ) , để tôi coi cho cô quẻ thứ hai.”

Khang Tư Mỹ nghe lời xoay cái bàn ăn, trong nháy mắt bàn bắt đầu chuyển động, ba mươi giây sau, món hoa hồng gà quay dầu vừa vặn dừng lại trước mặt cô.

Không thể nào !. Loại trùng hợp này thật có chút quỷ dị, xung quanh bàn có tổng cộng 12 món ăn, tỷ lệ là 1/12, muốn chuyển tới cùng một món ăn, tỷ lệ có thể nói là cực kỳ thấp.

“ Sắp tới cô sẽ gặp tin vui, cô sẽ gặp được người khiến trái tim cô rung động “ thầy Cáp giương nhẹ mi mắt trắng, nheo mắt nhìn cô.

Hách Nhạc Đế ngồi cạnh Khang Tư Mỹ vui vẻ nói:” Thật là tốt quá, chẳng lẽ …… Cô sẽ được gả cho người có tiền !”.

Khang Tư Mỹ lườn cô ,” Không nói câu nào không ai bảo Cậu bị câm đâu”

Hách Nhạc Đế là người nghĩ gì thì nói lấy, có rắm thì thả, nghe thầy Cáp phán những câu thơ này, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là thay cô vui mừng, họ đều là chị em tốt, không phải suy nghĩ nhanh chóng tìm một gia đình giàu có, nhanh giải thoát khỏi tình trạng này sao?.

Đối với việc thầy Cáp đem mục tiêu nhắm ngay vào Khang Tư Mỹ, ba người còn lại liền nghi ngờ, tại sao mọi người đều có khát vọng tìm tình yêu, sao chỉ có một mình Khang Tư Mỹ bị mũi tên của thần tình ái bán trúng ?. Đồng thời đối với cái “ thần bàn” ( cái bàn ăn cơm ấy ạ), càng thêm tò mò không chịu được.

Giống như nhìn thấy sự hiếu kỳ của mọi người, Dì Vũ chủ động lên tiếng giải thích về cái bàn ăn thần kỳ này.

“ Nói đến cái bàn bát giác này, tương truyền là từ thời Minh Triều Lưu Bá Ôn, khi biết mình sắp bị kẻ gian làm hại, Ông liền phân phó người nhà, cả đêm đem cái bàn bát giác này chuyển đến chỗ cư trú tại Đài Loan, trải qua mấy trăm năm thất lạc lúc này mới rơi vào tay của thầy Cáp, nghe nói nó không phải cái bàn bình thường, mà nó được làm từ một gốc cây thần trên núi Côn Lôn.”

“ Gỗ Thần trên núi Côn Lôn ? “

Bốn người nghe nói xong liền sững sờ tại chỗ, không nghĩ tới lai lịch của cái bàn này thật không tầm thường chút nào, mặt bàn đã có vẻ hơi loang lổ, không nghĩ nó lại có xuất xứ như vậy.

“Thầy Cáp chính là dùng cái bàn bát giác này để thay người khác gieo quẻ coi bói, chỉ là vẫn phải dựa vào duyên phận, nếu vô duyên dù có xoay chuyển thế nào nó cũng không chuyển động.” Chị Oanh nói thêm vào, cô nói xong còn làm như có thật, hoàn toàn đem ái bàn ăn này thần cách hóa,

“Cô Khang, phiền cô quay cái bàn một lần nữa, nếu như lần này trung tâm vẫn là món đó, như vậy không quá bảy ngày, cô sẽ gặp may mắn.” Thầy Cáp bấm ngón tay tính toán, hai hàng lông mày nhíu lại, miệng lẩm bẩm.

Tay của cô vừa chạm vào bàn, lại phát hiện ra có mấy chục đôi mắt đang tập trung tinh thần nhìn cô, đặc biệt là các chị em của cô, càng thêm có vẻ mặt cực kỳ thận trọng.

“Mau nha, Tư Mỹ, mau chuyển cái bàn đi !” không có tính nhẫn nại Phan Đình vội vàng lên tiếng thúc dục. Mặc dù cảm thấy cách bói toán này rất đặc biệt, nhưng cô quan tâm hơn chính là nhân duyên của người bạn tốt.

