Chân Linh Cửu Biến

Chương 1404: Cửu Huyền chung chiến (tiếp -3)



Lục Bình lập tức rút về một cổ thần niệm. Vậy mà loại đau nhức như châm đâm chưa hề tách khỏi từ bên trong thần niệm của hắn, ngược lại có khuynh hướng bộc phát kịch liệt cùng với lan tràn khắp nơi.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng. Một cổ ngọn lửa xanh biếc đột nhiên dọc theo một cổ thần niệm lan tràn đi. Một đạo tiếng “xì xì” vang lên chỉ có bản thân Lục Bình có thể nghe được. Ngọn lửa màu xanh biếc chợt lóe mà không có. Còn một cổ cảm giác đau đớn kịch liệt cũng biến mất trong thần niệm của hắn.

Hóa Niệm Tán đại danh, đám người Lưu Thiên Viễn ở Trung Thổ đã lâu, hiển nhiên cũng nghe thấy loại độc môn bí dược xuất hiện từ Trung Thổ đệ nhất luyện đan thế gia Lỗ gia.

Khi xưa tu sĩ trúng phải Hóa Niệm Tán thường thường chỉ có thể như tráng sĩ bó tay thở dài, đem một phần thần niệm dính Hóa Niệm Tán bỏ qua, để tránh độc tính của Hóa Niệm Tán khuếch tán. Mặc dù điều đó tạo thành ảnh hưởng rất lớn với thần niệm tu vị của tu sĩ, nhưng vì có thể tránh khỏi thần niệm tu vi hủy hết lại cũng không kịp nghĩ tới rất nhiều đó.

Nhưng Lục Bình Bích Lân Hồn Hoa cũng là khắc tinh của loại bí dược này. Dược lực của Hóa Niệm Tán không đợi lan tràn trong thần niệm của Lục Bình, cũng đã bị Bích Lân Hồn Hỏa đốt cháy không còn.

- Lỗ gia? Ta còn tưởng rằng là tu ma phệ hồn hắc vụ!

Ân Thiên Sở hiển nhiên cũng biết được đây là Trung Thổ đệ nhất luyện đan thế gia, tự lẩm bẩm.

Lỗ gia lúc này xuất hiện chung quanh đây cũng đưa tới hứng thú cho Lục Bình. Hắn đã từng nhận qua một ít Hóa Niệm Tán, hơn nữa còn đã từng trong đại hội bán đấu giá ở Huyền Linh đảo thừa cơ ẩm toán Đông Cực lão tổ một cú.

Lục Bình cũng cực kỳ cảm giác hứng thú với đan phương luyện chế Hóa Niệm Tán. Hắn đã từng sau khi lấy được Hóa Niệm Tán cố gắng từ trong nghịch đẩy ra linh thảo cần để luyện chế vật này. Vậy mà những năm gần đây thủy chung không nắm bắt được kỳ môn để tiến vào.

- Có nên thừa cơ hội này... hay không?

Lục Bình trong lúc nhất thời có chút do dự. Lục Bình lần này cùng Chân Linh phái ở Trung Thổ biểu hiện rất cường thế. Nhưng Chân Linh phái chẳng qua là một nhà trung hình môn phái thôi cường đại trở lại cũng chỉ có thể phụng hành “Người không phạm ta ta không phạm người“. Nếu chủ động trêu chọc người của Lô gia cũng vô cùng không nên.

Nhưng không chờ tới lúc Lục Bình vì mình tìm một dáng dấp giống như lấy cớ, người bày ra thần niệm bình chướng cực kỳ tương tự phệ hồn hắc vụ lại men theo hơi thở thần niệm của Lục Bình lúc trước đã đuổi theo tới nơi!

Lục Bình vốn còn đang tâm tư xấu là liệu có nên từ trên người của Lỗ gia tu sĩ lấy được cách điều chế để luyện chế Hóa Niệm Tán hay không, nhưng không ngờ tới trước đó hắn thử dò xét đã chọc giận Lô gia tu sĩ bày ra thần niệm bình chướng. Một cổ thần niệm tương đương với cấp bậc đại tu sĩ mãnh liệt tuôn ra từ trong bình chướng, giống như hồng lưu vỡ để đánh tới đám người Lục Bình.

Lục Bình mặt liền biến sắc, hô lên:

- Cẩn thận, không phải là Ngọc Ma, là Trung thổ Lỗ gia tu sĩ!

Mọi người như lâm đại địch, thân hình của Ân Thiên Sở một trận hoảng hốt sắp biến mất không thấy từ giữa lưng chừng trời, không ngờ Lục Bình cũng đã bắt được chính xác thân hình của gã, nói:

- Lỗ gia tu sĩ, Ấn Nặc Thuật rất khó trốn được. Thần niệm của người đó đánh vào đã đem một đám kịch độc phát ra bốn phía của bình chướng.

Ân Thiên Sở ngẩn người, hỏi:

- Người trúng độc rồi sao?

