Trời không xanh thẫm, mặt biển xanh lam, một tiếng kêu to trong trẻo truyền tới. Chỉ thấy một con Tyêu cầm mở rộng hai cánh chừng ba trượng, ở trên trời nhanh chóng xẹt qua. Loáng thoáng có thể thấy trên lưng của yêu cầm tựa hồ có một bóng người nhàn nhạt.
Giờ phút này ở trên một hòn đảo nhỏ không biết tên, Lục Bình nhìn thấy trước Trinh và Hoàng hai vị tu sĩ đang đứng ở trên một khối nham thạch to lớn, phảng phất chờ đợi một người nào đó. Trình tu sĩ hướng về nơi xa dõi mắt nhìn, có chút không nhịn được, hướng về Hoàng tu sĩ ở bên cạnh hỏi:
- Hoàng huynh, thời gian đã không còn sớm nữa. Lúc này Lục Thất không phải là không tới chứ?
Hoàng tu sĩ mỉm cười, đáp:
- Trình huynh đệ, an tâm một chút. Chớ nóng.
Hoàng tu sĩ mới vừa nói xong liền nghe thấy ở nơi tiếp giáp giữa trời và biển ở phương xa, một tiếng chim kêu cực lớn truyền tới. Hai người đều có một thị lực siêu quần đã sớm thấy rõ người ngồi trên yêu cầm chính là Lục Bình mà cả hai đang chờ đợi.
Cự cầm thoáng một chốc đã bay đến bầu trời ở phía trên hòn đảo nhỏ. Nó đảo quanh hai vòng. Chỉ thấy Lục Bình ở trên lưng bắn ra một viên đan dược cho cụ cầm. Rồi sau đó cự cầm phát ra một tiếng kêu to vô cùng thích thú. Lục Bình đưa tay vung lên. Cự cầm nhất thời bị hắn thu vào trong linh thú đại.
Lục Bình tự thân từ từ đáp xuống trên hòn hảo nhỏ. Tiếng cười dài truyền tới:
- Ha ha, Lục huynh đệ đến đúng lúc quá. Quả nhiên là người biết giữ chữ tín.
Người nói chính là Hoàng tu sĩ. Lục Bình khiêm tốn mấy câu. Trình tu sĩ đứng ở bên cạnh hâm mộ nói:
- Lục Thất huynh đệ, con phi hành tọa kỵ của huynh đệ có phải chính là con yêu cầm mà ngày nào huynh đệ bắt được hay không? Lục huynh đệ thật là bản lĩnh. Con yêu cầm kia nhất định phải là một con liệt phong chuẩn dung huyết sáu tầng. Dung huyết kỳ tu sĩ tâm thường nếu muốn bắt được và thu phục cũng không phải dễ dàng. Huống chi Lục huynh đệ dung huyết tầng năm tu vi, thế mà có thể thuyết phục được nó. Tại hạ vô cùng khám bội.
Lục Bình không muốn giải thích gì nhiều về vấn đề này, chỉ nói may mắn mà thôi. Hai người tự nhiên sẽ không tin tưởng vào lời nói phu diễn của Lục Bình. Nhưng mà cũng không hỏi sâu thêm. Dù sao mỗi tu sĩ đều có bí mật của mình. Dò hỏi bí mật của tu sĩ chính là phạm vào chỗ kiêng kỵ trong tu chân giới. Lập tức Hoàng tu sĩ ha ha cười lớn, nói:
- Lục huynh đệ, xin đi theo ta. Hai huynh đệ ta vì người tiến cử cho Ngả Bá Thao. Ngả đại công tử đại danh đỉnh đỉnh của Bắc Hải Tây Lăng đảo.
Lục Bình đi theo hai người tới một quần đảo san hô tinh la kỳ bố. Chỉ thấy Hoàng tu sĩ từ trong tay lấy ra một ngọc bài. Trong miệng lẩm nhẩm đọc, đồng thời hai tay kết ra một bộ thủ ấn. Pháp lực lập tức ba động. Chỉ thấy phía trước, ở một chỗ đảo nhỏ tầm thường phảng phất chiếu ra một sự dao động như họa ảnh ở trong nước vậy. Sau đó tiểu đảo từ từ nứt ra. Lộ một con đường nhỏ tràn đầy mây mù.
