Phúc Hải bang tu sĩ sắc mặt chợt biến đổi, nhanh chóng ở trên mặt biển chỉ một cái, một cái mộc chu xuất hiện ra ngay. Tu sĩ đạp bước lên trên mộc chu Tnày, tức thời hóa thành một đạo thanh quang nhắm là hướng Lục Bình đã phi độn đi xa mà đuổi theo.
Lục Bình ba loại pháp quyết bí thuật đồng thời phát động, một hơi độn ra mấy chục dặm, khi từ trên mặt biển chui ra thì thương lại càng gia thương do trong lúc trọng thương lại cường hành phát động bí thuật chạy trốn. Điều này khiến cho Lục Bình lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi.
Ngụm máu tươi này nói gì thì cũng không thể lãng phí, vì để bảo hiểm, Lục Bình sử dụng lần phun ngụm máu tươi này lần nữa phát động huyết độn thuật. Lần này hắn thì không đồng thời sử dụng ba loại pháp thuật cùng một lúc.
Hơn mười mấy dặm ngoài xa, Lục Bình lần nữa xuất hiện, vừa dừng lại ở trên mặt biển, đã lại nghe ở đỉnh đầu có một tiếng kêu sắc bén truyền tới, không ngờ đó chỉ là một con phi cầm yêu thú. Thấy Lục Bình xông vào lãnh địa của nó, liên hướng đỉnh đầu của hắn chụp tới.
Thần thức của Lục Bình quét qua, thì ra là một con yêu thú dung huyết sáu tầng. Trong lúc hắn không bị thương, còn hoàn hảo thì tự nhiên sẽ không sợ con yêu cầm này. Nhưng hiện tại, Lục Bình bị thương nặng chồng chất mấy lần, phi cầm lại có lợi thế phi hành, hắn chỉ có thể tiếp tục chuyển thân đào vong.
Lục Bình khiến cho phi cầm yêu thú đuổi giết ra ngoài mười mấy dặm. Bấy giờ mới quạt hai cánh ở trên không trung xoay hai vòng rồi bay trở về. Thật vất vả lắm mới có cơ hội thở dốc, Lục Bình vừa định hướng về phía trước phi hành mấy dặm nữa thì một đạo sóng lớn nổi lên, ở giữa không trung vẽ thành một vòng hình cung, đập về phía Lục Bình. Một con đại ngữ phóng ra khỏi mặt nước, nhìn lại thì ra là một con quái ngư yêu thú có cái miệng ngoác rộng đến nửa thân người của nó.
Lục Bình nghiêng người tránh qua đạo sóng lớn này. Con quái ngư hiện ra mặt biển, cái miệng ngoác rộng, pháp lực lập tức kéo theo một cột nước, lần nữa bắn thẳng về phía Lục Bình. Thần thức Lục Bình quét qua tra xét, nhận ra đó là một con yêu thú dung huyết bốn tầng. Lục Bình hiện tại thân thụ trọng thương. Hai lần sử dụng huyết độn thuật khiến cho hắn gần như bước vào tình cảnh đèn cạn dầu. Nóng lòng tìm một nơi an toàn để liệu thương, cộng thêm ở hải vực yêu tộc này bốn phía nguy cơ tứ phục, Lục Bình thật là không có tâm tư nào ở lại để đánh nhau với con yêu thú này.
Lục Bình thu vét lại pháp lực còn ở trong nội thể, kiệt lực giá ngự Tường Vân đâu tránh qua con quái ngư dây dưa bám theo hắn, tùy tiện tuyến một phương hướng tiếp tục ở trong yêu tộc hải vực đào vong.
Dọc theo đường chạy, mỗi khi qua được khoảng mấy chục dặm hoặc là mấy trăm dặm, Lục Bình lại phải hội ngộ một con dung huyết kỳ yêu thú, bị nó ngăn chặn hoặc tập kích. Xem ra dung huyết kỳ yêu thú sẽ dựa vào thực lực lớn nhỏ mà chiếm cứ phạm vi lớn nhỏ, có thể lực lớn nhỏ khác nhau. Lục Bình dựa vào thần thức to lớn và Tường Vân đầu mau lẹ, liên tiếp tránh thoát được sự vây ráp này.
