Chân Linh Cửu Biến

Chương 102: Phi Linh bế



Dịch giả: Titan

Chỗ thông đạo này là hướng tới nơi động phổ tu sĩ thường ngày luyện đan chế khí. Lúc này bên trong đã một mảnh hỗn loạn, Lục Bình ở cửa động hướng trong vừa nhìn, phát hiện Vệ Tử Hằng mang theo hai tu sĩ đang bị Huyền Linh phái Trương Duy Thanh cùng bảy người vây công, tình thế đã tràn ngập nguy cơ. Ngoài ra còn có những đệ tử môn phái khác đang hỗn chiến lẫn nhau.

Trương Duy Thanh cười gằn nói:

- Bọn rách nát Chân Linh phái, hôm nay đem ba người các ngươi lưu lại ở chỗ này, Huyền Linh phái ta liền có thể trước khi Phi Linh đảo quan bế nắm chắc phần thắng.

Vệ Tử Hằng cũng không nói lời nào, chẳng qua là hết sức ngăn cản Huyền Linh phái vây công. Hai vị đệ tử hết sức phối hợp, ba người trên thân đều đã bị nhiều chỗ bị thương, mắt thấy sẽ không thể chống chịu nổi nữa rồi.

Ba nhân sau lưng Lục Bình đại cấp, đang muốn gào thét xông lên tiếp viện, Lục Bình đưa tay ngăn lại, hất tay tế lên Phi dực kiếm, hướng người của Huyền Linh phái sau lưng đánh lén.

Ba trong lòng người lấy làm kỳ, nơi này khoảng cách Huyền Linh phái đệ tử có chừng hơn bốn mươi trượng xa, đã sớm vượt ra khỏi dung huyết tầng ba đệ tử thần thức phạm vi, Lục Bình làm như thế nào có thể đem pháp khí công kích tới được địa phương xa như vậy?

Chớp mắt một cái, Phi dực kiếm đã đến gần chỗ người của Huyền Linh phái hơn hai mươi trượng xa, vào tâm thức thần Huyền Linh phái tu sĩ có thể đạt được. Họ nhất thời phát hiện Phi dực kiểm đánh lén đến, mọi người hô lên cả kinh, vội vàng ngăn cản, nhưng mà đã chậm một chút. Hai tên Huyền Linh phái đệ tử nhất thời một tên bỏ mạng, một tên trọng thương.

Trương Duy Thanh nghiêng đầu nhìn thấy là Lục Bình bốn người đang chạy như bay đến, oán độc quát:

- Lại là ngươi! Chúng ta đi!

Dứt lời, sáu người còn dư lại vội vàng hướng một bên rời đi.

Vệ Tử Hằng quát to:

- Nơi nào có thể dễ dàng như vậy!"

Trong tay bay ra một món lưới trạng pháp khí đem tên tu sĩ Huyền Linh phái trọng thương rơi lại phái sau bắt gọn. Pháp khí của hai người khác đã sớm bay tới, Huyền Linh phái tu sĩ lại chết thêm một người.

Vệ Tử Hằng cùng Lục Bình cũng không kịp hàn huyên gì. Nơi đây bây giờ chuyện đã xong, bảy người vội vàng ra khỏi huyệt động, hướng một cái lối đi khác tiếp ứng Tô Tử Bằng.

Thông đạo thứ ba liên tiếp tới thư phòng của tu sĩ chủ động phủ, nơi này là chỗ chủ nhân thường ngày nghiên cứu pháp quyết, luyện chế phù lục, nghiên sửa trận pháp.

Lục Bình cùng mọi người lúc chạy đến mục tiêu, nơi này đã sớm bị cướp sạch không còn gì. Trong thư phòng để hàng loạt kệ sách, bàn ghế đã bể nát đầy đất. Khi tìm được Tô Tử Bằng, hắn đang mang theo bốn người đuổi giết đệ tử mấy môn phái. Mọi người cùng nhau ùa lên, nhất thời giống như chém dưa chặt cá vậy, đem bốn người loạn pháp khí đập chết, hù dọa cho những tu sĩ trong huyết động khác trốn tránh ra xa.

Tô Tử Bằng từ trên người mấy tu sĩ lấy ra mấy cái ngọc giản, vui vẻ nói:

- Nữ nhân tụi nó, dám ăn chặn của Chân Linh phái ta chỉ là có chết.

