Chân Linh Cửu Biến

Chương 1596: Phục giết (cuối -2)



Nguyên vốn Bạch Vũ Liên Hoa trận đồ dưới chân Lục Bình giống như một món vật chết, đột nhiên lần nữa lập lòe linh quang. Mười hai viên Nguyên Thần châu trong hư không bên ngoài hơn trăm trượng cũng cùng ngũ sắc hào quang đại phóng, giống như trong bầu trời xuất hiện mười hai vòng trăng tròn ngũ sắc.

Mười hai viên ngũ sắc minh châu lập lòe ra ánh sáng năm màu giống như một ngũ sắc không gian to lớn thực chất đan vào mà thành giữa không trung, hơn nữa bắt đầu chậm rãi khép lại!

Thủy Chí Nhu sau khi Ngọc Hành lão tổ sống không gặp người chết không thấy xác mặc dù thét chói tại chất vấn, nhưng hơn phân nửa không phải bởi vì tức giận, lại có không ít bởi vì rét lạnh. Thủy Chí Nhu mắt thấy đám người Đông Dật lão tổ phóng tới Lục Bình trước tiên, khi ả đang muốn theo đuổi lại đột nhiên nghe được Nguyên Phì lão tổ quát lên. Thủy Chí Nhu không biết sao nháy mắt đó trong đầu hàn khí đại mạo, đối với sự kinh khủng của Lục Bình lập tức chiếm thượng phong, không chút suy nghĩ xoay người vợt ra khỏi ngoài phạm vi bao phủ của mười hai viên Nguyên Thần châu. Vào lúc đó, ngũ sắc không gian của nguyên thân đại trận đang chậm rãi thành hình.

Vị thứ năm lao ra chính là Phùng Trung Lôi, đại tu sĩ ra đời Phong Lôi đáo hiển nhiên đối với độn thuật có thành tựu cực cao. Trong lúc Nguyên Phì lão tổ đề tỉnh, trừ ba người Đông Dật, Vô Giới cùng Mậu Sơn ra, Nguyễn Hoành, Mã Tứ trưởng lão cùng với Phùng Trung Lôi cơ hồ đồng thời xoay người bỏ chạy ra phía ngoài.

Thế nhưng Lục Bình thật vất vả bày sát cục như thế này, há có thể dễ dàng khiến cho bọn họ chạy trốn, cuối cùng cũng chỉ có Phùng Trung Lôi dựa vào phong lội bí thuật trước một bước trốn ra ngũ sắc không gian.

Sau đó trong tiếng nổ ầm ầm, ngũ sắc không gian trong nháy mắt thành hình. Phạm vi bên trong diện tích hơn trăm trường đều bị bao phủ, theo sát chính là hai tiếng nổ trong không gian truyền tới. Đó là hai người Nguyên Hoành, Mã Tứ trưởng lão theo sau Phùng Trung Lôi mắt thấy không cách nào lao ra khỏi vòng vây, vì vậy liền thi triển thần thông đánh trận pháp không gian, nhưng rõ ràng không làm nên chuyện gì.

Trong hư không chỉ truyền tới một giọng nói tràn đầy sát ý cùng mệt mỏi giễu cợt của Lục Bình:

- Nguyên thần đại trận, trấn nhạc, phúc địa! Ngất trời!

Năm vị đại tu sĩ chạy ra khỏi bên ngoài trận pháp khoảnh khắc thanh âm của Lục Bình vang lên cũng hàng loạt lòng vẫn sợ hãi. Nguyên Phì lão tổ láo mưu thâm toán, mắt thấy lúc này vô luận là Vân Thiên hay Thủy Chí Nhu, thậm chí lúc này Trình Nguyên Kỳ, Phùng Trung Lôi bên cạnh, đều đã có ý thối lui.

Nguyên Phì lão tổ trong lòng thầm mắng những người này đều hướng làm Hoàng Tước. Nếu mọi người hơi đồng tâm một ít, sợ Lục Thiên Bình đó sớm đã bị mọi người vây đánh tới chết.

Nhưng lúc này lão ta lại không thể rút đi. Chưa kể khi nãy còn có mười vị đại tu sĩ, dưới sự liên thủ chưa chắc không làm gì được Lục Thiên Bình đó, chỉ một Nguyên Hoành lão tổ lúc này giống vậy vùi lấp sâu trong nguyên thần đại trận, Nguyên Phì lão tố không thể không để ý tới.

Nhất định phải khiến cho những người này lưu lại tương trợ!

- Chư vị, bọn ta mau mau liên thủ, cùng đạo hữu vùi lấp vào trong trận trong ứng ngoài hợp. Một khi phá vỡ đại trận cổ quái đó, Lục Thiên Bình hắn phải chết không thể nghi ngờ!

Thật ra thì tất cả mọi người đều biết, khi bọn họ chân chính liên thủ, Lục Thiên Bình đó căn bản không phải đối thủ. Nếu họ muốn đưa Lục Thiên Bình đó vào chỗ chết, không mấy nhân mạng đi vào là căn bản không thể nào.

Hôm nay đã có người bị vùi lấp vào trong trận, như vậy bọn họ hiển nhiên chính là chuẩn bị đem mạng mình điền vào luôn rồi, cho nên những người này trong trận tất nhiên sẽ liều mạng.

Nếu như đã có người điếm bối, bọn họ lúc này thân ở ngoài trận sẽ không trực tiếp đối mặt Lục Thiên Bình, không lo bị vẫn lạc, hiển nhiên không ngại lưu lại xuất thủ tương trợ một phen. Nếu người bị vây vào trong trận cùng Lục Thiên Bình liều một cú lưỡng bại câu thương, bọn họ vừa khéo trở thành ngư ông đắc lợi.

