Chân Linh Cửu Biến

Chương 132: Thu Vân đảo



Dịch giả: Titan

Thu Vân đảo là một tiểu hình đảo nằm ở gần phương nam của Bắc Hải quần đảo. Trên đảo có một tiểu hình linh mạch, bị một trung hình độc lập gia tộc trên đảo là Thu gia chiếm cứ. Thu gia cũng chủ nhân lý thực tế của Thu Vân đảo.

Thu gia nghe nói có bốn vị đoán đan kỳ chân nhân, trong đó có một vị còn là đoán đan trung kỳ cao thủ. Sau khi hải cấm mở ra, Thu Vân đảo bởi vì cũng gần hoãn trùng hải vực, khoảng cách với yêu tộc hải vực hơi gần, nên nhất thời đã thành một cái trụ sở cho Bắc Hải quần đảo nam bộ tu sĩ ra biển. Thu gia đương đại gia tộc rốt cục nắm bắt được kỳ ngộ lần này, trải qua mấy năm dốc lòng kinh doanh, khiến cho Thu gia nguyên vốn có chút suy lạc rốt cục thoát khỏi cục diện khốn quẫn.

Lục Bình ở trong yêu tộc hải vực lưu lạc năm năm, trong một đoạn thời gian căn bản không biết mình đang ở chỗ nào, cho đến khi gặp Trình Hoàng hai vị tu sĩ, mới biết mình đã cách xa hải vực của Chân Linh phái, đi tới nam phương của Bắc Hải quần đảo. Cái Thu Vân đảo này chính là nhân tộc khu vực cách Lục Bình gần nhất.

Trong năm năm, Lục Bình một mực khẩn trương tu luyện, cùng yêu thú chiến đấu, còn phải thời khắc che giấu hành tích của mình, có thể nói một mực nằm trong tình trạng khẩn trương tùy thời phòng bị nguy hiểm kéo tới. Sau khi đi tới Thu Vân đảo, thấy nhân loại đi qua lại không dứt, Lục Bình đột nhiên có cảm giác như về nhà, cả người dâng lên từng trận mỏi mệt.

Lục Bình đi tới một khách sạn, không đợi tiểu nhị hầu hạ cất tiếng, trực tiếp ném cho hắn một viên trung phẩm linh thạch, đi tới một gian thượng phẩm khách phòng, ra lệnh cho tiểu nhị không cho phép ai quấy rầy, liền cắm đầu ngủ. Hắn để lại tên tiểu nhị một mình đứng ở cửa phòng, nhìn một khối trung phẩm linh thạch trong tay cười khúc khích, cho đến nghe chưởng quỹ nghe tin chạy tới trở tay cướp đi linh thạch từ trong tay y, tiểu nhị lúc này mới kêu rên một tiếng, vội vàng đuổi theo, nói hết mọi lời, mới từ trong tay chưởng quỹ phân được năm khối hạ phẩm linh thạch.

Lục Bình ngủ liền một mạch suốt ba ngày ba đêm. Vốn với tu vi của hắn, mỗi ngày chỉ cần hơi tu luyện một chút, căn bản không cần phải ngủ. Tuy nhiên, loại mệt nhọc về tâm thần này khiến cho Lục Bình cực kỳ tư niệm phương thức nghỉ ngơi nguyên thủy nhất, cho nên nhất thời buông lỏng, ngủ cho đến khi đấy giấc mới thôi.

Ba ngày sau, khi Lục Bình tinh thần phấn chấn từ trong đi ra, thì Tiểu nhị ca lanh lợi đã sớm ở cửa phòng chờ.

Lục Bình thấy tên này cơ trí, trực tiếp phân phó y dẫn mình tới Thu Vân đảo phường thị xử lý một ít đổ. Tiểu nhị ca mừng rỡ, vội vàng cùng chưởng quỹ nói một tiếng, liền dẫn Lục Bình ở trên Thu Vân đảo dạo quanh đây đó.

