Chân Linh Cửu Biến

Chương 1465: Dã tâm của Chân Linh phái (6)



Một đạo độn quang trong bầu trời đêm tận lực che hành tung xẹt qua trên mặt biển, cuối cùng rơi xuống trên một mảnh mặt biển không tịch. Lục Bình dân theo Đặng Minh cùng Huyền Hoa xuất hiện ở chỗ này.

Thần niệm của Lục Bình giống như thủy triều lan tràn đi về bốn phía. Bên trong phạm vị thần niệm bao phủ không xuất hiện một chút nào, Lục Bình bây giờ mới vẫy vẫy tay về phía hai người thân thể đã lẻn đi tới phía dưới nước biển.

Ba người một đường lặn xuống hơn trăm trượng, cho đến khi chân nguyên của Huyền Hoa chịu đựng cực hạn. Một hạt châu sáng chói đột nhiên dần dần dâng lên từ trong tay của Lục Bình Thủy áp bốn phía đột nhiên tiêu tán không còn, ba người tiếp tục đi xuống chỗ sâu của đáy biển.

Đặng Minh nhìn minh châu ở đỉnh đầu của Lục Bình một chút, cúi đầu suy tư chốc lát, đột nhiên kinh ngạc hỏi:

- Là Tị Thủy Nguyệt Minh Châu phải không?

Lục Bình cười một tiếng “ha ha”, đáp:

- Chính là Tị Thủy Nguyệt Minh Châu!

Ba người một đường lẻn vào hải vực sâu mấy ngàn trượng, lúc này mới loáng thoáng thấy được một tòa vách núi đáy biển, lại lặn xuống khoảng cách hơn ngàn trường. Một tòa thạch đài phương viên trên trăm trượng đột ngột đưa ra từ trên vách núi của đáy biển, mà trên thạch đài khắc về một tòa trận pháp tinh xảo.

- Là Truyền tống trận!

Truyền tống trận này dĩ nhiên không gạt được Đặng Minh vị trận pháp đại gia. Tuy nhiên nhìn trận pháp tông sư lúc này kinh nghi bất định, tựa hồ hắn đã đoán ra được điều gì từ tòa truyền tống thạch đài đột ngột xuất hiện ở đáy biển, chẳng qua thật sự không dám xác định thôi. Hơn nữa hắn thấy tòa Truyền tống trận này tựa hồ bị người ta ngầm tác động gì đó, căn bản không thể khai mở chức năng truyền tống.

Lục Bình cười một tiếng ha ha, mang theo hai người bước lên thạch đài, rồi sau đó cũng không thấy hắn sắp đặt chỉnh sửa thế nào, lát sau lại đem linh thạch khảm vào mấy chỗ trên thạch đài, rồi mới hướng Đặng Minh hỏi:

- Loại Truyền tống trận bí trận này, Đặng sư đệ có thể phá được không?

Đặng Minh suy tư chốc lát, đáp:

- Bố trận thế này, hơi bất đồng cùng Truyền tống trận tầm thường, người ngoài muốn phá giải, rất khó a! Tuy nhiên muốn ở đáy biển sâu mấy ngàn trượng phát hiện một tòa thạch đài như vậy cũng không dễ dàng!

Trong tay bấm lên mấy đạo pháp quyết, bí trận nhất thời mở ra, Truyền tống trận bị kích hoạt. Một đạo ánh sáng u ám đáy biển sâu chợt lóe mà không có, ba người đã biến mất trên thạch đài.

Một đạo ánh sáng lập lòe, ở một chỗ bí quật dưới đáy nước, đám ba người Lục Bình đột ngột xuất hiện chỗ này Đặng Minh cũng cảm giác được một cổ nguy cơ tuyệt đại tựa hồ trôi đỉnh đầu của mình, phảng phất tánh mạng của mình tùy thời đều sẽ bị tróc cách vậy. Mà bên cạnh đoán đan sơ kỳ tiểu tu Huyền Hoa dường như cũng cảm giác như vậy, khoảnh khắc xuất hiện ở bí quật trong nước cùng hàng loạt sợ hết hồn hết vía.

Loại cảm giác này xuất hiện cực kỳ đột ngột, nhưng biến mất cực nhanh giống vậy. Tựa hồ trong nháy mắt đó, nguy cơ tồn tại núp ở bí quật trong nước trong phút chốc phân biệt ra thân phận của ba người là bạn không phải địch vậy.

Lục Bình dường như không cảm nhận được loại khí tức nguy hiểm như khi vào vực sâu, khoảnh khắc xuất hiện ở bí quật trong nước đây chẳng qua là nhìn lướt qua bốn phía bí quật mặt mỉm cười, lập tức dân theo hai người đi ra ngoài.

Bên trong một đầm nước trong xanh, ba người lơ lửng từ từ dâng lên, linh khí nồng đặc đập vào mặt. Đặng Minh cùng Huyền Hoa đều bị hết thảy đột ngột xuất hiện trước mắt sợ ngây người.

Hồi lâu, Huyền Hoa mới hỏi:

- Đây không phải là bản phái truyền thừa một địa, bên trong động thiện pháp bảo mà phụ thân đã từng nói sao?

Lục Bình cười mà không nói, Đặng Minh một bên thấy được nơi xa một ngọn núi cực đại phảng phất bị người chặt đứt một đoạn, cùng với một cái thủy đái màu xanh lá cây rơi xuống từ đỉnh núi quanh co, cho đến khi rót vào đầm nước dưới chân, lắc đầu một cái, nói:

- Động thiện pháp bao bực nào có thể chống đỡ được một ngọn núi khổng lồ như vậy? Nếu là tại hạ đoán không sai, nơi này không phải là chỗ Phi Linh phái môn phái trú địa Phi Linh sơn danh truyền toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới chứ?

- Sao?

Lục Bình chưa mở miệng, Huyền Hoa một bên ngược lại sợ hết hồn!

Làm đại hình tông môn duy nhất mấy vạn năm ở Bắc Hải, Phi Linh phải dù đã bị tiêu diệt, ở Bắc Hải tu luyện giới như cũ vẫn uy danh hiển hách. Năm đó, một tòa cự hình đảo tự Phi Linh đảo duy nhất của Bắc Hải, lúc Phi Linh phải bị diệt môn, bị pháp tướng tu sĩ trong môn phái liều chết mở ra cấm đoạn đại trận vì vậy chìm xuống đáy biển. Mỗi khi qua năm trăm năm mới có một lần cơ hội để cho dung huyết tiểu tu tiến vào Phi Linh đảo dò xét. Những tin tức này đối với bản thân là Bắc Hải tu sĩ nguyên gốc, Huyền Hoa làm sao có thể không biết!

- Phi Linh đạo năm trăm năm vừa mở ra, hơn nữa lấy tu vi của bọn ta cũng không cách nào tiến vào bên trong.

Lục Bình ngửa mặt lên trời cười to, trong thần sắc không che dấu được đắc ý, nói:

- Nơi này chính là Bắc Hải Phi Linh đảo, ngọn núi khổng lồ kia cũng chính là Phi Linh sơn chỗ môn phái trú địa của Phi Linh phái năm đó. Hai vị cảm thấy thế nào?

- Thật vậy sao? Đây chẳng phải là nói bản phái tương lai cũng sẽ có cự hình đào tự, cự hình linh mạch sao?

Huyền Hoa vui mừng.

- Còn đây là Chân Linh phát truyền thừa vạn thế căn cơ sở tại. Huyền Minh cuối cùng sáng tỏ Duyên Khôn đảo mấy năm là vì chuyện gì, may mắn được tham dự trong đó!

Trên mặt của Đặng Minh lóe lên cũng là một cổ cuồng nhiệt, tựa hồ qua tay của hắn hoàn thành một đại sự kinh thế hãi tục vậy!

- Cho nên, ta dẫn Đặng sư đệ tới đây, sau lần này mấy năm, sợ rằng Đặng sư đệ phải ở dưới đáy biển sâu mấy năm không ra ngoài!

Đặng Minh cười to nói:

- Chuyện lớn như vậy có thể đích thân trải nghiệm, dù sự huynh muốn ta rời đi, ta thà có chết cũng không chịu đi khỏi đây rồi!

Ba người trở ra bí quật trong nước không lâu, ba đạo độn quang đã phi độn tới phía ba người từ đỉnh Phi Linh sơn ở chỗ cực xa.

Lục Bình mặt lộ kinh ngạc tiến ra đón, nói:

- Sư thúc tổ, mấy chục năm không gặp ngài vẫn khỏe chứ? Đệ tử không ngờ sẽ là lão nhân gia ngải chủ trì chỗ này!

Thiên Lô lão tổ râu tóc bạc trắng cười “hà hà” nói:

- Rất tốt rất tốt, trong đời này có thể nhìn thấy ngọn núi Phi Linh khổng lồ này, lão phu cho dù chết cũng không tiếc! Đan các có Thiên Cầm sư thúc của ngươi trấn giữ, lão phu còn sống chính là lưu lại Phi Linh đảo này.

Lục Bình hoảng hốt vội nói:

- Sư thúc tổ dĩ nhiên cao thọ, Phi Linh đảo có thể khôi phục cựu mạo ngày xưa hay không, còn phải lệ thuộc vào sự thúc tổ ở chỗ này trấn giữ chủ trì!

Thiên Lô lão tổ cười nói:

- Lão phu động khẩu không động thủ, trên Phi Linh đảo coi như là không trực tiếp nhúng tay, mọi chuyện có mấy vị đạo hữu do người mời tới tương trợ, tiến độ khôi phục hết thảy ắt sẽ tăng nhanh rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.