Chân Linh Cửu Biến

Chương 1463: Dã tâm của Chân Linh phái (4)



Hai người đang nói chuyện đã đến trên bảo thuyền đặc biệt mở ra một gian luyện khí thất. Những lời nói của Trần Luyện ô bị hình rồng điêu khắc trên một cái chuông đồng cổ to khoảng ba thước giữa phòng luyện khí nghe được.

Chín con hình rồng điêu khắc trên chuông đồng đồng thời du động, nhìn qua quỷ dị dị thường nhưng mà chín con điêu khắc giữa sự du động tựa hồ cất giấu một loại liên hệ thân bí. Một con điêu khắc trong đó đột nhiên mở miệng nói:

- Lối kiếp dĩ nhiên là phải chịu, nếu không làm sao có thể thành tựu linh bảo? Tuy nhiên khí linh cũng sẽ không xuất hiện, lực của lối kiếp hoàn toàn sẽ tới về phía ta. Thuần Dương Chi Khí cũng sẽ bị ta thu nạp.

Trần Luyện không hiểu nói:

- Đây hoàn toàn bất đồng với sự nhận biết của tại hạ! Hình rồng điêu khắc “xì” một tiếng, nói:

- Ta sớm đã nói với ngươi, Lão Tử không phải là phù điêu, là yếu, linh yêu! Cùng như nhân yếu hai tộc pháp tướng kỳ tu sĩ của các ngươi vậy, muốn lớn lên cũng phải độ lôi kiếp. Ngươi cái tên khốn này sao mãi không chịu hiểu vậy!

Trần Luyện nhìn về phía Lục Bình, Lục Bình cười khổ nói:

- Cứ gọi nó là “Yêu” đi!

Trần Luyện cũng không làm nhiều dây dưa với hắn trên chuyện này, chỉ Cửu Long Chung nói:

- Ta đã dán lên cái miệng chuông này chín đạo bảo cấm. Trừ ra con “Long” bên trong ra, Cửu Long Chung đã coi như là một món Dưỡng linh pháp bảo đứng đầu điển hình rồi, còn kém chẳng qua là chân nguyên của người dựng dưỡng thôi, mới có thể chậm rãi tăng lên uy lực của món pháp bảo này.

Lục Bình đưa tay một chiều, cái chuông khổng lồ ba thước thu nhỏ lại thành một linh đang lớn nhỏ rơi vào trong tay hắn. Lục Bình dùng ngón tay búng một cái, âm thanh trong trẻo dễ nghe.

- Đúng rồi, hôm nay bảo thuyền chạy thử, chuyện của ngươi không sai biệt lắm cũng giúp xong rồi. Hôm nay tu vi của người đã cắm ở đoán đan điền phong nhiều năm. Lần này định đi đâu bể quan đột phá ngưng tụ pháp tướng?

Chạy thử bảo thuyền đối với Chân Linh phái mà nói vừa là một lần tổng kết bảo thuyền đi tới kinh nghiệm, tu bổ bảo thuyền các loại quá trình chưa đủ chỗ sơ hở, đồng thời càng là một lần chấn nhiếp Bắc Hải tu luyện giới, hoàn toàn tuyên cáo quá trình Chân Linh phái chế phách Bắc Hải địa vị.

Thời gian ngắn ngủi mấy tháng, bảo thuyền đi tới Hàn Băng đảo, Xích Vụ đảo, tiến hành dừng lại thăm viếng trú địa đảo tự của bảy đại trung hình môn phái còn lại, thậm chí bao gồm cả Huyền Linh phát từ trước đến giờ là túc địch của Chân Linh phái, nhưng mà trong đó duy chỉ Thượng Hải tông là không có.

Sau khi bảo thuyền từ Huyền Linh phải trở về đi thẳng tới Hoàng Ly đảo, rồi sau đó cũng không trở về, mà rẽ hướng động đi hải vực của biển sâu yêu vực. Không phí nhiều sức, liên phá yêu tộc lớn nhỏ mười tám tòa doanh trại, chém yêu tộc pháp tướng tu sĩ năm người, những trung cấp thấp tu sĩ khác đếm không hết, cuối cùng thậm chí kinh động yêu tộc ba pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ.

Thời điểm đối mặt bảo thuyền con vật khổng lồ này, ba vị đại tu sĩ cũng lựa chọn sáng suốt lui bước, cuối cùng không thể không phải ra để cho cầu hòa, dâng lên nhóm lớn tư nguyên tu luyện. Thế lực yêu tộc lui bước về phía đông, nhường ra ba ngàn dặm trung lập hải vực làm phạm vi thể lực của Chân Linh phái, khiến cho Hoàng Ly đảo trở thành trung tâm đảo tự ở dãy hải vực mới được của Chân Linh phái.