Lần này mọi người xông vào trong động phủ, mười một người không ngờ không một người vẫn lạc. Chỉ có đám Vệ Tử Hằng ba người trọng thương, mọi người tự nhiên vô cùng hưng phấn. Sau khi trở ra động phủ, mọi người cũng không dừng lại, xa xa tránh ra đỉnh Phi Linh phong, chờ đợi cuối cùng Phi Linh đảo quan bế, mọi người bị truyền động đi ra ngoài.

Kể đến tình huống trong ba thông đạo, Vệ Tử Hằng nói:

- Một chỗ trọng yếu nhất trong huyết động mà ta vào xem ra là bị Trương Duy Thanh chiếm được món tốt nhất. Hắn là kẻ thứ hai đi vào, giết chết Thủy Yên các tu sĩ, lấy được mấy bình thượng hạng đan dược, nghe nói là dùng ngọc tinh bình để đựng, xem ra là đoán đan kỳ đan dược. Bên trong linh thảo, linh tài, pháp khí cũng bị hắn lấy đi không ít. Ta chẳng qua là giành lại một phần rất nhỏ, còn bởi vì một món trung phẩm lò luyện đan mà cùng hắn nổi lên xung đột. Nếu không phải Lục sư đệ chạy tới tiếp viện, nói không chừng đã giao phó mạng sống ở nơi này rồi.

Tô Tử Bằng cũng nói:

- Chỗ của ta bị Hải Diễm Môn đoạt trước, bất quá ta sau đó đi vào cũng đoạt không ít đồ, trong đó có một bộ liên quan tới Liên Hoàn Trận pháp truyền thừa ngọc giản, bị mấy phái khác tu sĩ đoạt mấy cái. Ừ, chính là thời điểm mọi người chạy tới gặp phải mấy tên quỷ xui xẻo kia. Bây giờ bộ truyền thừa đã tới tay trọn vẹn.

Lục Bình nhưng cũng muốn hỏi hai người bọn họ có ngọc giản liên quan tới luyện đan cùng chế phù hay không, nhưng nhìn hai người đều đem ánh mắt nhìn về phía mình, hiển nhiên là mong đợi nghe thu hoạch của hắn, Lục Bình cười cười nói:

- Không gì, chỉ có một cái ngọc tủy bình.

Mọi người một trận kêu lên:

- Lại là ngọc tủy bình?

- Đây không phải là...

Tô Tử Bằng hạ thấp giọng, nhưng vẫn như cũ khí nén về hưng phấn trong thần sắc, nói:

- Thật sự là ngọc tủy bình? Trong truyền thuyết pháp tướng kỳ lão tổ tu luyện sử dụng đan dược mới có thể dùng ngọc tủy bình?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

- Đích xác là ngọc tủy bình. Vệ Tử Hằng cũng không kịp chờ đợi hỏi:

- Chẳng lẽ đây là pháp tướng kỳ lão tổ động phủ?

Lục Bình suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói:

- Xem ra là không phải, nhưng xem ra là của một vị Phi Linh phái thân phận hiển hách đoán đan kỳ tu sĩ.

Mọi người hiển nhiên cũng không quá tin tưởng đây là pháp tướng kỳ lão tổ động phủ, đối với cái nhìn của Lục Bình cũng rất tán đồng.

Lúc này còn một canh giờ Phi Linh đảo sẽ quan bế. Vì để có thể có thêm chút từ nguyên, môn phái thế lực lớn bắt đầu lập bang kết phái để đàn áp cướp bóc các tu sĩ thế lực nhỏ yếu. Môn phái thế lực nhỏ cũng không yếu thế, đụng phải thực lực cường đại đoàn thể liền xa xa tránh ra, gặp gỡ lạc đan tu sĩ, bất kể ngươi là tu sĩ của môn phái nào, thà giết lâm còn hơn bỏ sót.

Trong lúc nhất thời, đỉnh Phi Linh phong lần nữa rối loạn lên, chẳng qua là lần tranh đấu này lộ ra vẻ trầm muộn đi rất nhiều. Rất nhiều cuộc chiến diễn ra hết sức đột nhiên, kết thúc lại cực kỳ ngắn ngủi. Tất cả mọi người đề cao cảnh giác, e sợ tranh đấu thời gian dài, bị tu sĩ nghe thấy tin chạy tới chiếm tiện nghi, nên họ đều truy cầu một cú là phải đánh chết ngay.

Chân Linh phái một nhóm mười một người lúc này lộ ra cực kỳ đột ngột. Bọn họ nhận số nhiều nhất, thực lực cường đại, không tu sĩ nào dám tới trêu chọc.

Tiếp theo nên làm sao bây giờ?

Mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Vệ Tử Hằng, Tô Tử Bằng cùng Lục Bình ba người.

Vệ Tử Hằng trầm ngâm một chút, nói:

- Hay là đi tiếp ứng một chút Thượng Hải, Ngọc Kiếm cùng Sùng Minh ba phái. Dù sao cũng kết minh, nếu thời khắc tối hậu liều mạng rồi bỏ mặc không ngó ngàng gì tới, đến khi ra bên ngoài, bôn phái chân nhân trên mặt ắt khó coi lắm.

Tất cả mọi người đồng ý. Lúc này, tất cả mọi người Chân Linh phái đều đã có thu hoạch lớn. Cùng Huyền Linh phái so sánh, phần thắng đã là không nhỏ. Dưới mắt trọng yếu nhất chính là ở thời khắc cuối cùng bảo tồn thực lực, sống sót trở ra ngoài.

Mọi người cũng không phân khai, ở nơi đỉnh Phi Linh phong khắp nơi tra xét, đem ba phái tu sĩ đoàn kết chung một chỗ. Chỉ chốc lát sau, liền tập hợp sáu bảy người. Tin tức truyền ra, lại có bốn năm người nghe thấy tin chạy tới.

Lúc này, Lục Bình mới biết, đám người Huyền Linh phái Trương Duy Thanh lúc này đang ở trên đỉnh Phi Linh phong làng giết đệ tử phái khác, tụ liễm từ nguyên, hiên nhiên là đã ý thức được là trong cuộc tranh tài với Chân Linh phái lạc vào thế hạ phong. Bây giờ, tu sĩ trên đỉnh Phi Linh phong đều đang lẩn trốn khắp nơi tránh né.

Vệ Tử Hằng mắt thấy đã tụ tập hai mươi hai người, cái này đã là lực lượng xem ra có thể hoành hành trên đỉnh Phi Linh phong, vì vậy nói:

- Chúng ta đi, đi tìm Huyền Linh phái xả khí, không thể để cho bọn chúng loạn làm như vậy được.

Bốn phái hơn hai mươi người cùng nhau hướng khu vực tranh đấu kịch liệt nhất đi tới. Dọc theo đường lại tìm được hai ba đệ tử của ba phái khác, trong đó hai người một mực núp ở phía ngoài Phi Linh phong, chỉ là bởi vì thời khắc tối hậu nếu muốn truyền tống ra Phi Linh đảo, tu sĩ nhất định phải ở trên đỉnh Phi Linh phong mới có thể, họ phải tiến vào đây. Họ chọn thời khắc tối hậu tiến vào Phi Linh phong, nhưng không ngờ lại nhằm lúc đông đảo tu sĩ đang lâm vào trận chiến điên cuồng cuối cùng.

Mọi người một đường đi tìm cũng đã giết mấy cái tu sĩ không có mắt. Lúc này, lại thấy phía sau núi phương hướng có một tu sĩ hoảng loạn bất chấp lộ hướng đám người Lục Bình chạy tới, phía sau có ba tu sĩ đang đuổi theo.

Tới gần trước mặt, Lục Bình mới phát hiện tu sĩ đang chạy tới chính là Ngả Thư Đào - người mà hắn ở kim sa quáng động gặp phải. Và ba tu sĩ đuổi theo cũng không phải ai khác, chính là Huyền Linh, Phi Vũ, Lăng Cổ ba phái mỗi phái một đệ tử.

Chính là oan gia hẹp lộ!

Lục Bình quay đầu nói:

- Các vị sư huynh, tu sĩ trước mặt chính là một người bạn của tiểu đệ, trước hết giúp tiểu đệ diệt bọn tạp toái Huyền Linh phía sau.

Mọi người ầm ầm nói:

- Phải nên như vậy!

Mấy tên tu sĩ hướng hai bên chạy như bay, cắt đứt đường lui của ba người thuộc phe Huyền Linh phái. Lục Bình như con ngựa xông tới trước, nói:

- Ngã Thư Đào huynh đệ, hướng nơi này mà tới.

Đồng thời trong tay Phi dực kiếm đã hướng ba người đang đuôi phía sau công tới.

Ngả Thư Đào vừa thấy Lục Bình, thần sắc vui mừng, nhưng nhìn thấy mọi người phía sau hắn, lại có chút do dự, nhưng vẫn là hướng Lục Bình chạy tới, nhỏ giọng đối với Lục Bình nói:

- Trước mặt người của Huyền Linh phái cùng Hải Diễm Môn, Thủy Yên các phát hiện một tòa đoán đan động phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.