Chân Linh Cửu Biến

Chương 1607: Dạ công (tục-1)



Lục Bình ban đầu cam kết với mười vị Thuần Dương tu sĩ khác ngăn chặn Thanh Minh Giang thủy mạch. Tất cả mọi người xem ra nếu nói “ngăn chặn” bất quá có thể làm được chính là suy nhược thủy mạch cung ứng Cửu Huyền lâu.

Về phần trình độ suy yếu vậy sẽ phải nhìn bản lĩnh của chính Lục Bình rồi, suy yếu mạnh rồi. Lần này công kích Cửu Huyền lâu lại mãnh liệt hơn. Cửu Huyền lâu có thể làm chuẩn bị ít hơn khả năng thành công càng cao hơn, thu hoạch cũng lớn hơn.

Nhưng người nào cũng không ngờ Lục Bình lại có thể ngăn chặn toàn bộ cả Thanh Minh Giang thủy mạch, cho tới dẫn động thiên địa vũ lực cắn trả.

Khi Dương Thọ Xương một câu “Tiểu tử tự cầu xin nhiều phúc” thì Tam Thần lão tổ đang dẫn động phá không đại trận nghe được, cười nói:

- Người đó lần này nếu có thể chạy trốn thiên địa vũ lực phản phệ, đến thời điểm cuối cùng xếp hạng để lựa chọn thu hoạch tất nhiên phải đứng trong vòng năm hạng trước. Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận lúc này duyên cớ chiếm trong này phần lớn xuất phát từ hắn ngăn chặn thủy mạch, chính là Cổ Duyệt đạo hữu cũng hoàn toàn không kịp.

Dương Thọ Xương không phục nói:

- Đây cũng phải xem hắn đến lúc đó biểu hiện trong Cửu Huyền lâu đạo tràng.

Tam Thần lão tổ hai tay bấm động ấn quyết. Một ấn tiếp theo một ấn rơi vào trên đại trận lấy ba mươi sáu tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù bày ra. Dương Thọ Xương một bên phụ trợ, từng đạo một ngũ sắc linh quang rơi xuống theo ấn quyết của Tam Thần lão tổ. Thất Sắc Phá Cẩm Phù ánh sáng càng phát long trọng. Một mảnh Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận bị phá không đại trận bao phủ cũng phát yếu kém.

Hai người vừa bày trận vừa nói chuyện với nhau, hiển nhiên bởi vì cử động của Lục Bình ngăn chặn toàn bộ cả Thanh Minh Giang thủy mạch khiến cho quá trình hai người bày trận cũng lộ ra dễ dàng rất nhiều.

- Đúng vậy, cuối cùng vẫn phải xem một cuộc chém giết trong Cửu Huyền lâu tông môn. Tuy nhiên Dương đạo hữu chẳng lẽ quên người này ban đầu một trận đại chiến ven Ngọc Lan Hà, đạo hữu tự nghĩ lấy lực của Thuần Dương đối mặt

mười hai vị đại tu sĩ vây công có thể làm tốt hơn so với hắn không?

Dương Thọ Xương sắc mặt biến đổi, hừ lạnh một tiếng nói:

- Tiểu tử này thật là tên yêu nghiệt, yêu nghiệt so với lão Tiêu còn phải yêu nghiệt hơn!

Tam Thần lão tổ này lúc này đột nhiên nghiêm túc nói:

- Nói thật, nếu người đó lần này thật đúng là chạy trốn đại nạn, lão phu cho rằng ngày sau hắn nối nghiệp vị trí Thuần Dương minh chủ của Tiêu đạo hữu là chuyện đương nhiên.

Dương Thọ Xương không trả lời, bởi vì lúc này hai người bày trận đã đến thời khắc mấu chốt cuối cùng. Một tiếng gầm gì tức giận truyền tới từ trong Cửu Huyền lâu đạo tràng:

- Mâu tặc phương nào lại dám tới Cửu Huyền lâu chịu chết!

Dương Thọ Xương chợt cười nhạo nói:

- Đã như vậy rồi, Cửu Huyền lâu lại còn muốn cáo mượn oai hùm!

Vừa dứt lời, trong hư không đột nhiên truyền đến tiếng vỡ giòn. Hộ phái đại trận bị ba mươi sáu tờ Phá Cẩm Phù bao phủ tức thì bị phá vỡ một đạo lỗ hổng to lớn.

Vào khoảnh khắc đại trận lỗ hổng phá vỡ, một đoàn liệt diễm đột nhiên từ bên trong phát mạnh ra, trong nháy mắt muốn phong chận toàn bộ lỗ hổng.

Ngay vào lúc liệt diễm bạo phát, liên tiếp ba tiếng hổ gầm đều không giống, Phùng Lục lào tổ một mình đi trước, chị huy ba đầu hùng hổ vọt vào trong liệt diễm.

- Ngự Thú Linh tông Phùng Lục, người thật to gan!