Sau đó Chân Linh phái cũng chính thức tuyên bố Hoàng Ly đảo vì yêu tộc tu sĩ mở ra, nhận yêu hai tộc tu sĩ có thể ở Chân Linh phái hổ thông hữu vô. Chân Linh phải thông qua Hoàng Ly đảo có thể lấy được các loại kỳ trấn dị bảo đến từ biển sâu yêu vực. Chân Linh phái cũng sai phái Lục Thiên Bình, Ân Thiên Sở, Lôi Địch ba vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ trấn thủ Hoàng Ly đảo, chấn nhiếp yêu tộc tu sĩ lên đảo.

Tuy nhiên Lục Bình sau khi bảo thuyền tới Hàn Băng đảo đã xuống thuyền rời đi đến Duyên Khôn đảo. Duyên Khôn đảo là một tòa trong ba mươi sáu tòa trung hình đảo tự hạt hạ của Chân Linh phái. Duyên Khôn đảo khoảng cách Thiên Linh sơn quá gần lại cực kỳ hoang vu, làm một tòa trung hình môn phái, tự nguyện tu luyện của Duyên Khôn đảo trong ba mươi sáu tòa trung hình đảo tự thực có thể được cho là bần tích.

Bình thường Chân Linh phái ba mươi sáu tòa trung bình đảo tự đều có bản phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ làm trấn thủ, chỉ có mấy tòa đảo tự bình thường bần tích nhất phải ra chẳng qua là đoán đan trung kỳ tu sĩ. Duyên Khôn đảo bởi vì khoảng cách Thiên Linh sơn quá gần, có lúc thậm chí trên đảo cũng sẽ không bổ nhiệm sự tồn tại nào trấn thủ.

Vậy mà lúc này Duyên Khôn đảo trên mặt nổi vẫn hoang vu xào xạc như cũ, nhưng bên trong đề phòng nghiêm ngặt. Sau khi Lục Bình chạy tới Duyên Khôn đảo, phát hiện trên cả hòn đảo có ít nhất ba vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ cùng với bảy tám vị đoán đạn hậu kỳ thi sĩ âm thầm ẩn thân trên đảo.

- Thiên Dũng sư huynh, mấy năm không gặp, ngươi cũng lên cấp pháp tướng kỳ rồi!

Thiên Dũng thấy được là Lục Bình tới trước nhất thời mừng rỡ, nghe vậy liền nói:

- Đừng nói nữa, ta ngây ngô ở địa phương không sót cứt gì thế này thật đúng là bị bệnh trong người, nghe sư đệ các ngươi đã trải qua một lần rất náo nhiệt, ta nơi này chính là hảo sinh hâm mộ!

Lục Bình cười nói:

- Ta còn hâm mộ sư huynh ngươi một thân Tiêu Dao đây!

Thiên Dũng phiền não khoát tay áo một cái, nói:

- Tiêu Dao thái gì, ta thà đi ra ngoài cùng người chém giết, tuy nhiên nghe nói ngươi luyện chế linh đan chữa hết bản nguyên thương thế cho sự tôn. Sư tôn hôm nay thành công lên cấp pháp tướng trung kỳ, Thiên Dũng ở nơi này chính là phải cám ơn người rất nhiều!

Dứt lời, Thiên Dũng thật đúng chính là vái chào Lục Bình. Lục Bình bị dọa sợ đến vội vàng tránh ra, nói:

- Sư huynh, ngươi đây là làm gì vậy? Thiên Thành sự thúc giúp ta nhiều chuyện tốt, vì ông ta luyện đan chữa thương chính là bổn phận của sư đệ ta!

Thiên Dũng cười một tiếng “ha ha”, hỏi:

- Không nói chuyện này, không nói chuyện này nữa. Lần này người đến Duyên Khôn đảo có chuyện gì?

Lục Bình gật đầu một cái, đáp:

- Chính là có chuyện quan trọng nên tới.

Thiên Dũng đại đại liệt liệt nói:

- Là tìm tiểu tử Đặng Huyền Minh chứ gì? Ngươi vì bản phái tìm về một đại tài, ngay cả bản thân Huyền Thần sư thúc cũng nói tiểu tử này trời sanh trận pháp kỳ tài, thành tựu trên một đường trận pháp ngay cả lão nhân gia bà ta đều vọng trần mạc cập. Chẳng qua tiểu tử đó sau khi đi tới bản phái không lâu liền bị đuổi đến địa phương hủy nát này, nghe nói là ý tứ của Thiên Tượng lão tổ phải không?

Lục Bình gật đầu một cái, Thiên Dũng vẫn như cũ hỏi:

- Nghe nói tiểu tử đó thần thần bí bí, những năm này tới nay cơ hồ đem trận pháp bày đây cả tòa Duyên Khôn đảo, đây rốt cuộc muốn làm gì? Tiểu tử đó rất kín miệng, vô luận hỏi hắn như thế nào cũng chỉ cười, còn cười hết sức đắc ý, nhưng chỉ là không nói. Lão Diều ta giận đến hận không đánh nát hai cái răng cửa của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.