Lục Bình cười lắc đầu một cái. Trước đó thời điểm Lục Bình lấy thần niệm xâm lấn bình chướng đích xác trong bất tri bất giác dính loại độc tố vô hình vô sắc. Những loại độc tố này cũng không so với Hóa Niệm Tán làm tổn thương thần niệm. Nó càng giống như là một loại dấu hiệu vào bên trong thần niệm của tu sĩ, khiến cho Lô gia tu sĩ có thể truy tung cùng phân biệt sự tồn tại của những người này.

Tuy nhiên vào thời điểm Lục Bình lấy Bích Lân Hồn Hỏa hóa giải Hóa Niệm Tán ăn mòn thần niệm, cũng đã hóa giải loại độc tố vô thanh vô tức xâm nhập thần niệm. Đồng thời cũng mới để cho Lục Bình biết được vốn bản thân mình trong vô thanh vô tức đã trúng một ám toán năng khác.

Mắt nhìn thần niệm của đối phương đánh vào vọt tới chỗ phương hướng của bốn người, tuy rằng Lục Bình không sợ hãi, nhưng trong bụng lại kiêng kỵ những người khác có thể ngăn cản loại thần niệm thần thông quỷ dị đó hay không. Vì vậy Lục Bình lay động Quái Vân Phàm cầm trong tay. Vô số tường vẫn bay lên bốn phía, bảo vệ bốn người trong đó, đồng thời tay phải duỗi một cái. Một đóa hỏa diễm màu xanh chỉ có dùng thần niệm mới có thể phát giác được treo trên cao thiếu đốt, rồi sau đó bắn ra phía ngoài. Ngọn lửa bám trên tường vẫn lập tức khuếch trương, trong phút chốc khắp nơi đều dâng lên ngọn lửa màu xanh nhạt ở mặt ngoài của tường vẫn vậy lượn quanh mọi người.

Một cổ thần niệm của đại tu sĩ đánh vào giống như hồng thủy mãnh thú vọt tới bốn người. Mà thời điểm ngọn lửa màu xanh biếc từ từ bay lên ở mặt ngoài tường vân, thần niệm mạnh mẽ đánh vào lại đột nhiên sẽ ngưng.

- Bích Lân Hồn Hỏa?

Ý niệm truyền tới trong thần niệm câu thông cùng Lục Bình, trong giọng nói đưa tới cũng không che giấu kinh nghi của lão ta thậm chí mang theo một tia tham lam mừng rỡ, nói:

- Mấy tên tiểu quỷ không biết gì hiển nhiên cũng dám trêu chọc lão phu. Linh hỏa kia lão phu coi như là bồi thường rồi!

Nếu vị Lỗ gia tu sĩ phát giác Bích Lân Hồn Hỏa, đương nhiên sẽ không đưa lên thần niệm của bản thân để bị đối phương đất nữa. Nhìn từ tình huống nào đó, Bích Lân Hồn Hỏa ngược lại cùng Hóa Niệm Tán có chút chỗ giống nhau. Chẳng qua là uy lực của Bích Lân Hồn Hoa thường thường tăng lên theo thần niệm tu vi của tu sĩ luyện hóa nó. Còn Hóa Niệm Tán tổn thương lên thần niệm vẫn là một lượng cố định. Hơn nữa trước mặt Bích Lân Hồn Hỏa, Hóa Niệm Tán hiển nhiên phải bị nó khắc chế.

Lỗ gia tu sĩ thu hồi thần niệm cũng không khiến cho Lục Bình cảm giác được dễ dàng, ngược lại thần sắc càng lúc càng ngưng trọng. Bởi vì vào phút chốc người nọ thu hồi thần niệm, Lục Bình đã rõ ràng nhận ra được thần niệm của vị đại tu sĩ trước mắt cũng cực cao, không phân cao thấp so với hắn.

Vào lúc người nọ từ bỏ thần niệm đánh vào, hắc vụ bao phủ bên ngoài ba dặm lúc trước đột nhiên một đường tăng vọt. Trong chớp mắt bạn bốn người Lục Bình toàn bộ bị bao phủ trong hắc vụ.

Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi vẫn ở chỗ cũ đem bốn người vây vào giữa Quải Vân Phàm. Mà trải qua đoạn đường đại chiến rèn luyện, Thanh Hồ cùng Lưu Thiền Viện thời điểm đối mặt đại tu sĩ không có loại kinh sợ trước kia nữa, lộ ra ung dung rất nhiều, hai người đều đã làm xong chuẩn bị cùng tu sĩ khai chiến, dĩ nhiên trọng yếu hơn chính là bên người bọn họ có một đồng bạn vài lần lấy thực lực tuyến đối áp chế đại tu sĩ.

Quả nhiên, Lục Bình vào thời điểm bị mây mù màu đen của lão ta tăng vọt vây quanh chẳng những không lộ ra vẻ ngưng trọng chút nào, mà còn như trút được gánh nặng cười mấy tiếng “ha ha”, sau đó càng thêm tiếng huýt gió”hà hà?liên tiếp vọt tới, thậm chí tiếng cười trở nên liên miên không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.