Trong hư không chỉ nghe Phùng Lục một tiếng quát buồn bực:

- Om sòm!Ngay sau đó tiếng nổ thần thông đầy trời từ chỗ lỗ hổng của hộ phái đại trận truyền tới. Hiển nhiên Phùng Lục mặc dù vọt vào trong đại trận, lại bị người gắt gao chắn chỗ lỗ hổng không tiến thêm được hơn nữa từ không gian ba động do linh khí kịch liệt rung chuyển đưa tới mà xét, hiển nhiên lúc này Phùng Lục đã rơi vào trong Cửu Huyền lâu chúng tu vậy công.

Mà phút chốc Phùng Lục vọt vào đại trận, vốn hộ phái đại trận lỗ hổng bị phá không đại trận phá vỡ cũng bắt đầu chậm chạp kiên định co rúc lại.

Ngay vào lúc đó, một tiếng kiếm rít vang dội thiên địa. Không đợi mọi người ngẩng đầu nhìn đến phương hướng truyền tới thanh âm, một đạo kiếm quang đã nứt ra hư không, xông vào trong lô hồng của hộ phái đại trận.

- Tiêu Bạch Vũ!

Bên trong Cửu Huyền lâu tông môn hiển nhiên bởi vì chủ nhân của một đạo kiếm quang đó mà hiển lộ ra một vẻ bối rối.

Ngay vào lúc đó, Tam Thần lão tổ sắc mặt biến đổi, nói:

- Không được, Cửu Huyền lâu phân chế rồi, chư vị mau mau xông vào trong Cửu Huyền lâu tông môn, chậm thì sanh biến!

Dương Thọ Xương hơi có chút chần chờ, lúc này Phùng Lục cùng Tiểu Bạch Vũ mặc dù đã xông vào trong đó, nhưng giờ phút này tất nhiên là rơi vào trong Cửu Huyền lâu vây công.

Thuần Dương tu sĩ tiếp sau sở dĩ không lập tức vọt vào cũng bởi vì lúc này Cửu Huyền lâu đã chuẩn bị trước khi chuyện xảy ra tất nhiên lưu lại không gian nhỏ nhất. Lúc này có hai vị Thuần Dương đánh vào đã bão hòa, nếu đi vào một người nữa, không những không giúp được gì, sợ rằng sẽ còn xế trứu hai người khác phát huy.

Chính vào lúc này, động đất đã thở bình thường lần nữa bộc phát. Lần này không còn lấy Cửu Huyền lâu tông môn làm trung tâm, mà là lấy Cửu Huyền lâu tông môn làm nơi phát nguyện, chân chính bị liên lụy chính là tông môn trú địa mấy chục dặm cách ngoài Cửu Huyền sơn.

Một ngọn núi khổng lồ đổ sụp trong tiếng nổ ầm ầm, Dương Thọ Xương sắc mặt biến đổi, nói:

- Không tốt, nơi đó chính là chỗ Cổ Duyệt đạo hữu cùng với Lâm Vũ đạo hữu bày trận!

Tam Thần lão tổ cùng với Dương Thọ Xương hai người thần sắc ngưng trọng lập tức đem ánh mắt nhìn về trong nước của Thanh Minh Giang mấy dặm thượng du chỗ Cửu Huyền lâu đóng quân. Đối tượng phản chế kế tiếp đương nhiên chính là Lục Thiên Bình đang ngăn chặn thủy mạch rồi.

Ngay thời điểm hai người giương mắt nhìn lên, lại đột nhiên kinh ngạc phát hiện Lục Bình không biết lúc nào không ngờ đã tránh thoát thiên địa vũ lực trói buộc do Thanh Minh Giang thủy mạch bộc phát, đã vọt ra khỏi mặt nước của Thanh Minh Giang, độn quang bay tới hai người. Thanh Minh Giang hồng phong vỡ để nơi xa không biết khi nào đã chịu buộc trong dòng sông, hồng thủy phiếm lạm đã tiêu nhị.

Độn quang mân diệt, cả người Lục Bình ướt đẫm, khóe miệng tuôn máu, sắc mặt tái nhợt mỏi mệt thảm hại không chịu nổi lảo đảo mấy bước. Rồi hắn đứng vững lại trước mặt hai vị Thuần Dương, giương mắt nhìn lướt qua loạn chiến trong hệ phái đại trận lỗ hổng, thanh âm khàn khàn nói:

- Lần này chơi lớn rồi, hiển nhiên vùi lấp bên trong không ra được tình huống như thế nào?

Hai người kinh ngạc nhìn Lục Bình, Tam Thần lão tổ càng thêm suýt nữa quên chủ trì phá không đại trận ngăn cản hộ phái đại trận khôi phục. Dương Thọ Xương tay trái xé ông tay áo tay phải, ngón tay cái của tay phải dựng lên, nói:

- Lợi hại, thậm chí ngay cả Thanh Minh Giang thủy mạch cũng dám ngăn chặn. Lão Dương ta cũng không biết ngươi là ngu thật hay là trước đó đã có trù mưu. Nhưng bất kể như thế nào, lão Dương ta bình sanh không bội phục mấy người, ngươi là người thứ ba!&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.