Tiểu nhị ca dọc theo đường thao thao bất tuyệt, đem nhân tình phong vật trên Thu Vân đảo hướng Lục Bình giảng giải. Lục Bình ngày thường mặc dù không nói chuyện nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cổ tích, ngược lại hắn rất thích nghe người khác nói chuyện, thích cùng người tù chung một chỗ náo nhiệt. Đặc biệt là khi Lục Bình ở hải ngoại lưu lạc năm năm, ngày thường chỉ có thể cùng linh sủng của mình trao đổi, bây giờ có một người ở bên cạnh nói mãi không mỏi mồm, lại khiến cho hắn có cảm giác thân thiết. Huống chi Tiểu nhị ca thường giảng thuật cho khách nhân xa lạ nghe, vì vậy không chỉ có bểm mép, mà cũng kể ra được không ít chuyện lý thú, hấp dẫn vô cùng.

Lục Bình mấy năm nay săn giết yêu thú tích lũy đại lượng linh tài, trừ số ít thượng cấp tinh phẩm linh tài hắn phải mang về cho Trần Luyện ra, còn lại đều đổi thành linh thạch.

Trong năm năm, Lục Bình tu luyện đều sử dụng linh thạch tích lũy trước đó, ở hải ngoại không có một viên linh thạch nào nhập trường, chỉ có thể ngồi không ăn núi cũng lở, cho dù có tài sản mười vạn linh thạch, hắn cũng cảm thấy không chịu nổi. Nhóm linh tài hiện giờ đã mang đến cho hắn gần ba vạn linh thạch thu nhập, cộng thêm chiến lợi phẩm trước đó, trong tay Lục Bình rốt cục lần nữa rộng rãi thêm mấy phần.

Buổi trưa, Lục Bình mang theo Tiểu nhị ca ở trên một tửu lâu chuyên môn mở cho tu sĩ ăn một bữa lớn, xong rồi còn gọi một bình linh trà dùng trung cấp linh tài Vũ Vụ trà phao chế mà thành, trước sau tổng cộng tốn của Lục Bình năm khối trung phẩm linh thạch.

Hành động xa xỉ của Lục Bình khiến cho Tiểu nhị ca tu vi chỉ có luyện huyết tầng hai chân chính mở mắt một lần. Một chén linh trà bị hắn bưng ở trong tay một mực uống liền một canh giờ, nếu không phải là chén trà là pháp khí đặc thù dùng để giữ ấm, chỉ sợ sớm đã lạnh tanh rồi.

Buổi trưa nghỉ ngơi một chút, Lục Bình lại được Tiểu nhị ca hướng dẫn đến thăm hết một lượt các cửa lệ hàng bán linh thảo trên Thu Vân đảo. Lục Bình căn cứ giá cả, lựa chọn mua một ít linh thảo. Trong năm năm, hắn mặc dù rất cố gắng săn giết yêu thú, nhưng là bởi vì dung huyết châu rất khó có được, nên đan dược mà hắn luyện chế cũng chỉ miễn cưỡng tự cấp tự túc. Linh thảo trên người trừ gần trăm cây ngàn năm linh thảo ra, những thứ khác đã dùng hết rồi.

Khi mặt trời lạc về phía tây, hơi có thu hoạch, Lục Bình kết thúc hành trình một ngày dạo phố, ở dưới sự hướng dẫn của điếm tiểu nhi trở về khách sạn.

Đang lúc này, Lục Bình tán phát thần thức đột nhiên phát hiện điều gì đó, liền quay đầu hướng về Tiểu nhị ca phía bên cạnh nói:

- Huynh đệ, ta còn có chút chuyện muốn đi trước một bước, người thong thả đi về trước đi.

Tiểu nhị ca nói:

- Lục đại ca, ngài chừng nào thì trở lại, tôi sẽ nói chưởng quỹ giữ chỗ cho ngài.

Lục Bình cười nói:

- Không cần giữ lại, ta làm xong chuyện có thể liền sẽ rời đi, ngươi cả ngày nay giúp ta không ít, cái vật nhỏ này cho ngươi.

Tiểu nhị ca đưa tay nhận lấy đồ muốn, định nói cám ơn, vừa ngẩng đầu cũng đã không thấy bóng dáng Lục Bình đâu nữa, chỉ đành phải gãi đầu một cái một mình trở về khách sạn.

