Chân Linh Cửu Biến

Chương 1449: Đột xuất vòng vây



Thủ Hành lão tổ đúng là lập tức nhìn trúng mấu chốt của vấn đề, vậy mà hắn nhắc nhở cũng đã chậm, lúc này khoảng cách giữa Lục Bình cùng Cốc đại tu sĩ đã bị thu nhỏ lại đến khoảng cách một dặm, song phương như cũ tương đối xa xa. Cốc đại tu sĩ đã bị thấp xuống tốc độ chuẩn bị xuất thủ chặn lại, thế nhưng Lục Bình như cũ là khí thế chưa từng có từ trước đến nay, tựa hồ căn bản không lo lắng nếu không phải có thể lập tức công phá Cốc đại tu sĩ ngăn trở, chính hắn đã đến mức mặc cho người làm thịt.

Cốc đại tu sĩ trên thực tế thời điểm này là không thể tránh né, nhìn Lục Bình xông tới với khí thế hung hăng, hừ lạnh nói:

- Muốn một chiêu liền qua cửa này của lão phu, đó cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!

Bản lĩnh của Cốc đại tu sĩ Lục Bình chẳng những nghe nói qua, thậm chí giữa hai người còn quá trực tiếp giao thủ. Mặc dù khi đó Cốc đại tu sĩ tự nghĩ không phải là đối thủ của Lục Bình, nhưng có cái gọi là trước khác này khác. Hôm nay Cốc đại tu sĩ trải qua Ngũ Hành tổng bí pháp ép buộc, làm hậu tuyển thứ nhất của Ngũ Hành tông lên cấp Thuần Dương chấp chưởng vị trí của Thổ Linh Tử, thực lực của lão ta sớm đã không thể so như ban đầu. Cốc đại tu sĩ hoàn toàn có tự tin có thể ngăn lại Lục Bình, thậm chí đánh bại cũng chưa biết chừng.

Vậy mà lão ta chạm mặt lại thấy khuôn mặt cười lạnh của Lục Bình!

Một chuỗi linh bảo phi kiếm phóng lên cao, Lục Bình đem phi kiếm trong tay một kiếm bay ra chém, trong miệng quát to:

- Giết!

Chân Linh Chi Kiếm nhất thời hóa thành ba con quái giao kỳ dị gầm thét đi ra phía Cốc đại tu sĩ.

Khai Thiên Kiếm Thuật!

Bắc Hải Lục Thiên Bình nắm trong tay một loại Khai Thiên Kiếm Thuật có thể đem linh bảo phi kiếm hóa thành ba con quái giao, cái này ở tu luyện giới đã không phải là bí mật.

Cốc đại tu sĩ nếu dám một thân một mình tới ngăn lại Lục 8 Bình phá vòng vây, hiển nhiên sớm đã có đề phòng đối với kiếm thuật thần thông này.

Thế nhưng trong miệng Lục Bình kêu lên không phải là “Chiến”, mà là “Giết”!

Cốc đại tu sĩ dĩ nhiên có Ngũ Hành tổng bí thuật gia trì, tu vị tiến bộ nhanh chóng đạt tới điểm giới hạn lên cấp Thuần Dương. Vậy mà lão ta lại quên khi lão ta tiến bộ, người khác giống vậy cũng tiến bộ. Lục Bình bế quan tu luyện ở đạo đàn thế giới hơn nửa năm này, tiến bộ không chỉ là đạt tới pháp tướng trung kỳ điên phong tu vi, còn có kiếm thuật thần thông vô song của hắn.

Lục Bình lấy được Khai Thiên Kiếm Thuật có ba chữ quyết, một là “Chiến”, hai là “Giết”, ba là “Chết”, chia ra đại diện ba bộ Khai Thiên Kiếm Thuật thần thông. Mà Lục Bình trước đây chẳng qua chỉ lĩnh ngộ một từ “Chiến” tự quyết trong đó, vậy mà hơn nửa năm bế quan trong đạo đàn thế giới, đặc biệt là sau khi rõ ràng cho căn nguyên của “Long Đằng Tinh Hà quyết”, Lục Bình mới lần nữa lĩnh ngộ “Sát” tự quyết trong Khai Thiên Kiếm Thuật.

Ba con quái giao gầm thét ra không đợi đụng vào trước người Cốc đại tu sĩ sớm có chuẩn bị, lại đột nhiên ở giữa không trung hợp hai làm một. Giao long màu vàng tím phồng lớn lên gần gấp đôi, rồi sau đó trong ánh mắt sợ hãi của Cốc đại tu sĩ nhất cử đánh bay linh bảo hình dáng ngọn núi trong tay lão ta, một hớp nuốt vào trong bụng.

Lục Bình theo sát phía sau đánh tới. Giao long màu vàng tím lần nữa ngưng tụ làm một thanh Chân Linh Chi Kiếm. Cốc đại tu sĩ đã bị thương nặng sau đó rơi xuống từ giữa lưng chừng trời.

Lục Bình lại đột nhiên mở miệng nói:

- Ân sư đệ trợ thủ!