Cuối cùng ở một nơi Lục Bình không biết là đâu, hắn gặp được một con yêu thú hình con cua có tu vi dung huyết hai tầng. Lục Bình ngầm suy nghĩ một phen, vẫy tay đem Lục Đại Quý phóng ra, thông qua thần thức hướng nó dặn dò mấy câu.
Dung huyết kỳ yêu thú đã mở ra linh trí. Mặc dù không biết nói chuyện nhưng thông qua thân thức có thể cùng nhân tộc tu sĩ trao đổi giản đơn. Huống chi Lục Đại Quý là linh sủng của Lục Bình, đối với sự chỉ điểm của Lục Bình càng là nói gì nghe nấy.
Lục Đại Quý có thân thể hơn chu vi hơn một trượng. Hiện giờ nó dùng thân thể lơ lửng ở trên mặt biển, cái cổ thật dài đưa ra khỏi quy giáp hướng con bàng giải yêu thú đối diện phát ra một tiếng gào thét trầm thấp. Đây là dấu hiệu của yêu thú đang lúc khiêu chiến.
Con yêu thú cua có tu vi cao hơn Lục Đại Quý. Điều duy nhất làm nó sợ hãi chính là tu sĩ nhân tộc ở bên cạnh mà thôi. Nhưng Lục Đại Quý khiêu chiến đã hoàn toàn chọc giận con bàng giải (cua) yêu thú này. Trong yêu thú giới có cấp bậc thế hệ vô cùng xâm nghiêm, hơn hẳn đối với nhân tộc. Thực lực cao yêu thú vĩnh viễn luôn luôn có địa vị trên hắn yêu thú có thực lực thấp. Chúng tuân thủ theo phép tắc của rừng xanh, có nghĩa là nhược nhục cường thực, Kẻ mạnh hiếp kẻ yếu. Trong mắt bàng giải yêu thú, Lục Đại Quý khiêu khích nó xem ra là một quyết định hoàn toàn sai lầm, không thể tha thứ. Con hải quy yêu này nhất định phải trả giá bằng sinh mạng của mình.
Con cua yêu thú quơ hai cái kềm lớn. Thân to một trường quay ngang, ở trên mặt biển nhảy tới mấy bước liên đến sát bên người Lục Đại Quý, một cái đại kềm ở trên mặt biển hất lên. Lục Đại Quý chỉ kịp dùng tứ chi chia ra đập nước phát tạo một đạo sóng biển ngăn trở. Nhưng Lục Đại Quý được Lục Bình bảo hộ lên cấp dung huyết kỳ, hiển nhiên là thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu của yêu thú, cái kèm lớn của con cua không tốn chút sức lực nào đã đem sóng biển đánh tan, thuận tiện còn đem Lục Đại Quý lơ lửng trên mặt biển trực tiếp dựng dậy.
Con cua yêu thú lần nữa nhảy ngang qua một bước. Cái đại kềm đã hướng tới cổ của Lục Đại Quy hất tới. Lục Đại Quý theo bản năng đem cái cổ ở bên ngoài thụt vào trong quy giáp, đồng thời hướng vào trong biên nhào xuống trốn, đại kềm cắt ở trên quy giáp phát ra tiếng ken két làm cho người ta nhức buốt cả óc. Chẳng đấu được mấy hiệp, Lục Đại Quý liền bị con cua yêu thú công kích đem toàn thân phải rụt vào trong quy giáp. Rồi nó mặc cho con cua quay quanh hoành hành tứ ngược, không còn chút sức lực đánh trả nào. Cũng may là Lục Đại Quý có thủ đoạn thiên nhiên, rùa đen rụt đầu rụt chân tha hồ mắng chửi, con cua nhất thời không làm gì được.