Mới vừa đi hai bước, Tiểu nhị ca chợt dừng lại, rồi tiếp theo lập tức bước nhanh hơn, vội vả hướng khách sạn chạy đi.

- Nói gì thì cũng phải hướng chưởng quỹ xin nghỉ một tháng, tiền công tháng này cũng không cần, trước hết phải đột phá luyện huyết tầng ba rồi tính.

Tiểu nhị ca nắm chắc trữ vật đại trong tay, đây là lần đầu tiên hắn có trữ vật pháp khí. Trong trữ vật đại chứa ba bình luyện huyết sơ kỳ đan dược cùng một chai luyện huyết trung kỳ đan dược, ngoại trừ những thứ này ra, còn có một trăm hạ phẩm linh thạch.

Những thứ này đối với Lục Bình xem ra có thể là vật tiện tay đưa cho người, nhưng đối với Tiêu nhị ca cũng một khoản tài phú ngập trời.

Trải qua sự giảng giải của Tiểu nhị ca, Lục Bình đối với đường phố của Thu Vân đảo phường thị biết sơ lược. Hắn làm bộ như ở trên đường rỗi rãnh đi dạo, nhưng thủy chung là bám theo hai tu sĩ mặc huyền sắc y sam, đầu đội đấu bồng.

Lục Bình lúc ở trên đường trở về khách sạn, từ những năm nay ở trong sinh tử tổng kết dạy dỗ được, hắn luôn không gián đoạn đem thần thức tản mát ra chung quanh, trinh tra tình huống bốn phía, không ngờ biện pháp cẩn thận này lại có phát hiện bất ngờ.

Lục Bình bằng vào cường đại thần thức của mình tránh khỏi bị hai người này tu sĩ dò xét, đồng thời cũng biết rõ thân phận của hai tu sĩ này. Đối với hai người này, Lục Bình có ấn tượng sâu sắc. Hai người đều là Phúc Hải bang bang chúng, một là Phúc Hải bang Nộ Hải đường Hồng y đường chủ mà Lục Bình mới vừa mới vừa gặp, một người là kẻ làm cho Lục Bình hận đến cắn răng nghiến lợi, chính là Phúc Hải bang dung huyết hậu kỳ cao thủ vào năm năm trước đuổi giết hắn. Lần đuổi giết đó có thể nói là đã khiến cho Lục Bình tổn thất thảm trọng, chỉ tính thời gian dưỡng thương cũng tốn gần một năm.

Hai người kia cũng cực kỳ cẩn thận, liên tiếp vòng vo mấy con phố, thỉnh thoảng còn tách ra thay nhau dò xét sau lưng, phòng ngừa bị người theo dõi. Nếu không phải Lục Bình thần thức vượt xa hai người, chỉ sợ sớm đã bị phát hiện rồi. Bất quá điều này cũng khiến cho Lục Bình hiểu được những tu sĩ chân chính bước ra từ mũi đao biến máu làm như thế nào để bảo đảm an toàn cho bản thân. Lục Bình tự giác có được ích lợi không nhỏ từ điều này.

Một lúc lâu sau, hai người rốt cục đi tới cửa sau của một tòa trang viên. Hai tên đồng thời hướng tu sĩ đang “bãi địa than” (bày bán hàng rong) ở hai bên gật đầu, tu sĩ trên các mảnh trãi đấy này lắc đầu, ý bảo không ai theo dõi, hai người mới chợt lách người vào trong trang viên.

Tuy nhiên, bốn người đều không hề phát hiện rằng, trước khi Phúc Hải bang hai người đến đây, một tu sĩ trẻ tuổi đã đi tới một chỗ bán hàng bên ngoài trang viên, đang vì một món trung cấp linh tài mà cùng tu sĩ bãi địa than cò kè trả giá. Sau khi thấy hai người kia tiến vào trang viên, người tuổi trẻ tiếc nuối lắc đầu một cái, cuối cùng bỏ qua không mua món linh tài này, quay người rời đi.

Có thể ở vị trí trung ương của phường thị này lập trang viên lớn như vậy, trừ Thu Vân đảo địa đầu xà Thu gia, còn có thể là cửa nào nhà nữa kia chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.