Chân Linh Cửu Biến

Chương 1608: Dạ công (tục-2)



Lục Bình cũng không kịp suy tư giữa ngôn ngữ của Dương Thọ Xương là châm chọc nhiều hay bội phục nhiều, lúc này bởi vì Thanh Minh Giang thủy mạch hiệp thiên địa vũ lực cắn trả, Lục Bình thật vất vả lấy bản mệnh nguyên thần đại trận lấy “Định hải” thần thông ngăn được nhất thời chốc lát. Sau đó hắn thảm hại chạy ra khỏi thủy mạch, chân nguyên quanh thân đều không còn dư lại mấy thành. Lục Bình thấy Viên Phá Không không kịp chờ đợi là người thứ ba vọt vào, vì vậy từ trong trữ vật pháp khí lấy ra mấy viên đan dược linh quang lập lòe sinh cơ dồi dào một cổ não nuốt vào trong bụng ngồi tĩnh tọa luyện hóa.

Dương Thọ Xương kiến thức rộng rãi, nhìn thấy mấy viên linh đan trong tay Lục Bình, trong miệng ừng ực nói:

- Mẹ kiếp, tiểu tử này ngay cả linh yêu trái cây đều được. Thiên địa dị bảo bực này là vật tuyệt cao dùng để khôi phục chân nguyên.

Tam Thần lão tổ hướng Dương Thọ Xương gấp giọng nói:

- Dương đạo hữu chớ phân tâm, Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận phản chế lập tức sắp tới phía chúng ta.

Dương Thọ Xương thời điểm này nóng nảy, cao giọng nói:

- Lão Tiêu, Phùng lão thất phu, Viện đại mà hầu, ba người các ngươi con mẹ nó có được hay không hả, không cố gắng một chút. Hộ phái đại trận này khép lại, các ngươi chỉ còn là con còng ở trong rọ mà thôi a!

Dương Thọ Xương vừa dứt lời, liền nghe thanh âm của Viên Phá Không truyền ra từ chỗ lô hổng của hộ phái đại trận đã bị rút nhỏ một nửa, tức miệng mắng to:

- Tạp mao điểu người đứng nói chuyện đúng là lưỡi không xương, con mẹ nó hiện tại toàn bộ Cửu Huyền lâu đều ở đây vây công ba người chúng ta. Con mẹ nó người vào thử một chút coi sao!

Viên Phá Không mặc dù tức miệng mắng to, nhưng bên trong ba người hiển nhiên cũng đã ý thức được chuyện đến thời khắc khẩn cấp nhất. Lần này mọi người mưu đồ mấy chục năm có thể công thành hay không phải nhìn thấy là ai trước tiên phá cục rồi.

Kiếm quang chợt nổi lên, toàn bộ không gian đều rung chuyển, tiếng hổ gầm, trong đại trận thậm chí truyền đến hùng hổ gào thét thê thảm, hiển nhiên Phùng Lục bản mệnh thú dữ trong quá trình chém giết đã bị thương nặng, Viên Phá Không ô hô to gọi nhỏ, Phá Thiên côn trong tay đảo lộn toàn bộ không gian long trời lở đất.

Trên Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận đột nhiên dâng lên linh quang. Toàn bộ đại trận từ phần đáy bắt đầu linh quang không ngừng du động ngưng tụ dần dần tạo thành một đạo linh quang ba tới phía miệng của trận pháp bị hai người Tam Thần lão tổ phá vỡ.

Dương Thọ Xương gắt gao nhìn chằm chằm mắt thấy linh quang ba sắp xông về lỗ hổng, trong miệng cũng không chút yếu thế mắng:

- Lão Tử nếu là thật tiến vào, con mẹ nó thật cùng các ngươi một dạng trở thành con rùa rồi!

Khi linh quang ba đến gần lỗ hổng thì tăng nhanh tốc độ. Tam Thần lão tổ cùng Dương Thọ Xương hai người thủ quyết bấm giống như xuyên hoa hồ điệp vậy. Chân nguyên trên dưới cả người không ngờ sống tựa như theo thủ quyết rơi vào trong phá không đại trận.

Linh quang ba cùng phá không đại trận chạm vào nhau. Tiếng nổ không chút rung động, cũng chỉ có linh quang màu trắng đột nhiên nổi lên đầy trời, thậm chí làm Dương Thọ Xương cùng với Tam Thần lão tổ trong lúc nhất thời đều không thể không nhắm mắt lại.

Trong linh quang màu trắng đầy trời, chỉ có hai mắt của Lục Bình đột nhiên hiện ra ánh sáng màu đỏ xanh vào khoảng ba thước, không nhìn linh quang màu trắng che giấu, gắt gao nhìn chằm chằm phá không đại trận đấu cùng hộ phái đại trận, đồng thời còn chiếu cố chiến cuộc trong trận pháp của ba vị Thuần Dương tu sĩ cùng toàn bộ toàn thể Cửu Huyền lâu vậy công

Ngay vào lúc này, Lục Bình đột nhiên hô to:

- Thạch Hoa tiền bối, chính là bây giờ!

Thạch Hoa lão tổ vốn ở một bên tùy thời chuẩn bị xuất thủ, lại bị bạch sắc linh quang nổ lên che đậy ánh mắt đồng thời cũng quấy rầy thần niệm dò xét nghe vậy không dám do dự chút nào, thân hình đột nhiên bạo tán thành một đoàn ánh sáng màu vàng đụng vào lỗ hổng trong trí nhớ.