Đang lúc mọi người nghểnh cổ mong đợi, cô bắt đầu chuyển động bàn, mọi người đều nín thở chờ đợi, chuyên chú nhìn vào món “ gà “ xem điểm dừng cuối cùng.

Chỉ thấy bàn vận chuyển, sau đó chận dần, đợi đến khi cái bàn hoàn toàn dừng lại, quả nhiên món hoa hồng gà quay dầu quả thật dừng lại trước mặt Khang Tư Mỹ, nhất là cái đầu gà lại đối diện với cô, một chút cũng không có sai lệch.

Oa oa oa oa oa oa ……

Thật đúng là ba lần liên tiếp đều quay được, cái này so với tỷ lệ trúng số còn khó hơn, Khang Tư Mỹ toàn thân sợ hãi, không thể nghĩ được cô chỉ làm một động tác nhỏ, thế nhưng lại nhận được kết quả lớn như thế.

“Đào lý sang năm có thể lại phát, sang năm khuê trung biết có ai?” thầy Cáp một lần nữa bấm ngón tay tính toán, từ hé mắt chuyển thành mở lớn “ Chuyện tôt sắp đến rồi !”.

“Thầy Cáp, ông có thể coi bói, nhưng có thể hay không để mọi người ăn cơm xong, rồi ông chậm rãi tính?” Chú Ưng lên tiếng, ông mà không mở miệng, tất cả mọi người sẽ không cần ăn cơm.

“Cái ông này, yêu bói toán đến mức coi bói cả trong lúc ăn cơm, cái bệnh cũ này làm sao mà mãi không thay đổi.” Thím Yến đứng lên hâm nóng lại canh, mặc kệ bà nói bao nhiêu lần, thầy Cáp đều bỏ ngoài tai, thế nào cứ theo ý mình.

Đang lúc mọi người một lời, tôi một câu, thầy Cáp không hề lên tiếng nữa, ông chỉ lăng lặng ăn cơm, dường như có điều suy nghĩ, lại dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn Khang Tư Mỹ một cái.

Khang Tư Mỹ bị quẻ bói này dọa cho sợ, trừ bỏ bên ngoài ăn cơm, căn bản cũng không dám nhìn ông, dĩ nhiên cũng không dám nhìn món hoa hồng gà quay dầu một cái.

Đoạn Phân là tổng giám đốc điều hành VF nhãn hiệu thời trang nổi tiếng thế giới, kiêm nhà thiết kế kỳ cựu, thiết kế của cô đều mang màu sắc hoa lệ, phối hợp màu sắc một cách táo bạo, cùng với sử dụng sắc màu tự nhiên để nhuộm, làm yếu tố hấp dẫn chính.

Trước mắt những mẫu này sắp đẩy ra style mới, đang biểu diễn lưu động trên toàn thế giới, duy chỉ có bộ phận Đài Bắc là không hoàn thành lịch trình, nguyên nhân chủ yếu là do Đoạn Tín Yêm giám đốc điều hành của công ty tại Đài Bắc.

Năng lực của cô là có con mắt nhìn ………. Kém, đặc biệt là chuyện đàm phán đưa mặt hàng lên thị trường, càng hiện ra cô là một người thiếu năng lực.

Cuối cùng, bên tổng công ty ở Newyork phải phái người tới giúp, loại bỏ hết khó khăn hoàn thành lịch trình, lúc này mới bỏ được tảng đá trong lòng cô xuống.

Nhưng đừng nghĩ rằng đã đẩy được sản phẩm lên thị trường, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chủ yếu là do VF ra mắt vào mùa thu đông vì vậy sản phẩm đại đa số là lông thú, năm ngoái tung ra sản phẩm lông thú, có khác với các mẫu trước lấy chồn tuyết cùng gấu trúc làm chủ đề, lần này,các nhà thiết kế muốn dùng cáo trắng và sóc nam mỹ làm chủ đề, hai loài động vật quý này vừa được đưa lên các trang truyền thông của thế giới, lập tức bị hội bảo vệ môi trường lên tiếng phản đối.

Tổ chức hiệp hội bảo vệ môi trường đe dọa, chỉ cần VF dám tung ra sản phẩm, bọn họ hoàn toàn dám đứng ra phản đối, còn có thể tìm đến các phương tiện truyền thông quốc tế hỗ trợ, khiến cho mọi người trên toàn thế giới biết rằng bọn họ làm điều thất đức.