Lúc này Trình tu sĩ đã lấy ra một ngọc bài đồng dạng với khối bài trước. Lục Bình nhìn thấy hai khối ngọc bài này so với khối mà Hoàng tu sĩ trước đây tặng cho mình giống y hệt như nhau. Xem ra ngọc bài chính là một thứ tín vật để thông hành. Thế là liền đem ngọc bài ở trong nhẫn trữ vật cầm trong tay. Trình tu sĩ thấy Lục Bình lấy ra ngọc bài, liền cười cười, dẫn Lục Bình theo Hoàng tu sĩ bước tới phương hướng của tiểu đảo mà đi.
Khi bước qua con đường tràn ngập mây mù chỉ thấy ở phía trước có người hỏi:
- Có phải là Hoàng huynh và Trình huynh trở về đó không?
Hoàng tu sĩ ha ha cười, đáp:
- Thì ra là Bành huynh đệ. Chính là hai người chúng ta trở về, mang theo Lục Thất huynh đệ tới đây.
Ba người lại đi về phía trước mấy bước. Mây mù tản ra. Lục Bình bấy giờ mới nhìn thấy nơi này vẫn là một tòa tiểu đảo. Chỉ có điều diện mạo cảnh vật so với bên ngoài bị ngôi tiểu đảo che dấu đi hoàn toàn bất đồng. Phía trước có một vị tu sĩ thân hình to lớn đang đứng, thấy ba người tiến vào. Trước hết hướng Lục Bình, mỉm cười kỳ ý, tiếp đó nói:
- Ba vị, xin hãy theo ta! Mọi người đều đã đến đủ. Chỉ còn thiếu ba vị nữa thôi.
Hoàng tu sĩ nghiêm sắc mặt lại, hỏi:
- Nhanh như vậy à? Không phải là nói thời gian hội họp của mọi người là vào buổi tối hay sao?
Bành tu sĩ nghiêm mặt đáp:
- Tình huống có biến. Những tên khốn Phái Hải Ban đó đột nhiên gia tăng tiến độ tham bát, phảng phất như phát giác được điều gì. Ngả công tử khẩn cấp đem chúng ta triệu tập lại một chỗ. E rằng là cần phải động thủ trước.
Trình, Hoàng hai người sắc mặt ngẩn ngơ, không nói gì nữa, tiếp theo đó cùng Bành tu sĩ hướng ở giữa – hòn đảo nhỏ - nơi có khai mở ra một sơn động mà đi. Lục Bình đi sát phía sau, bình tĩnh lắng nghe ba người tán gẫu.
Tòa động huyệt này cũng khá rộng rãi. Ba người vừa tiến vào trong động liền nghe thấy một tiếng cười sang sang cất lên. Tiếp theo đó là một tu sĩ khí vũ hiên ngang sải bước đi ra nghênh đón, miệng nói:
- Hoàng huynh đệ. Trình huynh đệ. Hai vị cuối cùng đã đến rồi.
Trình, Hoàng hai người nhất tề ôm quyền nói:
- Ngả công tử, may mắn không làm nhục mệnh.
Ngả Bá Thao vui mừng nói:
- Tốt lắm!
Tiếp đó quay đầu đối với Lục Bình đang đứng ở bên cạnh, cười nói:
- Vị này nhất định là do hai vị huynh đệ một mực khen ngợi. Đó là Lục huynh đệ phải không?
Lục Bình khẽ mỉm cười, ôm quyền đáp:
- Là Trình huynh và Hoàng huynh quá khen rồi. Tại hạ chính là Lục Thất.
Ngả Bá Thao vung tay lên, nói:
- Lục huynh đệ khiêm tốn rồi. Ta đối với Hoàng huynh đệ nhãn quan luôn luôn khâm phục. Huynh ấy nếu như nói Lục huynh đệ không tệ, thì Lục huynh đệ tất nhiên có chỗ hơn người.
Lục Bình cười mà không đáp. Ngả Bá Thao cũng không dây dưa về vấn đề này nữa, mà quay đầu sang nói với Bành tu sĩ ở bên cạnh:
- Lão Bành, hãy mang ba vị vào trong động nghỉ ngơi. Sau đó chờ vi huynh đệ trở lại, bọn ta sẽ thương nghị về chuyện của Phúc Hải Ban.
Bành tu sĩ gật đầu một cái, đem ba người hướng dẫn vào trong huyết động. Lục Bình lúc này mới phát hiện bên trong huyết động đã có ba, bốn mươi tu sĩ.