Lục Bình thầm hô một tiếng nguy hiểm thật. Trong lúc linh quang của hộ phái đại trận đã mẫn diệt lỗ hổng của phá không đại trận khai ích đến vào khoảng ba thước, trước khi chuyện xảy ra nhóm ba người Tiêu Bạch Vũ tiến vào trong Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận rốt cục lấy giá cao là Viên Phá Không bị thương Phùng Lục vẫn lạc một con bản mệnh thú dữ khai ích không gian bị toàn thể Cửu Huyền lâu vậy công.

Chính vào lúc này, bởi vì Lục Bình kịp thời nhắc nhở mà Thạch Hoa lão tổ tung người vào trong hộ phái đại trận vừa khéo điền bổ vào vị trí này.

Bốn vị Thuần Dương liên thủ, nhất thời phá xong một cây đạo thảo cuối cùng của hộ phái đại trận lỗ hổng ngăn trở lực của cả Cửu Huyền lâu!

Linh quang ba tản đi, thị lực và thần niệm của Tam Thần lão tổ cùng với Dương Thọ Xương hai người tất cả đều khôi phục. Thời điểm họ nhìn về phía chỗ hai đạo đại trận giao phong, lỗ hổng của Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận chỉ còn lại có kích cỡ bằng một thước.

Tam Thần lão tổ một bộ thần sắc tâm quý, nói:

- Nguy hiểm thật!

Dương Thọ Xương cũng lòng vẫn sợ hãi nói:

- Nguy hiểm thất nguy hiểm thật!

Một tiếng “oa”, Tam Thần lão tổ há mồm phun ra một ngụm máu tươi, kìm nén không được nữa lực cắn trả của trận pháp giao phong lúc trước.

Dương Thọ Xương lúc này sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên hao phí đại lượng chân nguyên trước đó, nhưng vẫn hướng về phía Lục Bình cười nói:

- Sao hả tiểu tử, có can đảm theo lão Dương ta cùng đi vào đánh giết một phen hay không?

Thạch Lão tổ cùng với Mãn Nguyệt lão tổ trước sau xông vào, khiến cho Cửu Huyền lâu ngăn cản chỗ lỗ hổng của hộ phái đại trận cuối cùng lấm vào lằn ranh hỏng mất.

Cổ Duyệt lão tổ cùng với Lâm Vũ lão tổ cũng chạy tới.

Tuy nhiên Cổ Duyệt lão tổ lại bị Lâm Vũ lão tổ lấy thần thông mang tới đây. Trước đó bởi vì dân động địa mạch suy yếu Cửu Huyền lâu linh mạch cung ứng trận pháp nguyên chuyển, Cổ Duyệt lão tổ bị Cửu Huyền lâu trận pháp sư phản chế mãnh liệt, lúc này đã hôn mê bất tỉnh. Hiển nhiên trận đánh cuối cùng bên trong tông môn Cửu Huyền lâu ông ta không cách nào tham dự.

Lâm Vũ lão tổ mặc dù chạy tới, nhưng lúc này tình huống của Lâm Vũ lão tổ cũng không phải quá tốt. Một bộ dáng vẻ chân nguyên hao tổn lớn, so với Lục Bình mới vừa từ trong thủy mạch tránh thoát ra ngoài còn muốn không kham.

Sau khi Thạch Hoa lão tổ vọt vào Cửu Huyền lâu, tu sĩ ngăn trở Cửu Huyền lâu cơ hồ sắp hỏng mất. Nhưng lúc này hộ phái đại trận mặc dù liên tiếp phản chế, khiến cho Tam Thần lão tổ cùng Dương Thọ Xương hai người đều bị thương không nhẹ. Thế nhưng rốt cuộc cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn chữa trị lối đi của phá không đại trận khai ích. Sau khi Thạch Hoa lão tổ vọt vào đại trận, lối đi bị thu nhỏ lại đến kích cỡ bằng một thước cuối cùng cố định xuống.

Thất Phiến lão tổ phất tay đang lúc bảy thanh linh phiến trước sau đem tới, giữa không trung bày trận pháp, lấy thần thông mạnh mẽ xé kéo lối đi. Mặc dù lúc này hệ phái đại trận cũng tỏ ra hậu lực không đủ, nhưng Thất Phiến lão tổ trong lúc cấp thiết muôn lần nữa quán thông liên lạc cùng bốn vị Thuần Dương tiến vào Cửu Huyền lâu xem có phải trong thời gian ngắn sẽ có thể thành công hay không.

Mãn Nguyệt lão tổ thấy vậy tế lên bản mệnh linh báo của mình. Hai người hợp lực lần nữa kéo xé cửa động tới kích cỡ bằng hai thước. Nhưng mà đó vẫn không đủ, một khi mọi người toàn bộ vọt vào Cửu Huyền lâu liền vô cùng có thể bị Cửu Huyền lâu trận pháp sư thong thả tới chặn lại đường lui.

Lục Bình liên tiếp dùng mấy loại đan dược khôi phục chân nguyên cự kỳ trân quý của tu luyện giới, lúc này chân nguyên trong cơ thể đã khôi phục sáu bảy phần. Nếu không phải trước đó hắn sớm thấy cơ hội ngăn cản thiên địa vũ lực, chỉ sợ rằng muốn thời gian ngắn khôi phục như cũ cũng không dễ dàng như vậy.

- Vãn bối giúp hai vị tiền bối một tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.