Lục Bình ở một bên, nhìn hai con yêu thú đại chiến, ngay từ đầu đã không có dấu hiệu nhúng tay vào chút nào. Thực ra thì đây là Lục Bình cố ý cho Lục Đại Quý một cơ hội lịch luyện. Nếu thành linh sủng của hắn, tự nhiên không chỉ có thể là thứ để cưỡi ở trên biển. Linh sủng ngoài ra còn là một tay đánh đấm thay thế cho tu sĩ.
Kết quả giao thủ khiến cho Lục Bình vô cùng bất mãn. Trừ cái vỏ rùa cứng rắn, Lục Đại Quý có thể nói là chẳng có chút điểm sáng nào. Điều này hiển nhiên là có liên quan đến dung huyết một tầng tu vi của nó. Nhưng Lục Đại Quý có huyết mạch truyền thừa bình thường cũng là một trong những nguyên nhân. Xuất thân thiên phú của nó rõ ràng là kém xa so với ba con bích hải linh xà.
Lục Bình miễn cưỡng đem Phi dực kiếm phóng ra. Hai thanh kiếm vòng quanh con cua chém một phát. Yêu thú còn chưa kịp ngăn đỡ, hai cái kềm dài ba xích đã bị Lục Bình chém rụng. Hắn tiện tay thu thập con bàng giải yêu thú này, nhưng chỉ có hai cái đại kềm là Lục Bình còn có chút hứng thú.
Lục Đại Quý thấy chủ nhân tiến lên trợ trận, nhất thời tinh thần đại chấn. Ở trên mặt biển, rùa đen rút đầu đột nhiên bị một cỗ sóng nước dâng lên. Cái quy giáp khổng lồ nhất thời xoay tròn, hướng con cua bị chặt mất đối kềm nghênh diện đánh tới. Một tiếng động cực lớn phát ra. Lục Đại Quý nên người lên trên mặt biển, văng lên bọt sóng cao vài thước. Con cua yêu thú bị quy giáp cứng rắn đập hư nát cả hai con ngươi. Huyết dịch văng khắp nơi.
Lục Bình thấy con cua đã không còn sức đánh trả, thuận tay đem Đại Bảo và ba con linh xà thả ra. Năm con yêu thú phối hợp lẫn nhau. Ở trên mặt biển trong khoảnh khắc đã đem con dung huyết tầng hai yêu thú này phần thịt sạch sẽ.
Lúc này, Lục Bình ở dưới bãi san hô tìm được vào huyệt của con cua. Lục Bình đánh ra một pháp quyết, đem sào huyệt dọn dẹp sạch qua một lần. Hắn bị thương rất nặng, cần một chỗ an toàn để khôi phục thương thế, vì vậy hắn mới để cho Lục Đại Quý khiêu chiến bàng giải yêu thú. Có như thế, sau khi Lục Đại Quý đánh chết con cua sẽ trở thành tiều lĩnh chủ của hải vực có khuôn viên mười mấy dặm này.
Với thân phận mới của Lục Đại Quy che chở, những yêu thú khác sẽ không chú ý tới Lục Bình, khiến cho hắn có thể an tâm khôi phục thương thế, tránh khỏi những yêu thú khác phát hiện tấn công hay quấy rối.
Sau khi phân phó Lục Đại Quý ở trong phạm vi lĩnh vực của con cua yêu thú, dò xét hướng những yêu thú khác tuyên bố Lục Đại Quý là có địa vị lĩnh chủ ở khu hải vực này, đồng thời còn dặn dò Lục Đại Bảo cùng ba con linh xà ở bên trong lĩnh vực của Lục Đại Quý không được chạy loạn, Lục Bình đem một viên phục nguyên đan giá trị gần 1000 linh thạch nuốt vào trong bụng, bắt đầu khôi phục thương thế vô cùng thảm hại của mình.