Những tu sĩ này ngồi tĩnh tọa tu luyện hoặc nhỏ giọng đàm luận. Thấy Lục Bình ba người đi vào, có kẻ quen biết liền lên tiếng chào hỏi. Người không quen biết thì mỉm cười tỏ ý thân thiện. Xem ra quan hệ của mọi người hết sức hòa hợp.
Thông qua Trình, Hoàng hai người Lục Bình hiểu rõ những tu sĩ này chính là gia tộc tu sĩ của Ngả Bá Thao. Đoàn thể tán tu phụ thuộc vào Tây Lăng đảo Ngả gia. Ngoài ra còn có những người như Lục Bình - là tán tu nửa đường gia nhập vào.
Lục Bình thấy mọi người không quen biết với nhau lại có thể không chút cố kỵ, cùng chung sống một chỗ. Nhớ tới Ngã Bá Thao vừa nghênh đón ở bên ngoài. Lời nói khiến cho mọi người cảm giác như cây gặp gió mùa xuân, không khỏi ngầm khen cho Tây Lăng đảo - Ngả đại công tử thủ đoạn cao siêu, giao du rộng lớn. Đồng thời Lục Bình cũng nhớ tới mình ở Phi Linh đảo làm quen được Ngả Thư Đào. Hai người đồng thời là tu sĩ của Ngả gia trên Tây Lăng đảo. Không biết là hai người này có quan hệ như thế nào.
Chính vào lúc này, Ngả Bá Thao dẫn theo một vị tu sĩ thân tình lạnh lùng tiên vào trong huyết động. Mấy chục tu sĩ ở trong động thấy Ngả Bá Thao tiến vào đều đưa mắt nhìn y. Ngay cả những tu sĩ ngồi xếp bằng tu luyện cũng phấn chấn tinh thần. Ngả Bá Thao trầm giọng nói:
- Chư vị, vừa rồi vừa nhận được tin tức, bọn ta hành động nhằm vào Phúc Hải Ban sợ rằng phải diễn ra trước. Cụ thể tin tức thế nào còn là mời Vi huynh đệ này hướng mọi người nói rõ.
Tu sĩ họ Vi có vẻ mặt lạnh lùng nhìn mọi người một cái, nói thẳng:
- Tại hạ trong việc che dấu hành tung có chút tâm đắc. Vì thế được Ngả đại ca phái theo bám sát và theo dõi hành tung của Phúc Hải Ban. Lần này Phúc Hải Ban xúc động chính là hảo thủ của Nộ Hải Đường. Tổng cộng 50 tu sĩ do năm dung huyết hậu kỳ tu sĩ dẫn đầu. Trong năm người này tu vi tối cao nhất là dung huyết chín tầng. Những người khác đều là dung huyết trung kỳ trở lên.
Mọi người nghe tin tình báo của Vi tu sĩ đều đua nhau bàn luận ầm ĩ. Lục Bình tử tế nghe một chút. Phần nhiều là so sánh thực lực của hai bên. Xem ra giữa hai phe, phe nào có năm phần thắng.
Ngả Bá Thao thấy tràng diện có chút lung tung liền đưa hai tay ra áp xuống dưới một cái ý bảo mọi người an tĩnh. Mọi người thấy Ngả Bá Thao ra hiệu liền đua nhau an tĩnh trở lại. Điều này khiến cho Lục Bình vô cùng kinh ngạc cho uy vọng của Ngả Bá Thao trong đám tu sĩ này. Chị thấy Ngả Bá Thao nói:
- Chư vị, Vi huynh đệ đã đem thực lực của đối phương điều tra rõ ràng. Đồng thời từ những loại biểu hiện của Phúc Hải Ban lưu lại cho thấy lần này Phúc Hải Ban sưu tầm xem ra chính là một tàng bảo chi địa của hải phỉ ở yêu tộc hải bị Phúc Hải Ban hắc ăn hắc tiêu diệt.
Lúc này một vị tu sĩ đứng lên nói:
- Ngả công tử, Phúc Hải Bang tu sĩ ở trong tu sĩ cùng cấp thực lực thế nào tại hạ không nói mọi người cũng biết. Nếu một đối một, đối phương một Nộ Hải Đường phái ra 50 tu sĩ, trong khi đó chúng ta chỉ có 42 người, nếu mà khai chiến e rằng phần thắng không lớn.
Ngả Bá Thao hiển nhiên đối với điều này sớm có chuẩn bị, tự tin cười nói:
- Trương huynh đệ nói có lý. Nhưng mà bên phía chúng ta 42 người này đều ở dung huyết trung kỳ trở lên. Dung huyết hậu kỳ tu sĩ lại có đến 7 người. Tuy nói là không có dung huyết chính tang tồn tại nhưng trước đó tại hạ lại để cho Trình Phong, Hoàng Tuấn - hai vị huynh đệ mang đến một món pháp khí vô cùng tuyệt diệu.