Tâm tư của những người này Nguyên Phì lão tổ đương nhiên biết vô cùng rõ ràng, nhưng mặc dù như thế thì có thể ra sao. Những người này có thể lưu lại đã đủ rồi, huống chi bản thân Nguyên Phì lão tổ làm sao chưa có chút tâm tư đó.

Năm vị đại tu sĩ hợp lực xuất thủ hiển nhiên uy thế kinh người, trong lúc nhất thời tòa ngũ sắc không gian thật lớn lao ở đảo lắc lư, phảng phất tùy thời muốn đổ sụp vậy.

Những kỳ quái là, kể từ khi đại trận khép lại, Nguyên Hoành lão tổ cùng Mã Tứ trưởng lão bởi vì không cách nào thoát thân mà đánh sâu vào một lần trận pháp hộ tráo. Sau khi thanh âm của Lục Thiên Bình vang lên, trong ngũ sắc đại trận cũng không tiếng vang truyền tới nữa, chỉ còn dư lại năm vị đại tu sĩ bên ngoài không ngừng đánh thắng vào nguyên thần đại trận.

Mắt nhìn thấy Lục Bình cực kỳ thảm hại treo đứng giữa không trung, hiển nhiên trước đó chém chết Ngọc Hành lão tổ cũng đã tạo thành bị thương nặng đối với bản thân Lục Bình. Đông Dật lão tổ, Mẫu Sơn lão tổ cùng với Vô Giới lão tổ ba người một mình đi trước vọt tới phía Lục Bình.

Đông Dật lão tổ càng thêm thần sắc dữ tợn, quát:

- Lục Thiên Bình, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!

Thế nhưng Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về Đông Dật lão tổ. Lão ta lại từ trong ánh mắt của Lục Bình nhìn thấu một tia giễu cợt cùng không thèm!

Vừa lúc đó, Đông Dật lão tổ nghe được Nguyên Phì lão tổ nhắc nhở sau lưng.

Nhưng lúc này ba người bọn họ đã vọt tới gần trước Lục Bình, không còn đường quay đầu lại nữa. Họ chỉ có thể hy vọng hợp lực ba người chế trụ Lục Bình, rồi sau đó chờ đợi đám người Nguyên Phì lão tổ phá vỡ trận pháp, đến lúc đó như cũ là ngày chết của người trước mắt!

Nhưng nhìn ánh mắt của Lục Bình, Đông Dật lão tổ không khỏi hoảng hốt trong lòng, theo sát nghe được Lục Bình lạnh giọng quát lên:

- Nguyên thần đại trận khởi!

- Trấn nhạc!

Toàn bộ cự lực trong ngũ sắc không gian bộc phát. Đông Dật lão tổ cảm giác một ngọn núi lớn đột nhiên đập rơi vào trên lưng của lão. Độn quang của Đông Dật lão tổ vọt tới trước không thể không chậm lại, người bắt đầu chống cự lại cự lực đè xuống từ trên người.

Nhưng mà thứ trói buộc này mặc dù tạo thành sự khốn nhiều tương đối đối với ba vị đại tu sĩ, tư thế của ba người vọt tới trước hiển nhiên rất khó khăn, nhưng vẫn miễn cưỡng duy.

Bọn họ rất rõ ràng, hết thảy tất cả thủ đoạn đều xuất phát từ Lục Bình, chỉ cần có thể kiềm chế hắn, những thứ cổ quái bên trong trận pháp có thể đón nhận sự giải tán.

Nhưng theo sát đó Lục Bình lại quát khẽ một tiếng:

- Phúc địa!

Trong ngũ sắc không gian lần nữa xuất hiện mấy loại lực đạo cổ quái. Những thứ lực đạo đó có đè ép, có lôi kéo, lực đạo bốn phương tám hướng tất cả đều cổ quái dị thường. Mỗi một loại đều trực tiếp rơi vào trên thân thể của tu sĩ, làm chư vị đại tu sĩ khổ không thể tả.

Nếu như nói lúc này, những đại tu sĩ mặc dù thân hình bị cầm giữ cũng không phải không sức đánh trả, theo sát đó một tiếng quát khẽ”Ngất trời” của Lục Bình vang lên. Toàn bộ không gian trong ngũ sắc trận pháp nhất thời đảo lộn, thác loạn. Năm vị đại tu sĩ bị vây trong trận trong lúc nhất thời thậm chí không biết người ở chỗ nào, mắt thấy đám ba người Đông Dật lão tổ sắp vọt tới trước người Lục Bình càng thêm trong nháy mắt mất đi tung tích của lão.

Thân hình bị cầm giữ, thần niệm bị cầm giữ, thậm chí chân nguyên cũng bắt đầu bị cầm giữ, năm vị đại tu sĩ rốt cục rét lạnh. Tất cả thần thông thuật pháp linh bảo pháp khí toàn bộ thi triển ra, chợt thông suốt cuồng oanh lạm nổ về bốn phương tám hướng. Nhưng trừ náo nhiệt bên cạnh mình ra, cũng không nghe được chỗ hắn có chút tiếng vang nào nữa.

Một đạo kim quang lập lòe. Đông Dật lão tổ bắt đầu lộ ra kinh hoảng đột nhiên cảm thấy run lên, lúc cúi đầu nhìn xuống dưới, lại thấy hai chân của mình đã bị thoát khỏi thân thể.

- Aaa...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.