Ai biết Đoạn Tử Yên nữ nhân ngu ngốc này chẳng những không vội vàng dập tắt lửa, lại vẫn truyền tin đến các hãng truyền thông, đối với mấy cái hội bảo vệ động vật sẵng giọng, muốn bọn họ không cần làm quá lên, làm hội bảo vệ môi trường phát điên, tuyên bố đấu tranh cho đến cùng, nhất định muốn cho công ty bọn họ phải chịu một đòn nghiêm trọng chưa từng có.

Tin tức truyền tới tổng bộ VF tại Newyork Manhattan đến tai Thẩm Nghệ Dạ, hắn tức giận đập bàn làm đổ cả ly nước, giận đến không kiềm chế được. Người này tuy còn trẻ nhưng là một thiên tài, có bằng kép về tài chính và quản trị kinh doanh, từ lâu hắn đã nhìn thấy Đoạn Tử Yên trong não tất cả đều là phân, chuyện nhỏ như vậy cũng giải quyết không xong, hôm nay cô ta càng ngày càng làm lớn chuyện, đẩy đến tình trạng không thể cứu vãn.

Hắn rất muốn lập tức đem cô cách chức, bất đắc dĩ cô lại là chị họ của hắn, là cháu gái của mẹ hắn, dựa vào quan hệ này mới để cho cô nhảy dù đến Đài Bắc, đảm nhiệm chức giám đốc điều hành.

Vì muốn bình ổn phong ba đang diễn ra tại Đài Loan, vị phó tổng giám đốc gốc hoa trẻ tuổi phải gác lại mọi công việc, hôm sau liền hỏa tốc đáp máy bay tới Đài.

Ở trên máy bay, Thẩm Nghệ Dạ mở PC ra, tìm các tệp tin trong thư mục, mở thư lưu trữ đã nhận được.

Đoạn Tín Yên đã gửi cho hắn báo cáo thường lệ của mình, trong đó có một chuyện làm cô khó có thể mở miệng, thậm chí không dám chat Webcam với hắn, chuyện này lửa cháy đã đến nơi, xác định hắn sắp đến Đài Loan rồi, mới giản lược lấy hai ba ngôn ngữ trong nghề thận trọng báo cáo cho hắn……

“Nữ nhân ngu ngốc này, lại làm cho ba nhà thiết kế nhỉ việc rồi hả?” hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, trùng hợp nữ tiếp viên hàng không đi tới nghe được ba chữ “ Nữ nhân ngốc”, còn tưởng là đang nói cô, không khỏi tò mò nhìn hắn lâu một chút.

Khi Đinh Thái Phong quản lý kiêm trợ lý đang ngồi bên cạnh hắn, quay về phía nữ tiếp viên hàng không hỏi: “ Có chuyện gì sao?”

Nữ tiếp viên sửng sốt một chú, vội vằng nặn ra nụ cười hỏi: “ Xin hỏi hai vị có muốn uống gì không?” Miệng mặc dù hỏi như thế, nhưng đôi mắt thì đang bị vẻ mặt trầm tư chuyên chú của Thẩm Nghệ Dạ hấp dẫn, thậm chí ngay cả khi Đinh Thái Phong đang nói cái gì cô cũng không chú ý nghe.

“Tiểu thư, cô khiến tôi nói mấy lần rồi ? tôi - muốn - uống - trà - xanh!” Đinh Thái Phong vì thấy cô lơ đãng mà phát bực.

“Trà….. Trà xanh? Có, có đương nhiên là có.” Nữ tiếp viên hàng không nhìn mắt hắn đang ra ám hiệu “ Xin chuyên tâm một chút, nếu ko tôi liền tố cáo cô”, vội vàng đáp lại.

“Thật là tức chết ta , rõ ràng chính là một khối gỗ mục, lại muốn ta sử dụng như gỗ gụ tốt, không chỉ khiến các nhà thiết kế bỏ đi, biết rõ dính vào Hiệp hội bảo vệ môi trường là phiền nhất cũng khó giải quyết nhất, còn cố tình đi chọc giận họ, thật là phiền toái.” Thẩm Nghê Dạ tự lẩm bẩm, ly nhựa trong tay hắn không thể chịu được một cái nắm chặt vì tức giận, lập tức bị bóp méo.