Nói xong ra ý bảo Trình, Hoàng hai người. Hoàng Tuấn vội vã đứng lên, nói:
- Không sai. Hai người tại hạ phụng mệnh lệnh của Ngả công tử mang đến một món đại hình thương giai pháp khí có thể ẩn nát hành tung của chư vị. Gọi là "Thanh xa trướng". Món pháp khí này có thể khiến cho chúng ta tìm nhập vào Phúc Hải Bang cách mấy chục trường mà không bị đối phương phát giác. Như vậy có thể bảo chứng tính đột nhiên của vụ phục kích, đủ có thể đánh cho Phúc Hải Bang trở tay không kịp.
Hoàng tu sĩ khi giới thiệu thì đem một cái pháp khí được xếp gọn chỉnh tề. Đó là một cái ti trù xa võng, giao cho Ngả Bá Thao. Ngả Bá Thao dung huyết tầng tám, pháp lực mới vừa thi triển thì thấy cái lưới mỏng nho nhỏ này lập tức hóa thành hai, ba chục trượng có thể đem toàn bộ những người ở trong động huyệt này phủ trùm lên hết.
Lục Bình đem thần thức tham tra ra. Thần thức không ngờ có thể trực tiếp thấu qua "Thanh xa trướng" mà Ngả Bá Thao bị cái xa vọng vây quanh lại dường như không hề tồn tại vậy. Thần thức của hắn không ngờ chẳng có một chút cảm ứng nào. Những người khác cũng giống như Lục Bình, đều tiến hành thử qua chuyện này. Phát hiện quả nhiên là không thể phát hiện.
Ngả Bá Thao bị "Thanh xa trướng" bao phủ đều tặc lưỡi lấy làm kỳ. Nhân vì có bảo vật này, mọi người đối với cuộc tấn công Phúc Hải Bang có thể nói là phần thắng tăng nhiều.
Ngả Bá Thao thấy mọi người rối rít biểu lộ ra nhao nhao muốn thử, biết là cái đại hình pháp khí này đã làm kiên định quyết tâm của họ trong việc tập xác Phúc Hải Bang. Vì vậy liên nói:
- Chư vị có thể cùng Ngả Bá Thao ta tựu trung một chỗ. Đều là bởi vì cùng Phúc Hải Bang có thâm cừu hải hận. Tây Lăng đảo ta xuất hải tu sĩ có không ít người bị Phúc Hải Bang cướp giết. Thậm chí có một đội Nga gia trực hệ tu sĩ của ta cũng chết trong trận đánh lén của Phúc Hải Bang. Tại hạ là trưởng tử của Ngả gia, dĩ nhiên là không chịu từ bỏ ý đồ quyết chiến với bọn chúng.
Các tu sĩ trong động huyệt phần nhiều đều có oán thù với Phúc Hải Bang. Nghe Ngã Bá Thao một phen khảng khái giải thích như vậy, đều rối rít biểu lộ ra sự đồng cừu địch thi với Ngả Bá Thao. Ngả Bá Thao thấy mọi người chiến ý cao ngang, nói tiếp:
- Lần này bọn ta chiếm phần hơn nhờ đánh lén. Nhưng đối phương dù sao cũng chiếm ưu thế về nhân số. Hơn nữa Phúc Hải Bang tu sĩ so với các tu sĩ cùng cấp chiến lực đều mạnh mẽ hơn nhiều. Tin đồn này e rằng chư vị đều đã biết. Chư vị đang ngồi ở đây không ít người đã cùng Phúc Hải Bang giao thủ. Vì vậy lần này bọn ta không cầu tiêu diệt hết Phúc Hải Bang tu sĩ, chỉ cầu làm địch nhân bị tổn thất nặng. Đồng thời phá hư kế hoạch sưu tầm tàng bảo khố của Phúc Hải Bang. Dĩ nhiên cuối cùng liên quan đến bảo vật ở trong bảo khố, chư vị có thể dựa vào sức mình mà chiếm được.
Ngả Bá Thao cuối cùng nói chuyện liên quan đến phân phối bảo tàng càng đem đám tu sĩ ở trong động huyệt chiến ý kích thích đến cao nhất. Mọi người rối rít ma quyền sát chưởng, chờ đợi thời khắc lên đường.
