Chân Linh Cửu Biến

Chương 1559: Cưỡng từ đoạt lý (2)



Kiếp vẫn trong bầu trời đột nhiên kịch liệt động đãng như ở vùi lấp co rúc lại. Tiếp theo một đạo kiếp lôi cuối cùng cơ hồ toàn bộ lực của kiếp vận xuyên thấu qua hư không trực 8 tiếp rơi vào trong sơn cốc.

Một tiếng vang ầm thật lớn, trong phạm vi diện tích mấy dặm đất rừng núi chuyển. Vô số cự thạch lăn xuống trên sườn núi từ bốn phía Sơn cốc. Một chỗ ngọn đồi hơi có vẻ cao hẹp càng thêm trực tiếp đổ sụp tạo thành một đạo đoạn nhai cao hơn mười trượng.

- Đi, đi qua nhìn một chút!

Hai người mới vừa đuổi gần tới sơn cốc, Lục Bình khẽ cau mày.

Xích Luyện Anh một bên để trong mắt thần sắc của Lục Bình, lo lắng nói:

- Thế nào, Linh Lung xảy ra vấn để gì? Thần sắc của Lục Binh bình tĩnh, đáp:

- Không có gì, chỉ là nơi này có một ít người không có mắt thôi.

Trong sơn cốc, Linh Lung Tửu Đỉnh lật trên đất, tuy nhiên ánh sáng mông muội lóe lên từ quanh thân xem ra hiển nhiên cũng không đại dạng. Linh Lung bò ra từ miệng đỉnh bộ dáng coi như thế thảm nhiều, cả người trên dưới tuôn ra khói xanh không nói, tóc thậm chí nổ dựng đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mà đen nhánh, phảng phất mới vừa từ trong đóng than đi ra một nửa.

Xích Luyện Anh cười “ha ha”, đi lên phía trước muốn lau cho cô nàng một cái, tuy nhiên chú ý tới lúc này Linh Lung không ngờ lại có thể rời khỏi tửu đỉnh bản thể mà tồn tại. Trước khi lên cấp Nhị kiếp linh bảo, Linh Lung ít có thời điểm rời đi bản thể, hiển nhiên lối kiếp khiến cho Linh Lung lệ thuộc vào bản thể đang rớt xuống.

Ngay vào lúc Xích Luyện Anh mới vừa đi tới gần trước Linh Lung, một tiếng quát ngắn đột nhiên truyền tới từ phía sau hai người:

- Dừng tay!

Xích Luyện Anh thần sắc biến đổi, đột nhiên xoay người lại nhìn, liền thấy sơn cốc mấy đạo độn quang rơi xuống. Một người đầu tiên hai mắt lóe ra vẻ tham lam chăm chú nhìn chăm chăm Linh Lung Thu Đinh trong sơn cốc, nói.

- Đây là chỉ bảo của Lưu Vân các ta, bọn ngươi mau thối lui!

Xích Luyện Anh sửng sốt, lại thấy Lục Bình đứng một bên không nói một lời, vì vậy buồn cười nói:

- Chuyện nực cười, đây là linh báo của bọn ta ở chỗ này độ kiếp thành công, cớ gì thành vật của Lưu Vân các ngươi?

Lục Bình theo Xích Luyện Anh du lịch Trung Thổ, trước đó càng thêm theo nàng du ngoạn hô nháo, tu vi cùng một mực che giấu đến dung huyết kỳ mà chưa từng sửa đổi, hiển nhiên sẽ không đưa tới sự chú ý của đối phương. Ngược lại Xích Luyện Anh mới vừa đem tu vi đẩy lên tới pháp tướng sơ kỳ điên phong, một thân pháp tướng khí tức mênh mông, hấp dẫn chú ý của mọi người.

Người nói chuyện đầu tiên lý trực khí tráng nói:

- Nhất phái hồ ngon, đây là Nhi kiếp linh bảo, ngươi chỉ là một pháp tướng sơ kỳ tiểu tu làm sao có thể có được? Linh bảo này rõ ràng ở chỗ này xuất thổ, nghênh đón lôi kiếp lần thứ hai. Nơi đây chính là Lưu Vân các sở hạt của ta, bảo vật xuất thổ đương nhiên cũng thuộc về Lưu Vân các ta sở hữu.

Thời gian Xích Luyện Anh du lịch không ngắn, hiển nhiên hiểu được Lưu Vân các chính là đại hình tông môn nổi danh Trung Thổ, nhưng không ngờ đối phương sẽ cưỡng từ đoạt lý như vậy. Tuy nhiên nàng thấy trước mắt Linh Lung mới vừa vượt qua lối kiếp, Xích Luyện Anh cũng hiểu mấy người này quyết tâm cố gắng cường chiếm bảo vật, nhưng đối phương mặc dù người đồng thế mạnh, Xích Luyện Anh cũng không sợ hãi.

Lưu Vân các tu sĩ bị lôi kiếp hấp dẫn cố gắng chiếm đoạt Linh Lung Tửu Đỉnh. Lục Bình ở một bên không nói một lời. Xích Luyện Anh mặc dù vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng rất kỳ quái là chính nàng cũng không ghét loại hành kính này của đối phương. Mặt khác, nàng bây giờ còn có trình độ lý giải cực lớn với loại hành kính của Lưu Vân các.

Bản thân Xích Luyện Anh xuất thân giặc cướp, năm đó ở Vẫn Lạc bí cảnh cũng có chút danh tiếng. Nàng tự nghĩ nếu giống như Lưu Vân các tu sĩ vậy, cũng sẽ ra quyết định cướp đoạt Linh Lung.

Thậm chí Xích Luyện Anh xem ra vị Lưu Vân các pháp tướng trung kỳ tu sĩ vừa lên tới chẳng qua là giảo định Linh Lung không phải vật của Xích Luyện Anh, mà là bảo vật xuất thổ tự thân cho gọi lôi kiếp, loại hành vi này đơn giản chính là quá thành thực rồi. Nếu đổi thành nàng, trực tiếp tuyên bố bảo vật chính là vật của Lưu Vân các, không phục chỉ để ý đánh tới là được, cần gì phải làm chuyện dục cái di chương, lưu lại đường để giải thích, còn nói bảo vật tự xuất thổ, suy nghĩ một chút đều làm người ta buồn cười!

Đôi mắt đẹp của Xích Luyện Anh lưu chuyển, vậy với Linh Lung, nói:

- Linh Lung tới đây!

Linh Lung mới vừa dưới lối kiếp đả kích còn chưa kịp lấy lợi hơi, mơ mơ màng màng không rõ ràng lắm ở hiện trường đã xảy ra chuyện gì, nghe được Xích Luyện Anh gọi nàng liền đứng dậy lảo đảo lắc lư đi tới trước người Xích Luyện Anh.

Xích Luyện Anh cười duyên hài hước với Lưu Vân các tu sĩ ở cửa sơn cốc nói:

- Ngươi nói bảo vật này là tự đi xuất thổ, sao khí linh cũng cùng tại hạ quen thuộc như vậy?

Ngay từ lúc Linh Lung mơ mơ màng màng đi tới sau lưng Xích Luyện Anh, sắc mặt của Lưu Vân các tu sĩ ở cửa sơn cốc sớm đã bị căng đỏ bừng.

Vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ trong lớp đệ tử đời thứ ba của Lưu Vân cũng là đích truyền đệ tử cực giỏi, chẳng qua là hắn lớn lên trong môn phái a hộ hiển nhiên rất ít trải qua tu luyện giới mưa gió lịch luyện, hoàn toàn không làm được chuyện lão gian cự hoạt chi lộc cho là ngựa của những lão bài tu sĩ đã trải qua phong sương này.

Nhưng đã đến mức cùng từ đuối lý thế này rồi, cũng đủ cho vị Lưu Vân các đích truyền tu sĩ dứt khoát quyết định e thẹn quá thành giận. Đây cũng là một bước Xích Luyện Anh giúp đỡ vị Lưu Vân các tu sĩ từ tay mơ bước ra trở thành chim già vậy.

- Các hạ nếu không biết điều, đây chớ trách Lưu Vân các ta ý lớn hiếp nhỏ!

Xích Luyện Anh vô tay một cái cười nói:

- Đúng rồi sao, nếu không làm gì có khí phách của danh môn đại phái! Tuy nhiên các ngươi muốn cướp linh bảo này còn phải hỏi qua chủ nhân chính của linh bảo mới được!

Lưu Vân các tu sĩ ngẩn ra, theo phương hướng Xích Luyện Anh chỉ thấy nếu nói chủ nhân chính bất quá là một dụng huyết kỳ tiểu tiểu tu thôi, làm sao không biết Xích Luyện Anh bây giờ tiêu khiển hắn.

Lưu Vân các tu sĩ sắc mặt trầm xuống:

- Ngươi đùa bỡn ta. Nếu các ngươi muốn tìm chết, ta nhất định sẽ thành toàn cho các ngươi.

Ngay vào lúc đó, Lục Bình đột nhiên mở miệng hỏi:

- Vân Thiên là gì của ngươi?

Lưu Vân các tu sĩ mới vừa súc thế chờ phân phó nghe vậy sửng sốt, nhưng trong miệng vẫn đáp:

- Vân Thiên lão tổ chính là sự bá của Tiễn mỗi

Nhưng tiếp theo đó vị Lưu Vân các đích truyền này liền phản ứng kịp, mới vừa gọi thẳng tục danh của Vân Thiên lão tổ lại là một tên dung huyết tiểu tu trước mắt. Hơn nữa tiểu tu này trong lúc nói chuyện thì nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, giữa sự hời hợt biểu lộ ra khí chất vô hình không ngờ lại làm hắn trong vô ý liền trả lời Lục Bình hỏi thăm.

Đệ tử đích truyền trong nháy mắt cảm thấy mình nhận lấy nhục nhã. Một dung huyết tiểu tu, đồ tôn của môn hạ mình đều cao so với tu vi của hắn, thứ đáng chết này sao dám nói chuyện với mình như vậy?&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.