Một đạo thân ảnh đột nhiên hiển lộ giữa không trung. Linh bảo Thái Huyền Chi Thứ trong tay mới vừa dừng ở chỗ một tấc trước con người của Cốc đại tu sĩ bị thương nặng theo lão ô ta cùng nhau rơi xuống từ giữa lưng chừng trời.

Lục Bình tiến lên bắt lại Ân Thiên Sở, nói:

- Đạo đàn thế giới không thể giết người, đi mau!

Thái Huyền Chi Thứ trong tay Ân Thiên Sở hất lên, ngón tay vô danh phía trên có đeo một chiếc nhẫn trữ vật chia lìa khỏi tay trái của Cốc đại tu sĩ, rồi sau đó một cước đạp phải trên người của Cốc đại tu sĩ. Thân thể của Cốc đại tu sĩ đã lâm vào hôn mê nhất thời đập tới Thủ Hành lão tổ đang dẫn đầu đánh tới.

Thủ Hành lão tổ đã súc thế chuẩn bị xuất thủ cứu người luống cuống tay chân đem khí thể cả người thu liễm, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng. Chân nguyên trong giữa bụng rung chuyển, cơ hồ muốn biệt xuất nội thương, nhưng vẫn đem Cốc đại tu sĩ an an ổn ổn nhận xuống.

Lục Bình một kiếm bị thương nặng Cốc đại tu sĩ. Ân Thiên Sở lại lấy Cốc đại tu sĩ hôn mê kéo lại Thủ Hành lão tổ gần trong gang tấc. Một mặt khác Phi Vân các đại tu sĩ Vân Thiên lão tổ không biết lúc nào thân hình đã chậm lại, mặc dù trong miệng vẫn ở chỗ cũ hô hào, nhưng hiển nhiên đã bị thần uy của Lục Bình dọa sợ đến có chút khiếp đảm.

Về phần Vô Giới lão tổ cùng với Linh Hư lão tổ đuổi sau lưng hai người Lục Bình vốn bị đám người Lục Bình hoàn toàn để qua sau lưng, lần này mắt nhìn thấy hai người Lục Bình phá vòng trùng vẫy làm gì còn có can đảm lại đi đuổi theo!

Bốn người rất nhanh hội tụ chung một chỗ, nhìn một chút Cốc đại tu sĩ đã hôn mê trên đất, bốn vị đại tu sĩ người nhìn ta một chút, ta nhìn người một chút, trong mắt người nào cũng đều là vẻ từ từ ủ rũ.

Thủ Hành lão tổ thở dài một cái, nói:

- Trốn đi, không tới hai tháng đạo đàn thế giới sẽ phải đóng cửa rồi!

Ba vị lão tổ khác đều gật đầu nặng nề một cái. Bọn họ biết được coi như tránh thoát hết các phái bên trong đạo đàn liên hiệp tiêu trừ, sau khi đợi đạo đàn thế giới động lại muốn yên ổn, chỗ môn phái của mỗi người bọn họ chỉ sợ cũng phải trả một giá thật lớn.

Bọn họ không giống với các phái cấp thấp tu sĩ có cơ hội tiến vào thám hiểm trong các loại bí cảnh, cấm địa, vì tranh đoạt từ nguyên tu luyện có thể tàn sát lẫn nhau. Bọn họ là pháp tướng lão tổ, là sự tồn tại của bất kỳ một nhà tông môn đều có thể làm đính lương trụ, là lực lượng có thể đưa tới tu luyện giới hỗn loạn, chinh chiến. Cho nên, khi bọn họ bởi vì một ít mưu đồ không làm mà đưa tới chúng giận, muốn bình tức lửa giận của các phái nhất định phải trả một giá thật lớn, thậm chí còn phải đối mặt nguy hiểm bị cô lập.

Lục Bình cùng Ân Thiên Sở một đường phi độn ra phía ngoài gần trăm dặm khi đó mới ngừng lại, thấy được Ân Thiên Sở nhìn về phía hắn ánh mắt quỷ dị, Lục Bình làm bộ như không nhìn thấy ho khan một tiếng, hỏi:

- Trong chiếc nhẫn trữ vật của Cốc đại tu sĩ có vật gì tốt không?

Ân Thiên Sở ném chiếc nhẫn trữ vật tới trong tay Lục Bình, về phần ngón tay trên nửa đường sớm đã không biết bị hắn ném đi nơi nào, đáp:

- Người nọ không chết, chiếc nhẫn này ta không mở ra!

Lục Bình cầm trong tay nhìn một chút, nói:

- Vậy thì không có biện pháp rồi, chỉ có thể mạnh mẽ phá vỡ, chỉ mong bên trong có thể còn dư lại một ít thứ tốt!

Thần niệm của Lục Bình trong nháy mắt xâm nhập trong chiếc nhẫn trấn áp một tia thần niệm của Cốc đại tu sĩ, rồi sau đó chân nguyên trong tay tràn vào trong đó, trong nháy mắt nổ tung chiếc nhẫn trữ vật này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.