“Phó tổng, anh cũng đừng làm lớn chuyện, Tử Yên tiểu thư là con gái của bác anh, lại là chị họ thân nhất của anh, không nể mặt sư cũng phải nhìn mặt phật, anh có tức giận, thì mắng mỏ coi như xong, cũng đừng để ở trong lòng” Đinh Thái Phong nhận nước khoáng từ tay nữ tiếp viên hàng không, dùng tay mở nắp bình sau đó rót vào ly nhựa.

“Nữ nhân này, luôn tự cho là đúng, đã không có bản lãnh lại muốn ngồi cao như vậy, hừ, nuôi chuột cắn túi vải, giữ lại phế vật này cũng dư thừa.” Hắn căn bản không đem lời khuyên nhủ của Đinh Thái Phong vào trong tai, cười nhạt đùa cợt.

“Nói như thế cũng không sai, nhưng…… Tử Yên tiêu thư dù sao cũng đã làm được một số điều có lợi ích cho công ty, giống như…….” Uh? Như cái gì, hắn cố gắng nghĩ lại.

Nhìn thấy hắn quẫn bách, Thẩn Nghê Dạ phiền não nheo mắt nhìn hắn.

“Như cái gì?, Muốn giúp đỡ người khác nói chuyện, trước phải suy nghĩ xem người này có thật đáng giá cho mình phải thay người đó nói chuyện không, không đúng sự thật, tốt nhất ngoan ngoãn ngậm miệng.”

Bị hung hăng cạo hết râu mặt, Đinh Thái Phong đành cúi đầu, đang lúc Thẩm Nghê Dạ cầm lên ly nước lên muốn uống bỗng nhiên hắn lại nhớ một chuyện.

“Ta nhớ ra rồi”

Thẩm Nghệ Dạ bị dọa thiếu chút nữa làm đổ ly nước, “ Cậu không nhìn thấy tôi đang uống nước sao, đột nhiên nói lớn tiếng như vậy?”.

“Phó tổng, thật sự xin lỗi, tôi muốn nói, Tử Yên tiểu thư rất có mắt nhìn người, thậm chí so với năng lực quản lý của cô còn mạnh hơn rất nhiều, không bằng điều cô ấy đến phòng nhân sự, không để cô ấy làm giám đốc điều hành nữa.”

Có mắt nhìn người?

Bốn chữ này thật sự xoay vòng trong tâm trí hắn, suy nghĩ lại trong nửa năm qua, vô luận là đang tìm nhà thiết kế, hoặc là người đến từ các nhãn hiệu khác, chỉ cần là Đoạn Tử Yên tuyển vào, đều nguyện ý vì VF mà dốc sức, cũng đối với công ty có cống hiến rất lớn.

Mặc dù nghĩ như thế, nhưng hắn ngoài miệng vẫn không thỏa hiệp. “ Vậy thì như thế nào, Cô ta mang tai họa đến cho công ty, so với cống hiến tội còn to hơn rất nhiều, để cô ấy lấy công trừ tội, có thể trả được sao?”. Trước mắt những nhà thiết kế nổi tiếng, cũng vì quan niệm không hợp mà rối rít từ chức chuyển đi, còn gì công lao để mà nói?.

Lần này hắn đến Đài Loan, cần phải vì nghĩa diệt thân, giết gà dọa khỉ, phải cho mấy người dựa vào quan hệ bám váy đàn bà, để cho những người còn lại nhìn đến kết quả của cô, muốn họ cảnh giác, đừng tưởng rằng trên đầu có một đoạn vương miệng thì nghĩ mình cũng là hoàng thân quốc thích, không làm việc cho tốt, không có năng lực , hắn sẽ làm đao phủ cầm theo cái búa lớn vung lên đem đầu bọn họ xuống.

Nghe thấy thế, Đinh Thái Phong trong lòng thầm tính toán, nếu như muốn nói giúp cho Đoạn Tử Yên, khiến hắn đôi ý, xem ra không thể dùng miệng để nói. Ai, nghiệp chướng của người thì người gánh, cô ấy tốt nhất là nên đi học một ít tâm lý giao tiếp, hay học một số khóa học quản lý PMP, vẫn là đem “ Blue ocean strategy “ ( chiến lược Đại Dương xanh của Chan Kim - Renee Mauborgne ) mà nghiên cứu, nói không chừng đây mới là sự trợ giúp tốt nhất.

Thẩm Nghệ Dạ mở ra đoạn video mà Đoạn Tử Yên gửi cho trước đó.

Em họ phó tổng giám đốc thân mến:

Tin tưởng em hiện tại nhất định đang trên đường đến Đài Loan, Chị họ giang hai cánh tay, dùng tấm lòng chân thành nhất chào đón em.

Chưa hết, Đoạn Tử Yên còn dâng lên một đoạn vũ điệu khích lệ, ngoài ra đoạn ngắn đoạn dài nói cái gì mà đảo nào tên gì, cái gì mà vũ điệu dân tộc.

“Ngây thơ “ Thẩm Nghệ Dạ phun ra một tiếng, tiếp tục nhẫn nại tính tình nhìn xuống.

Sau khi nhìn thấy biểu tỷ khiêu vũ, tin tưởng tâm tình em bây giờ nhất định sáng sủa vô cùng, mấy ngày nay bất kể em nghe được bên ngoài bao nhiêu những mưa gió, là chị họ, người mà dì ( mẹ của Thẩm Nghê Dạ ) đã giao cho sứ mạng thần thánh, khiến cho VF ở Đài Loan sáng lên nóng lên, cho dù có bất kỳ ngăn cản, chị đều sẽ ném qua đỉnh đầu, với nhiệt huyết dâng trào, nhất định sẽ vượt qua.

Còn việc liên quan đến bộ sưu tập áo lông sắp được tung ra, bây giờ vẫn đang được triển khai, cho dù có phải đối mặt với hồng thủy khó có thể ngăn cản, chị cũng sẽ lấy “Đại Vũ” trị thủy, lấy khai thông thay thế vòng vây, đem mọi việc giải quyết hết. Về phần nửa năm qua, việc xuất hiện nhiều nhà thiết kế vô đạo đức, thật uổng công sự vun trồng của công ty mà lần lượt bỏ đi, khiến bộ phận thiết kế bị đứt gãy, cái vấn đề này xin phó tổng giám đốc anh minh em không cần phải suy nghĩ nhiều, chị lâm nguy nhưng không hoảng, bình tính xử lý tình hình, hiện đã xử lý thỏa đáng, hiện nay có một nhà thiết kế danh tiếng, rất có tên tuổi, chị đã thu được dưới trướng, thiết kế của cô ấy rất có phong cách, còn có kinh nhiệm cùng tinh thần làm việc, hoàn toàn phù hợp với đủ loại yêu cầu của VF, tin tưởng có cô ấy gia nhập VF, nhất định có thể khiến cho VF ở Đài Loan “Nhất Phi Trùng Thiên” ( đứng đầu ), bao trùm các nhãn hiệu khác.

Sơ yếu lý lịch của nhà thiết kế này đã đính kèm với thư mục, xin em họ phó tổng giám đốc anh minh tỉ mỉ xem qua, tin tưởng tuyệt đối sẽ làm cho VF tinh thần như ánh rạng đông, rất nhanh chiếu rọi mọi ngóc ngách của Đài Loan.

Nói xong, chỉ thấy Đoạn Tử Yên bình tĩnh học người Nhật Bản cúi đầu 90 độ đại lễ, ở cô đồng nhất một nụ cười tiêu chuẩn, đoạn chat Webcam này cuối cùng cũng kết thúc.

“Xem ra, Tử Yên tiểu thư xử lý chuyện tìm người có năng lực rất có hiệu suất.” Một bên Đinh Thái Phong hài lòng gật đầu.

“Hừ, không thấy được, ta thấy chỉ là chế tạo đạn khói, ném cái giả tưởng thôi.” Đối với năng lực làm việc của cô, hắn lựa chọn thái độ nửa tin nửa ngờ, hơn nữa hoài nghi đem tập tin đính kèm trong tài liệu ra đánh giá.

Tập tin vừa mở, chân dung một người phụ nữ chiến cứ một phần hai màn ảnh máy vi tính, nữ nhân này đầu tóc gọn gang, tóc ngắn nhuộm màu nâu nhạt, ánh mắt không lớn, cái mũi rất thanh tú, đôi môi không nở nang, nhưng kỳ dị, toàn thân ghép lại cùng nhau chính là hình dáng như thế hoàn hảo, mang một phong cách riêng, rất đặc biệt.

Khang Tư Mỹ ?

Thẩm Nghệ Dạ ở trong miệng lẩm bẩm nhớ cái tên này, ấn tượng giống như cưỡi ngựa xem đèn, thử nghĩ qua một chút hắn đã từng thấy qua gương mặt của các nhà thiết kế nổi tiếng, hắn rõ rằng trong hệ thống tổ chức của não bộ, tựa hồ chưa từng thấy qua nhân vật nào như thế, từ kinh nhiệm cho thấy, đối phương từng làm cho mấy thương hiệu kia, đều là thương hiệu không có danh tiếng gì, muốn đi lên đấu trường quốc tế, dường như còn có đoạn chênh lệch.

Hắn chuyên chú nhìn chằm chằm người phụ nữ trên màn hình, càng xem trong lòng không khỏi càng hoảng, giống như cô sắp mang đến tai họa cho hắn, hắn chưa từng đối với bất kỳ người phụ nữ nào rung động như vậy, một đôi mắt sáng như hồ đang hướng về phía hắn mà đến, giống như không quấn quýt chung với hắn như dây leo thì tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

Thật lạ, thế nào lại có cảm giác mãnh liệt đến như vậy? khiến hắn thế nào cũng phải cùng cô gặp mặt một lần !. Trong lòng là muốn tìm tòi nghiên cứu năng lực của cô? Hay là muốn biết những thứ khác về cô…….

Đáng chết!

Hắn đã gặp qua rất hiều phụ nữ, làm sao đối với nhà thiết kế do người thân sâu gạo giới thiệu, lại muốn tìm hiểu như vây?.

Nhưng nói đi thì nói lại, như lời Đinh Thái Phong vừa mới nói, Đoạn Tử Yên đó tài năng sở trường chính là tuyển chọn được những nhân tài, theo hắn nói như vậy, nữ nhân này mặc dù không phải là một đại nhân vật nổi tiếng, nhưng là loại nhân tài mới xuất hiện, hẳn là đáng giá để cho cô có một không gian hoàn hảo phát huy năng lực.

“Đinh Thái Phong, ngươi xem người phụ nữ này như thế nào?”

“Lấy ánh mắt của Tử Yên tiểu thư, hẳn sẽ là nhân tài không sai, nếu có thể tìm thời gian, để cho cô ây mang tác phẩm đến nói chuyện một chút, ta nghĩ về sau hẳn là có thể bồi dưỡng thành một người có thể trở thành một đại nhân vật.

“Nhưng cuối cùng ta cảm thấy….......Nữ nhân này không giống chỉ là nhà thiết kế VF……………” cũng không hiểu được tại sao vậy, giác quan thứ sáu của hắn mãnh liệt phản ứng, ẩn sâu bên trong, tựa hồ còn có một việc mà hắn không biết.

Ngay tại lúc hắn không có nửa điểm đầu mối, thì phía sau nữ tiếp viên hàng không đẩy xe đi tới.

"Tiên sinh, chào ngài, bây giờ đã đến lúc dùng cơm, xin lỗi, hãy để tôi giúp ngài đặt bộ đồ ăn .” Nữ tiếp viên hàng không một bên bầy đặt bộ đồ ăn một bên hỏi: “ Hôm nay có ba món chính, xin hỏi anh muốn dùng bít tết thịt bò với nước sốt nấm, Vanilla (rượu vang trắng) sốt cá hồi, hay hoa hồng mỹ nhân gà quay dầu.”

Hoa hồng gà quay dầu?

Không hiểu sao, tim của hắn đột nhiên chấn động một chút, hoa hồng dầu gà?

Từ trước đến giờ hắn rất ít ăn thịt gà, chẳng biết tại sao, hoàn toàn không thèm nhìn đến hai món ăn kia, hắn muốn ăn thịt gà, khát vọng càng trở lên mãnh liệt.

“Tôi muốn hoa hồng mỹ nhân gà quay dầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.