Lục Bình theo đám người Ngả Bá Thao ở trên mặt biển phi hành. Bốn phía của mọi người một đạo xa vọng dài hơn 20 trượng quấn quanh như ẩn như hiện. Lúc này nếu là tu sĩ ở bên ngoài cái lưới này nhìn vào sẽ không phát hiện được một ai cả. Chính vào lúc này Ngả Bá Thao đang cùng các dung huyết hậu kỳ tu sĩ luân lưu chống đỡ "Thanh xa trướng" ở tiền điện phía trước dẫn đường đột nhiên dừng lại. Mọi người liền dừng lại theo.
Mặt biển dưới chân mọi người đột nhiên dâng lên một đóa bọt sóng. Một đạo nhân ảnh đột nhiên từ trong nước phóng ra. Ngã Bá Thao phảng phất đã sớm có chuẩn bị vậy, nhanh chóng đem "Thanh xa trướng" mở ra một khe hở. Nhân ảnh lập tức tiến vào bên trong "Thanh xa trướng". Mọi người bấy giờ mới phát hiện kẻ mới đến chính là Vi tu sĩ. Trước đây ở trong động huyệt đã giới thiệu với mọi người về tình huống của Phúc Hải Bang.
Lục Bình âm thầm kinh ngạc cho ẩn thân chi thuật cao minh của người này. Cho dù có "Thanh xa trướng" che giấu nhưng Lục Bình từ trước đến giờ đã thầm nuôi tập quán vô cùng cẩn thận. Cuối cùng đã khiến cho hắn thỉnh thoảng đem thần thức tán phát ra xung quanh thăm dò. Tuy nhiên với tu vi và thần thức cường độ có thể không thua kém dung huyết tầng chín tu sĩ của Lục Bình hiện nay, thế mà hắn vẫn không hề phát hiện là có tu sĩ tìm phục ở trong nước, dưới chân của mọi người.
“Hành vấn bố vũ quyết” và “Mang thiên quá hải quyết” ở trong “Bắc hải thập nhị tuyệt” mà Lục Bình sử dụng tuy nói là có công dụng che giấu hành tích, nhưng hai bộ pháp quyết này trọng yếu nhất vẫn là sát phạt. Công hiệu ẩn dấu chỉ mang tính cách phụ trợ, cũng không rõ rệt. Lục Bình sờ cằm của mình, xem ra hắn phải tìm một bộ thượng tầng ẩn thân pháp quyết mới được.
Mọi người lại đi về phía trước mấy dặm. Từ xa xa đã hiện ra năm ngôi tiểu đảo đột ngột nhô lên trên mặt biển. Năm ngôi tiểu đảo này thẳng tắp nhô khỏi nước. Bốn tòa tiểu đảo phân bố ở xung quanh. Còn lại tiểu đảo ở giữa tối cao, giống như là nó được bốn ngôi đảo nhỏ bảo vệ xung quanh vậy. Vi tu sĩ lúc này đột nhiên nói:
- Chính là năm cái đảo nhỏ ở phía trước rồi. Bảo tàng xem ra là đảo ở giữa. Bốn ngồi đảo nhỏ xung quanh chính là do hải thủy sử dụng. Áng chiếu theo tứ ngục trận bố trí thành thủ hộ trận pháp. Hiện giờ Phúc Hải Bang tu sĩ đã phá giải hai chỗ trận pháp ở phía tây và phía nam.
Vi tu sĩ vừa nói đến đây chợt nghe tiểu đảo ở phía động phát xuất một tiếng nổ cực lớn. Một đám khói mù bốc lên. Mấy chục đạo độn quang hướng tiểu đảo phía bắc bay đi. Sắc mặt của Vi tu sĩ hơi biến, nói:
- Trận pháp ở phía đông cũng đã bị phá rồi. Chỉ còn ở phía bắc mà thôi.
Ngả Bá Thao sắc mặt ngưng trọng, gật gật đầu, chỉ huy mọi người ngự sử "Thanh xa trướng" từ từ vượt qua cảnh giới pháp trận của Phúc Hải Bang, hướng tiểu đảo ở phía bắc mà bay đi. Chính vào lúc Lục Bình cùng mọi người cự ly cách tiểu đảo ở phía bắc còn hơn 100 trường thì ở trên mặt biển đột nhiên truyền đến một tiếng gào chát chúa. Trên đảo Phúc Hải Bang tu sĩ hô lớn: